Bạn cùng bàn mỹ nữ thông minh tuyệt đỉnh tuyệt vời tài hoa vô song siêu cấp không gì sánh được: “Đồ của cậu giặt rồi, mai tôi sẽ nhờ Tống Ninh Viễn đưa cho cậu, tối hôm qua là do tôi lén chuồn ra ngoài không để ai biết hết.”
Phàm Nhất Hàng nhìn thấy tên của Tống Ninh Viễn, nhíu nhíu mày, nghĩ thầm có phải La Vi Vi hơi thân quá với cậu bạn cùng lớp tên Tống Ninh Viễn này rồi không?
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bực dọc khó hiểu, môi cậu mím chặt lại.
“Bác.” Phàm Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn về phía Sài Tử Dương đang duyệt công văn: “Cháu muốn hỏi bác một chuyện.”
Sài Tử Dương vẫn lật tài liệu trên tay: “Nói đi.”
“Nếu như... một bạn nữ rất thân với một bạn nam, cả hai gần như ở cạnh nhau cả ngày, ngay cả lúc nói chuyện với người khác vẫn còn nhắc đến người kia, vậy thì bạn nữ đó...”
“Thì thích bạn nam kia chứ sao.” Đầu óc Sài Tử Dương đang tập trung vào đống công văn trên tay, nhưng với cái vấn đề bé ti này, không cần nghĩ cũng biết đáp án rồi.
Phàm Nhất Hàng cụp mắt xuống, cho đến tận khi Phàm Tằng Minh trở lại cũng vẫn là trạng thái im lặng không nói lời nào, Sài Tử Dương bận rộn công vụ nên cũng chẳng kịp để ý tâm trạng của đứa cháu mình đang không tốt.
Hai người đặt xe về chuyến lúc 3 giờ chiều, chắc phải tầm 7, 8 giờ tối mới về đến nơi, không sớm cũng không muộn.
“Thực sự không muốn ở lại một đêm rồi mới đi à? Mấy khi về được một chuyến.” Sài Tử Dương đưa hai người đến cửa xoay trước sảnh, đợi xe từ gara lên đón.
Phàm Tằng Minh vững chí với cái lịch về này: “Thằng bé ngày nào cũng phải đi học mà.”
Sài Tử Dương cũng kiên trì nói: “Với thành tích của Phàm Nhất Hàng, đừng nói là nghỉ một buổi, có nghỉ một năm cũng không sao đâu.”
Phàm Nhất Hàng không đổi mặt nói: “Mấy ngày gần đây cháu sắp thi, phải về để ôn bài.”
Sài Tử Dương trầm mặc vài giây, bất đắc dĩ đầu hàng: “Được rồi, vậy hai người nhớ chú ý an toàn, giữ thẻ căn cước cho chắc, bây giờ móc túi nhiều lắm.”
Phàm Nhất Hàng liếc Sài Tử Dương một cái, nhân cơ hội Phàm Tằng Minh đang nói chuyện cùng với ban lãnh đạo, hạ giọng nói: “Áp lực của bác lớn lắm hả?”
Sài Tử Dương lắc đầu theo bản năng: “Không sao mà.”
Vài giây sau, lại thở dài một hơi: “Thật ra là cũng hơi hơi, vốn dĩ chuyên ngành của bác là sinh vật học, sau này lại học cả vật lý học, chỉ có quản trị kinh doanh là chưa từng học, thành ra bác kiểu không trâu lại bắt chó đi cày.
“赶鸭子上架”: không trâu bắt chó đi cày; ngoài khả năng; bất đắc dĩ (theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ổ treo lên giá cho gà nhảy lên đẻ. Vịt thì không thể nhảy lên như vậy. Câu này ngụ ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người.)
Phàm Nhất Hàng nhìn những quầng thâm dưới mắt Sài Tử Dương, lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng họp, trong lòng cậu cũng hơi khó chịu.
“Cháu biết rồi.” Cậu trả lời, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa thầm nhẫn nại.
Sài Tử Dương thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cậu: “Quan trọng nhất vẫn là sức khỏe của cháu, là vì cháu, cũng là vì ông nội cháu, đã hiểu chưa?”
Phàm Nhất Hàng gật đầu.
Đúng lúc xe đến, Phàm Nhất Hàng lên xe trước, qua tấm cửa kính, cậu thấy Phàm Tằng Minh vỗ vai Sài Tử Dương nói gì đó, Sài Tử Dương cười cười, vẫy tay với cậu trên xe.
Không biết sao, tự dưng lồng ngực Phàm Nhất Hàng dâng lên một cơn khó chịu.
Vốn dĩ không phải là như thế này...
Vốn dĩ không là thế này...
Phàm Nhất Hàng nhắm mắt lại, không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, nhận ra xe bắt đầu lăn bánh cậu mới mở mắt. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng tự cao ấy, vẫn là ánh mắt thản nhiên nhìn ra ngoài cửa kính, nhưng đáy mắt đã đỏ hoe.
Suy cho cùng, dù suy nghĩ của cậu có trưởng thành đến đâu, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện mà cậu chẳng thể làm gì được, giống như cái đêm bão giông hôm ấy, cậu trơ mắt nhìn bố mẹ trút hơi tàn, chẳng thể làm nổi điều gì.
