Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiến Cảnh Hoài lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ấy một cái: “Thu hồi cái bộ dáng đó của cậu cho tôi.”
Lục Trì trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, “Thủ tục xuất viện đều đã xử lý xong, tiểu nhân đi mở cửa xe cho ngài.”
Ở cửa bệnh viện, một chiếc xe quân dụng dừng lại, Lục Trì chạy chậm qua đó mở cửa xe: “Đến đây đi, Cảnh Hoài thiếu gia tôn quý của tôi, mời lên xe.”
Một bàn tay của cậu ấy chống ở trên cửa xe, hơi hơi khom lưng, làm ra bộ dáng lễ nghi phương tây cực kỳ tiêu chuẩn.
Sắc mặt Chiến Cảnh Hoài lạnh lùng: “Lăn.”
“Được rồi.”
Lục Trì vòng đến hàng phía sau, còn chưa đợi cậu ấy mở cửa xe, cũng chỉ còn dư lại một loạt khói xe.
Cậu ấy vô cùng đau đớn: “Mẹ kiếp, Chiến Cảnh Hoài, cậu có còn nhân tính không vậy? Đúng là uổng công tôi tới thăm cậu mà!”
Trên xe, Chiến Cảnh Hoài nhắm mắt dưỡng thần, anh vẫn luôn nghĩ đến thời điểm Thẩm Lê rơi xuống nước.
Cánh tay gầy gò của người con gái ôm chặt cổ anh, mái tóc bị nước làm ướt nhẹp.
Cô mơ mơ màng màng kêu tên ai đó, sắc mặt ửng hồng.
Cô gầy ốm đến như vậy, mặc dù là quần áo đã ngấm nước, nhưng anh cũng có thể không cần tốn nhiều sức mà bế được cô lên bờ.
Chiến Cảnh Hoài xoa xoa giữa hai đầu chân mày, cố gắng xoá bỏ suy nghĩ không nên có.
Một bàn tay anh đè lại trái tim, nỗi lòng lẫn lộn.
Chuyện Thẩm Lê và Chiến Dật Hiên tình đầu ý hợp là sự thật mà anh đã sớm biết được.
Anh biết rất rõ ràng chuyện ép duyên là không tốt.
Cũng biết được thân phận của anh là chú nhỏ của Chiến Dật Hiên ——
Chuyện bảo trì khoảng cách với Thẩm Lê là cần thiết.
Người đàn ông mím chặt môi mỏng.
Chiến Cảnh Hoài, đây chính là cháu dâu tương lai của mày.
Không được động lòng.
Đại viện quân khu.
Vòng qua ngõ nhỏ, đi về phía nam 500 mét chính là cửa đại viện.
Bên ngoài trạm canh gác có cảnh vệ viên đứng gác, nhìn thấy có người lại đây, nhìn từ xa chính là tư thái đoan chính, đợi đến khi bọn họ đến gần, mới đưa tay phải lên làm quân lễ.
“Vị này chính là khách của lão thủ trưởng.”
Cảnh vệ viên chào hỏi đơn giản xong, binh lính gác cổng đã cho vào.
Thẩm Lê nhìn bốn phía xung quanh, mặt đông đang xây thêm lầu mới, phía chính diện của cửa lớn quân khu chính là sân bóng rổ, gần sân bóng rổ có hai cái bàn để chơi bóng bàn.
Đi dọc theo một loạt cây dương về phía trước vài phút là có thể thấy được nhà ở của cư dân, mỗi một mặt lầu được trát xi măng đều được trang bị đèn đường tráng men, có lẽ là do ở trong quân khu, nên cây cối bên trong đều là thẳng tắp.