Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 93: Chương 93: Gọi điện thoại cho ai vậy?




Trans: Tabi

Sài Tử Dương cũng khẽ nheo mắt, giọng điệu còn hơi nóng vội hỏi: “Đúng vậy, cháu gọi điện thoại cho ai thế?”

Hai người họ thật ra chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng của Phàm Nhất Hàng: “Tối nay tôi sẽ về.”

Nhưng chỉ mỗi câu này thôi, Sài Tử Dương đã đánh hơi được chuyện bất thường, từ bao giờ cháu của hắn biết báo cáo lịch trình của bản thân cho người khác vậy.

Trái với vẻ bừng bừng nhiệt huyết của Sài Tử Dương, Phàm Nhất Hàng chỉ trả lời ngắn gọn “Bạn cùng lớp”, cũng không định nói thêm gì nhiều nữa.

Cậu với La Vi Vi vốn dĩ cũng là bạn cùng lớp mà.

Sài Tử Dương nhướng mày, còn muốn hóng thêm chuyện nữa, Phàm Tằng Minh liền nói: “Đi thôi, ba người chúng ta đi ăn với nhau bữa cơm.”

Sài Tử Dương vẫn muốn hóng chuyện, Phàm Tằng Minh đã đi ra ngoài. Phàm Nhất Hàng đi theo, để lại Sài Tử Dương phiền não một mình. Sao hắn cứ cảm thấy, lão Phàm biết Phàm Nhất Hàng đang nói chuyện với ai nhỉ, chỉ có mỗi mình hắn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao?

.....

Ba người ăn cơm ở dưới căng tin của tập đoàn Bất Phàm, nhưng chỗ lãnh đạo cao cấp và nhân viên bình thường ăn không giống nhau, cho nên chỗ này cũng khá yên tĩnh.

Khu vực căng tin của lãnh đạo cao cấp ở tầng 9, ba người tìm một bàn sát cửa sổ ngồi xuống.

Phàm Tằng Minh cũng đã nhiều năm không đến công ty rồi, chứ đừng có nói là đến căng tin này, còn Phàm Nhất Hàng thực ra đã đến đây ăn vài lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn là Sài Tử Dương tự đi gọi món, làm dì lấy đồ ăn hoảng hồn, nhìn về phía Phàm Nhất Hàng và Phàm Tằng Minh mà suy đoán thân phận hai người.

“Màu sắc món ăn nhìn cũng ngon đấy.” Phàm Tằng Minh bùi ngùi: “Cái hồi đó, đừng có nói đến căng tin, có đồ để ăn đã là tốt lắm rồi.”

Sài Tử Dương vẫn còn muốn hóng chuyện, Phàm Tằng Minh lại nói tiếp: “Lần này chúng ta đến đây, chủ yếu là vì muốn đưa Phàm Nhất Hàng về khám bệnh.”

Nói đến bệnh của Phàm Nhất Hàng, tâm tình muốn hóng chuyện của Sài Tử Dương cũng biến mất cả, nghiêm túc trở lại: “Bác sĩ nói thế nào?”

Phàm Nhất Hàng dừng lại, nuốt nốt đồ ăn trong miệng xuống trả lời: “Bác ấy nói... không cần uống thuốc nữa.”

“Không kê thuốc nữa?” Phàm Tằng Minh nhìn về phía cậu đầy kinh ngạc: “Nhưng mà hôm đó không phải là cháu... thôi bỏ đi. Cụ thể bác sỹ nói gì? Có đúng là tình trạng của cháu hiện tại không cần uống thuốc nữa không?”

“Vâng.” Phàm Nhất Hàng gật đầu: “Bác sỹ nói... cháu còn bình thường trên cả bình thường nữa.”

Lại còn nói “Cả người tỏa ra vị chua của tình yêu, khuyên cháu đừng dại gì mà nếm phải cái đắng chát của yêu đương, đến lúc đó chú cũng không thể kê thuốc cho cháu được, yêu sớm hại cái thân.” Nghe bác ấy nói liên thiên như thiếu đánh vậy.

