Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh biết em cảm thấy anh rất phiền phức, nhưng anh làm những chuyện này đều là vì muốn tốt cho em thôi!”
Mày Thẩm Lê đều sắp nhíu lại thành một cục rồi, cô lùi lại phía sau hai bước: “Cảm ơn nha, nếu thật sự vì tốt cho tôi, vậy thì nhờ ngài, tránh xa tôi ra một chút.”
Sự xui xẻo của hắn ta, sẽ ảnh hưởng đến tài vận của cô.
Chiến Dật Hiên im lặng, chỉ có thể nắm chặt tay, tức giận mà đấm vào không khí.
“Lê Lê, này, em đừng đi nhanh như vậy, em chờ anh với!”
*
Bệnh viện, Lục Trì tiến vào liền thấy được cái chăn được xếp ngay ngắn vuông vức của Chiến Cảnh Hoài, hành lý có số lượng không nhiều lắm của anh đã được sắp xếp chỉnh tề.
“Cảnh Hoài, cậu chuẩn bị xuất viện sao?”
Trong tay cậu ấy đang cầm nửa quả dưa hấu, mở cửa tiến vào, trông giống như một con bạch tuộc vậy.
Chiến Cảnh Hoài liếc cậu ấy một cái, rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Lục Trì đặt dưa hấu xuống, bộ dáng dang tay ngăn cản anh giống hệt như một con gà mái già: “Chờ một chút, sao cậu không ở thêm hai ngày nữa đi? Bác sĩ nói cậu bị thương đến nội tạng, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Chiến Cảnh Hoài đẩy Lục Trì sang một bên giống như là dọn món đồ sang chỗ khác: “Bệnh viện quá ồn, còn không bằng về nhà, vừa tự tại vừa yên tĩnh.”
Lục Trì ngầm hiểu, thân mình bất động, cái đầu cứ đuổi theo hướng mặt của Chiến Cảnh Hoài: “Ý cậu nói là Chiến Dật Hiên giống như con vịt chỉ biết cạp cạp gọi bậy kia sao, tôi cũng thấy hắn ta khá phiền.”
Cậu ấy nửa ngồi ở trên sô pha, nghĩ đến gương mặt kia của Thẩm Lê thì lắc lắc đầu: “Hắn ta với Thẩm Lê chính là trời sinh một đôi, đôi tình nhân bọn họ đều không được người khác yêu thích, quả nhiên là nồi nào úp vung nấy. Tôi chỉ hy vọng bọn họ, sớm kết hôn một chút, cột chặt nhau lại! Đừng ra ngoài làm phiền người khác.”
Động tác của Chiến Cảnh Hoài hơi khựng lại một chút, trong lòng có chút không thoải mái.
Lục Trì cái hay không nói, chỉ biết nói cái dở: “Cậu nói xem, sao Thẩm Lê lại có bản lĩnh lớn như thế, vậy mà có thể khiến cho đàn ông nhà họ Chiến các cậu say mê đến vậy?”
“Có phải là cô ấy hạ chú với các người, hay là… Haiz, Cảnh Hoài, cậu từ từ đợi tôi với!”
Cửa phòng bệnh đã bị người ta đóng lại từ lâu, lúc Lục Trì quay đầu lại, trong phòng bệnh đã không có một bóng người.
Cậu ấy lộn một cái cá chép lộn mình từ trên sô pha xuống, bước chân nhanh như gió mà đuổi theo.
“Cậu quá đáng lắm, dám ném tôi ở cái nơi âm trầm kia, phòng bệnh của cậu nằm tựa lưng với nhà xác đó, có lúc tôi còn cho rằng tôi đã gặp được bà nội của tôi nữa, cậu có lương tâm không vậy?!”