Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 92: Chương 92: Buôn chuyện điện thoại




Bạn cùng bàn mỹ nữ thông minh tuyệt đỉnh tuyệt vời tài hoa vô song siêu cấp không gì sánh được.

Nhìn đống ký tự không có trật tự nào này, trong đầu Phàm Nhất Hàng tự động bật ra hình ảnh La Vi Vi khi nói câu này, xảo trá nháy mắt bày ra bộ dạng thiếu đánh.

Ây...

Cậu cúi đầu cười khẽ.

Cả phòng họp yên lặng lại, cậu vừa cười, tầm mắt của tất cả mọi người đều dời qua đây. Ngay cả Sài Tử Dương đang nghiêm túc đọc kế hoạch cũng nhìn qua, trên mặt viết cả hai chữ kinh ngạc.

Vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

Phàm Nhất Hàng... cười ư? Cháu trai của hắn, nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu cười, lại còn nhìn điện thoại chằm chằm, rốt cuộc trong cái điện thoại kia có cái gì đáng cười chứ?

Sài Tử Dương nheo mắt, trước mặt mọi người trong phòng họp thiếu chút nữa nhào qua hỏi cháu trai xem rốt cuộc có phải đang yêu đương không.

Trong phòng họp vô cùng yên lặng, Sài Tử Dương cuối cùng cũng không nhịn được, nghiêng đầu muốn liếc mắt qua màn hình điện thoại của Phàm Nhất Hàng một cái, vừa định ngó đầu qua, Phàm Nhất Hàng đã đứng dậy.

“Cháu đến phòng nghỉ đợi bác.” Phàm Nhất Hàng nói, cầm điện thoại đi ra cửa, làm lòng hiếu kỳ của Sài Tử Dương bùng cả lên.

Phòng nghỉ không giống như phòng họp tối mờ đóng chặt cửa, tràn ngập ánh sáng, vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một cái cửa sổ lớn sát đất, tầm mắt rộng mở, cây xương rồng đặt trên bàn vì ánh mặt trời mà trở nên xiêu vẹo.

Phàm Nhất Hàng đứng trước khung cửa kính sát đất, phía dưới là dòng xe nhộn nhịp qua lại.

Cậu cầm điện thoại lên, chấp nhận lời mời bạn tốt. Hệ thống đã tự động thêm “Bạn cùng bàn mỹ nữ thông minh tuyệt đỉnh tuyệt vời tài hoa vô song siêu cấp không gì sánh được.” Nhìn cái đống ký tự này, Phàm Nhất Hàng lại khẽ nhếch khóe môi, sau đó... trực tiếp gọi thoại từ QQ sang.

Sau khi gọi đi, cậu tự bàng hoàng, mình đang làm gì thế này?

Thế nhưng cậu chưa kịp ân hận, thì đầu dây bên kia La Vi Vi đã bắt máy rồi.

Bên kia đầu dây La Vi Vi thấy âm báo từ QQ “Nhất Thảo Dĩ Hàng” đang gọi đến cũng làm cô sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là che màn hình lại, như thể đây là bí mật không ai nên biết vậy.

Nhưng tất cả mọi người đều đang chơi phi hành gia, vốn dĩ cũng chẳng ai để ý cô.

La Vi Vi thở dài một hơi, sau đó cầm điện thoại về phòng mình.

Vừa đóng cửa phòng, cô ấn nút nghe: “Alo?”

Đầu bên kia một âm thanh lạnh nhạt đáp lại: “Ừm” đậm phong cách Phàm Nhất Hàng: thanh tâm quả dục lại tự cao tự đại, nhưng thực ra... cũng không khó ở chung lắm mà.

La Vi Vi ngồi trên giường, trong vô thức ôm lấy cái gối, rồi hỏi: “Cậu gọi cho tôi làm gì vậy?”

Bên kia trầm mặc một giây, đáp: “Không phải do cậu thêm tôi sao?”

La Vi Vi cười thầm: “Tôi thêm cậu, cậu cũng đâu cần gọi cho tôi chứ.”

“Ờ“. Phàm Nhất Hàng nói: “Vậy tôi cúp máy đây.”

“Ơ, đừng đừng...” La Vi Vi vội cản cậu, cuộc gọi vẫn chưa bị tắt, cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Gọi cũng gọi rồi... cậu đang làm gì vậy?”

Phàm Nhất Hàng đảo mắt một vòng, phòng nghỉ VIP này lớn hơn phòng khách nhà cô một chút, nghĩ rồi nói: “Đang gọi điện thoại cho cậu.”

Trong chớp mắt, La Vi Vi nắm chặt điện thoại.

Cũng không biết làm sao, trong nháy mắt nghe thấy câu này, hai má cô đều đỏ bừng cả lên.

Cái gì vậy...

“Vậy ngoài cái này ra thì sao?” Cô hắng giọng, tay kia thì xoa xoa cái mặt đang nóng lên, mong nó bớt đỏ đi chút.

Phàm Nhất Hàng nói như thể báo cáo: “Đang đợi bác tôi họp xong.”

“Bác cậu?” La Vi Vi nổi lên hứng thú: “Bác nào vậy? Cậu đang không ở nhà à?”

“Ừm.” Phàm Nhất Hàng dừng lại một chút, trả lời La Vi Vi.

Rồi lại trả lời câu hỏi thứ hai của La Vi Vi: “Bác Sài, là anh trai của bố tôi.”

La Vi Vi không có hứng thú với cái này lắm, tiếp tục hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy? Đã đỡ sốt hơn chưa?”