Đương nhiên mấy cái lời này cậu không thể nói ra, nhưng vành tai cũng đã đủ để đỏ lên một cách đáng ngờ.

“Vị bác sỹ đó... tên là gì vậy? Cậu ta chắc chắn chứ?” Phàm Tằng Minh vẫn có chút không yên tâm, nhìn sang phía Sài Tử Dương.

Là Sài Tử Dương đưa Phàm Nhất Hàng tới gặp vị bác sỹ này, trước đây từng đi khám nhiều bác sỹ như vậy, Phàm Nhất Hàng đều không phối hợp điều trị, chỉ có mỗi vị bác sỹ cũng không lớn tuổi lắm này mới làm nó phối hợp.

Điều quan trọng nhất khi tìm bác sỹ tâm lý là phải khiến Phàm Nhất Hàng chịu tin tưởng và mở lòng mình ra, đặc biệt là Phàm Nhất Hàng – cái đứa từ trước khi bị bệnh đã ít nói rồi.

Sài Tử Dương duỗi thẳng chân ra, tự tin nói: “Cái tên đó đúng là hơi kỳ thật, nhưng so năng lực của cậu ta với cái đám chuyên gia giáo sư gì đó chắc chắn là hơn nhiều, điểm này thì bố cứ yên tâm. Nếu như cậu ta đã nói không cần uống thì tức là không cần uống, không uống không phải là tốt hơn hay sao?”

Kể ra thì đúng là vậy, nhưng dù sao Phàm Tằng Minh cũng đã nhìn thấy Phàm Nhất Hàng vào buổi tối hôm đó, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, dẫu sao ông cũng muốn cháu trai mình như người bình thường không cần phải uống thuốc thang gì, thế nên đành nói: “Cuối tuần lại đi khám lần nữa đi.”

Phàm Nhất Hàng cũng không phản đối gì, chỉ là trong đầu đột nhiên nhớ ra câu nói của La Vi Vi: “Tôi chưa đến thành phố A bao giờ.”

Phàm Nhất Hàng đảo mắt nửa vòng, “Dạ” đồng ý một tiếng.

Ăn trưa xong, Phàm Tằng Minh liền đi gặp bạn cũ luôn, Sài Tử Dương đưa cậu đến phòng chủ tịch, đây vốn là phòng của Phàm Tằng Minh, sau này lại phòng của bố Phàm Nhất Hàng.

Từng có rất nhiều lần tan học về, cậu đến đây đợi bố tan làm, nhiều lần chẳng đợi được người, cuối cùng lại tự về nhà một mình.

Nhưng bây giờ, là Sài Tử Dương ngồi ở văn phòng này, chức danh trên bàn vốn là của bố cậu giờ đã đổi thành Sài Tử Dương.

Nhìn bàn làm việc không còn chút vết tích nào của quá khứ, trong lồng ngực Phàm Nhất Hàng dâng lên một cảm giác hít thở không thông.

Cậu đè lòng mình lại, ép bản thân không suy nghĩ nữa, nghĩ tiếp, sẽ rơi vào một cái hố đau đớn sâu không đáy mất.

“Lại đây, uống ly nước.” Sài Tử Dương bưng một cốc nước ấm đến, dùng ngữ khí nghiền ngẫm nói: “Thằng nhóc nhà cháu đúng là càng ngày càng đẹp trai mà, cũng có được một nửa phong độ của bác ngày xưa rồi đấy.”

Thật ra tính cách của Sài Tử Dương vốn cũng không vui vẻ như vậy, phần lớn lúc nào cũng nghiêm túc, nhưng vì trước mặt Phàm Nhất Hàng, hắn cố gắng thể hiện mặt hài hước của mình ra, đương nhiên... cái bộ dáng hài hước đó, thật ra cũng chỉ có hắn cảm thấy hài hước thôi.

Phàm Nhất Hàng cầm lấy cốc nước uống một ngụm, không nói gì nữa.

Sài Tử Dương cũng biết Phàm Nhất Hàng không dễ cười đùa, nghĩ đến cái cảnh trong phòng họp, hắn lại càng tò mò hơn.

