Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, con sẽ cố gắng ôn tập thật tốt.” Thẩm Lê âm thầm hạ quyết tâm: “Tuyệt đối sẽ không thi kém hơn so với em gái.”
Khương Thư Lan gật gật đầu, lại nghe được âm thanh Chiến Cảnh Hoài ở bên trong nói chuyện: “Nếu vậy thì sao chứ? Kết hôn là chuyện cả hai đều phải có tình cảm với nhau.”
“Ngài là hy vọng hiện tại cháu lấy ân cứu mạng cô ấy ra buộc cô ấy báo đáp, rồi trực tiếp đi nộp báo cáo kết hôn sao?”
Ông cụ nhà họ Chiến không nói nữa.
Thẩm Lê và Khương Thư Lan nghe rất rõ.
Chiến Cảnh Hoài thật sự là không thích Thẩm Lê, cũng ghét chuyện ép duyên, nếu cứ nhắc mãi việc này sẽ không lễ phép.
Thẩm Lê xuyên thấu qua khe hở, vừa lúc thấy được gương mặt đẹp trai lạnh lùng của Chiến Cảnh Hoài, giữa hàng chân mày là vẻ nghiêm túc, vừa nhìn liền biết người này rất khó gần.
Dữ quá đi…
Thẩm Lê rụt rụt cổ, hoàn toàn không thể liên hệ người đàn ông trước mắt này với người đã cứu cô khi tuyết lở là cùng một người được.
Khương Thư Lan quan sát phản ứng của con gái nhà mình: “Con không thích Cảnh Hoài sao?”
Thẩm Lê gật gật đầu: “Anh ấy đã cứu con, cả đời này chắc chắn con sẽ cảm kích, nhưng sẽ không thích.”
Đàn ông ai cũng giống nhau.
Cha cô cũng vậy, Chiến Dật Hiên cũng vậy.
Trong cuộc đời xuất hiện cùng một lúc hai tên đàn ông rác rưởi này, đã đủ để hại chết Thẩm Lê rồi, cô cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Hiện giờ Thẩm Lê chỉ muốn kiếm tiền, mang theo mẹ cô rời xa tra nam tiện nữ, để cả đời này của mẹ cô được trải qua một cách vui sướng.
Khương Thư Lan sờ sờ tóc con gái: “Được, suy nghĩ của con gái mẹ là quan trọng nhất.”
Con gái bà ấy dường như cũng không quá giống với những cô gái khác cùng tuổi, Thẩm An Nhu cũng thường lén xem tiểu thuyết tình yêu, nhưng con gái ruột của bà lại dường không có một chút dính dáng gì với tình yêu cả.
Thẩm Lê chớp chớp mắt, phát hiện mẹ cô là người có suy nghĩ thoáng như vậy.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thẩm Lê làm một chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm——
Nắm tay mẹ một đường đi trở về.
Trước kia cô vẫn chưa được nắm như vậy.
Khương Thư Lan cũng không nói cái gì, chỉ là cùng con gái đan mười ngón tay vào nhau rồi cùng nhau trở về nhà, trái tim trống rỗng trước đây dường như đã được lấp đầy.
Khoé môi Thẩm Lê không nhịn được mà cong lên, đi song song cùng với mẹ, sáp lại thật gần.
Sau này cô cũng là con gái bảo bối của mẹ. Có mẹ yêu thương thật là tốt!
Nhưng mà Thẩm Lê cũng không biết là, chân trước cô với mẹ mình vừa đi, sau lưng ông cụ nhà họ Chiến liền cho kẻ thương tật Chiến Cảnh Hoài này hai quyền.