“Tôi đang ở thành phố A. Sốt... cũng đỡ rồi.” Cậu nói không chắc chắn, nhưng hôm nay tinh thần cũng khá, chắc là tốt rồi.

“Đỡ là tốt rồi. Mà cậu đến thành phố A từ khi nào vậy? Nói chính ra, tôi chưa đến thành phố A bao giờ á, ở đó có gì vui không? Nghe nói thành phố A có một tòa nhà có kiến trúc giống cái hang ổ của chim, năm sau ở đó sẽ tổ chức thế vận hội. Cậu đi qua chỗ đó chưa?”

Phàm Nhất Hàng có chút khó trả lời, La Vi Vi một khi đã mở miệng là nói cả đống, làm cho cậu không biết nên trả lời cái nào trước.

Cuối cùng cậu thỏa hiệp trả lời: “Tôi đến đây cũng gần được hai tiếng đồng hồ rồi. Với cả cái chỗ đó không phải là hang ổ của chim, mà gọi là tổ chim. Lúc mới đến tôi từng đi qua, cũng không có gì đặc biệt cả.”

“Ờ...” La Vi Vi quơ quơ chân, có chút xấu hổ tiếp tục nói chuyện với Phàm Nhất Hàng, cô cũng chưa từng nói chuyện phiếm lâu như vậy với bạn khác giới bao giờ, ngay cả với Tống Ninh Viễn, cũng chưa từng tán gẫu thế này.

Có chút kỳ lạ, nhưng cũng có chút phấn khích.

Ngoài cửa truyền vào một trận cười vang, vẫn là Tống Ninh Viễn với vấn đề về nhân phẩm bản thân, mãi chưa tung ra được mặt sáu.

Cứ ngồi ngây ngốc mãi trong phòng sẽ bị nghi ngờ mất, La Vi Vi định nói tắt máy: “Vậy...”

“Cậu đang ở đâu vậy?” Phàm Nhất Hàng bất thình lình mở miệng, hình như có tiếng huyên náo truyền ra từ phòng khách.

“Ở nhà á“. La Vi Vi nói thêm: “Trong phòng.”

“Ồ.” Phàm Nhất Hàng đáp. Sau đó lại không lên tiếng.

La Vi Vi vẫn đợi Phàm Nhất Hàng nói thêm gì đó, nhưng đợi khoảng 10 giây sau vẫn không thấy cậu nói gì.

Cũng đúng ha, nói chuyện với cái tên Phàm Nhất Hàng ngốc nghếch này, cô còn có thể ảo tưởng nói chuyện gì chứ? Thuyết tương đối là gì ấy hả? Cho dù Phàm Nhất Hàng có vui lòng giảng giải, cô cũng không muốn hân hạnh được nghe đâu.

“Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy nhé.” La Vi Vi đến phương Bắc cũng được mấy năm rồi, nói chuyện thi thoảng vẫn nói chút âm uốn lưỡi của vùng đông bắc, nếu như bỗng dưng dùng giọng này, chứng tỏ do cô đang nóng vội.

Phàm Nhất Hàng “Ừm” một tiếng, lại bổ sung thêm một câu: “Tối nay tôi sẽ về.”

La Vi Vi bỗng sững sờ, khẽ lẩm bẩm: “Cậu nói cái này với tôi làm gì... Tôi biết rồi, cúp đây.”

Nói xong, cô liền nhấn kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó ném điện thoại lên giường, đưa hai tay ôm mặt, “aizaa” một tiếng rồi chui vào chăn.

Sao tim đập nhanh vậy chứ? Thật phiền mà!

...

Phàm Nhất Hàng nhìn thấy thời gian cuộc trò chuyện hiển thị trên màn hình, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng cũng lộ ra chút ánh sáng dịu dàng.

Nhưng chỉ vài giây sau cậu đã nhận ra có chút không đúng lắm, vội quay đầu lại, liền nhìn thấy Sài Tử Dương và Phàm Tằng Minh đang nhìn chằm chằm cậu ngoài cửa, ánh mắt như thể muốn đục một cái lỗ trên người cậu.

Phàm Nhất Hàng: “...”

Cậu theo bản năng định hỏi bọn họ đứng đó bao lâu để đoán xem họ nghe được những gì rồi, nhưng ngẫm lại mình cũng chẳng có gì để chột dạ cả, liền thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người kia.

“Đã xong rồi?” Cậu hỏi về cuộc hop.

“Xong rồi.” Phàm Tằng Minh chắp hai tay phía sau đi vào, ông họp được nửa chừng thì chạy đi WC, ai ngờ gặp được một lão nhân viên cũ chân thành và tận tâm với tập đoàn Bất Phàm. Khi tập đoàn Bất Phàm vừa mua tòa nhà này, ông ấy đã làm công việc dọn dẹp ở đây rồi.

Người lớn tuổi thường thích tìm người nói chuyện cùng, Phàm Tằng Minh cũng không ngoại lệ, càng nói chuyện lại càng hăng, còn nói đến cả “Tiền điện trong thành phố bây giờ là bao nhiêu một số?”, rồi lại tiếp mấy vấn đề như thế.

Khi quay lại phòng hội nghị, buổi họp cũng đã sắp kết thúc rồi.

“Nói chuyện điện thoại với ai đó?” Phàm Tăng Minh hỏi.

Phàm Nhất Hàng: “...”

Cậu nhìn thấy hứng thú hóng chuyện từ trong mắt ông nội mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.