“Lúc trong phòng nghỉ, rốt cuộc cháu gọi điện cho ai vậy, hả?”

“Bạn cùng lớp.” Phàm Nhất Hàng lại lặp lại câu trả lời của mình lần nữa.

“Con gái hay con trai?” Sài Tử Dương lại truy tiếp.

Phàm Nhất Hàng không nói dối, cậu dừng lại một chút, rồi lại im lặng.

Nhưng im lặng cũng đã là câu trả lời rồi, Sài Tử Dương bật cười rồi vỗ Phàm Nhất Hàng: “Được rồi tên tiểu tử! Bác nói với cháu, chuyện yêu đương bác không phản đối, ai tuổi trẻ bồng bột chẳng có lúc hoocmon tăng cao, đừng để ảnh hưởng đến việc học là đươc.”

Phàm Nhất Hàng: “...Chúng cháu chỉ là bạn cùng bàn.”

“Yo! Còn là bạn cùng bàn cơ à!” Sài Tử Dương cười xấu xa hơn.

Phàm Nhất Hàng: “...”

Cậu có chút không thể hiểu nổi, cái tên bác sỹ tâm lý Phó Bội đã suy đoán lung tung thì chớ, sao cả Sài Tử Dương cũng thích hóng chuyện là thế nào. Trời xanh chứng giám cậu và La Vi Vi thực sự không có gì cả.

Cậu cũng lười giải thích, tìm một chỗ ngồi xuống.

Sài Tử Dương nhún vai, cảm thấy tính cách của đứa cháu trai mình cũng quá nhàm chán, đã nhàm chán lại còn không hiểu phong tình như thế, rốt cuộc cô gái nào lại nhìn trúng nó chứ.

Chắc chắn là kiểu con gái trắng trắng ngọt ngào ngốc nghếch chỉ thích gương mặt rồi.

Trắng trắng ngọt ngào ngốc nghếch La Vi Vi đang ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem mọi người chơi cờ phi hành gia, bỗng hắt xì một cái.

Ei? Ai đang mắng mình vậy?

Sài Tử Dương đi đến cạnh bàn làm việc, gõ gõ cạnh bàn, làm cho Phàm Nhất Hàng phải nhìn sang.

“Cái vị trí này.” Hắn chỉ vào cái ghế bọc da thuộc nói: “Làm bác của cháu mệt chết đi được, hôm nay cháu cũng thấy rồi. Mấy lão gia hỏa gia cứ nghĩ ta muốn ngáng chân rồi soán cái vị trí này. Thế nên nhanh nhanh học hành cho tốt, nhanh nhanh tốt nghiệp rồi tiếp quản chỗ này, trả lại sự trong sạch cho bác cháu. Rõ chưa hả?”

Phàm Nhất Hàng do dự vài giây rồi gật đầu: “Cháu biết rồi.”

“Này! Cháu do dự đấy à.” Sài Tử Dương hai tay chống nạnh. “Dù sao bác cũng sẽ đợi cháu năm năm, cháu mà không nhận bác sẽ nhường vị trí này cho người khác. Ai thuận mắt ta thì ta nhường. Mấy bác gác cửa cũng được đấy.”

Phàm Nhất Hàng nhếch khóe miệng, trả lời: “Cháu hiểu rồi.”

Sài Tử Dương hài lòng nói tiếp: “Hôm nào có cơ hội, nhớ đem bạn gái cháu về để cho bác xem xem, nói thế nào bác cũng là người từng trải, mặc dầu có độc thân đi chăng nữa.”

Thế nào lại ra chủ đề này rồi? Phàm Nhất Hàng buồn bực, bất lực mà nghiêm túc giải thích: “... Thực sự chỉ là bạn cùng lớp.”

Sài tử Dương chính là kiểu: “Bác không nghe, là bạn gái,“ rồi đi vào bàn làm việc.

Phàm Nhất Hàng: “...”

Điện thoại trong túi áo rung lên, cậu lấy ra rồi nhìn vào điện thoại, đúng là bạn gái cậu... à không, bạn cùng lớp La Vi Vi gửi tin nhắn đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.