Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người

Chương 29: Chương 29: Mẹ ly hôn, cô là người đầu tiên không đồng ý, phải đợi đến khi người cha cặn bã chết để kế thừa tiền bồi thường (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trên mặt Khương Thư Lan toàn là ý cười: “Không phải, là dì Phan Khiết của con cho, buổi tối hôm nay lúc mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn thì gặp bà ấy ở đầu hẻm, nói là mua từ chỗ của người nuôi ong, thế nào, hương vị có phải rất tươi mới hay không?”

Thẩm Lê nhìn thoáng qua nước mật ong ở trên bàn, trong nháy mắt lại cảm thấy có chút buồn nôn, thật là đen đủi.

Cô gấp sách lại, kéo tắt đèn bàn, chỉ còn lại một bóng đèn nhỏ trong phòng: “Mẹ, mấy năm kết hôn với cha này, mẹ sống thật sự vui vẻ sao?”

Vấn đề này tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, biểu tình Khương Thư Lan hơi khựng lại, bà ấy cười: “Sống với ai mà không như vậy?”

Thẩm Lê lắc đầu, kiên quyết dứt khoát: “Đương nhiên không giống nhau! Nếu cuộc hôn nhân này không thể làm cho mẹ cảm thấy có một chút hạnh phúc nào, vậy thì nó không cần tồn tại nữa!”

Ánh mắt Khương Thư Lan hiện lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã bị mất đi, bà ấy cười khẽ một tiếng: “Lê Lê, mẹ rất hạnh phúc, nếu không có cuộc hôn nhân này, sẽ không có con.”

Chuyện bà ấy không hối hận nhất trên cuộc đời này chính là sinh ra Thẩm Lê.

Đều nói con gái là áo bông nhỏ làm ấm lòng, mặc dù là Thẩm Lê từ nhỏ đã không được nuôi lớn ở bên người, nhưng mỗi phút mỗi giây mỗi ngày bà ấy đều như cũ mà cảm ơn vì Thẩm Lê đã trở về.

Váy đỏ sọc của Khương Thư Lan xứng với kiểu tóc quăn được lưu hành ở thời đại này, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào trên người bà ấy, cực kỳ dịu dàng.

Mũi Thẩm Lê có chút cay cay, cô vội vàng mà cầm tay Khương Thư Lan: “Mẹ, ý của con không phải là những điều này, lần đầu tiên mẹ là chính mình, mới là mẹ của con.”

Nữ giới ở thời đại này cực kỳ bảo thủ không chịu thay đổi, chỉ là Thẩm Lê biết, Khương Thư Lan là người co được dãn được, cũng là người có tư tưởng rộng mở nhất.

Bà ấy không nên bị nhốt tại con ngõ nhỏ củi gạo mắm muối này.

Bà ấy thích cái đẹp, yêu hoa, bà ấy hẳn là tận tình mà trở nên xinh, trở nên vui vẻ.

Khương Thư Lan vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Lê, không biết có phải do ánh đèn chiếu vào đồng tử của bà ấy hay không, mà Thẩm Lê lại cảm thấy đôi mắt của mẹ cô dường như đang sáng lấp lánh, giống như là một cô gái nhỏ chưa trải qua sự đời.

“Lê Lê à, từ lúc mẹ sinh con ra, cũng chỉ là mẹ của con.”

Từ khi biết Thẩm An Nhu không phải là con gái ruột của mình, không lúc nào mà bà ấy không tự trách mình.

Một mặt là không thể buông bỏ được con gái nuôi đã nuôi nấng nhiều năm, một mặt lại nhớ thương con gái ruột chưa từng gặp mặt, cũng không biết đang ở nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.