“Ngủ một lúc đi, còn nửa tiếng nữa mới đến nơi.” Phàm Tằng Minh nói.
Phàm Nhất Hàng thôi không nhìn hàng cây xanh vút qua bên ngoài cửa kính nữa, ngơ ngơ ngác ngác nói: “Vâng.”
Phàm Tằng Minh ngồi đằng sau nên không trông thấy vẻ mặt của Phàm Nhất Hàng, ông ngập ngừng, cười hỏi: “Nãy nói chuyện với cháu, là La Vi Vi à?”
Phàm Nhất Hàng sửng sốt một chút, cậu không giỏi nói dối, do dự rồi gật đầu: “Vâng.”
Trong đầu Phàm Tằng Minh hiện lên cảnh ông với Phương Hải Phàm nói về chuyện yêu sớm, lúc đó ông còn khịt mũi, Phàm Nhất Hàng muộn muộn chút có người yêu đã là may lắm rồi, nhưng mà bây giờ, ông đã phải bắt đầu lo nghĩ là sao.
Ông há miệng, nhìn nhìn cái gáy của cháu trai mình, lại thôi không nói nữa.
Chắc là do ông nghĩ nhiều rồi, ai yêu thì còn có thể, chứ cháu ông thì chắc thôi đi.
“Ngủ đi.” Phàm Tằng Minh lại tự nhắm mắt trước.
Phàm Nhất Hàng ngồi đằng trước Phàm Tằng Minh thì còn đang tự hỏi không hiểu tại sao mọi người cứ dính cậu với La Vi Vi lại, ngay cả hai con người theo chủ nghĩa độc thân muôn năm như Sài Tử Dương với Phó Bội cũng hóng hớt chuyện của cậu với La Vi Vi, rõ ràng bọn họ thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Có lẽ, có hơn bạn bè bình thường thì cũng chỉ là “bạn cùng bàn” thôi.
Phàm Nhất Hàng lại nhớ đến tin nhắn của La Vi Vi, “Tống Ninh Viễn”, nhìn ba cái chữ này sao mà đáng ghét.
Một lúc lâu sau, cậu mím môi nhắn lại cho La Vi Vi
...
La Vi Vi đang ngồi xổm trên sàn nhà vệ sinh, lấy quần áo từ máy giặt ra, vừa ngước mắt lên, trên máy giặt bỗng phản chiếu ra bóng người.
Cô giật mình quay đầu lại.
“Làm gì vậy?” Tần Thiên Thiên khom lưng xuống, nụ cười trên mặt đầy khả nghi
La Vi Vi đang lấy áo khoác đồng phục của Phàm Nhất Hàng từ trong máy giặt ra, trong lòng có hơi rén, nhưng nếu không mặc vào chắc cũng không nhìn ra kích cỡ đâu. Cô bình tĩnh lại, thản nhiên trả lời: “Đang giặt quần áo, còn có thể làm gì chứ?”
La Vi Vi nói xong, cầm quần áo đứng lên vẩy vẩy.
Tần Thiên Thiên sợ bị nước hắt vào, lùi ra cửa, không nhìn vào đám quần áo đồng phục, chỉ hỏi: “Chị sẽ không tức giận đó chứ?”
La Vi Vi không hiểu, lấy làm lạ hỏi: “Sao tôi lại tức giận?”
“Thì...” Tần Thiên Thiên do dự xoa xoa tay, như kiểu có chuyện khó nói.
La Vi Vi lấy móc áo để trên máy giặt, trong tay ôm bộ đồng phục, sợ kích thước của cái áo bị lộ, nên cô chưa dám treo lên, cứ ôm trong lòng, ngước mắt lên nhìn Tần Thiên Thiên: “Thì làm sao?”
“Thì... bạn của chị đều chơi với em, chị sẽ không giận chứ?”
La Vi Vi ngước mắt, trong đầu bỗng toàn ngửi thấy mùi kỳ quái.
Cô cười hừ một cái, thản nhiên mà nói đầy ẩn ý: “Có gì đâu? Có người mới đến, mọi người cũng phải quan tâm một chút. À đúng rồi, chơi với bọn họ thì nhớ phải chú ý một chút, nếu không lại bị truyền thành có quan hệ yêu đương bất chính với đám con trai đó.”
Nói xong, La Vi Vi cong khóe môi nở nụ cười, ôm quần áo đồng phục vào nhà tắm.
Tần Thiên Thiên dưới mí mắt cô, sắc mặt hơi tái nhợt.
“La Vi Vi có quan hệ yêu đương bất chính với đám con trai” lời đồn này đã lan truyền trong trường từ lâu, trừ mấy đứa con trai có dính trực tiếp đến vụ này, hầu hết mọi người đều nghĩ đây là sự thật.
Kiểu như La Vi Vi, xinh đẹp mà lại không yêu, cũng chẳng học, giống như một đứa côn đồ, chắc chắn là yêu đương mờ ám với đám con trai rồi.
Nhưng Tần Thiên Thiên là người biết rõ cái tin đồn này nhất, vì vốn là do cô ta “vô tình” nói ra.
Tần Thiên Thiên đứng thẳng lưng, hối hận vì đáng lẽ ra không nên nói mấy lời như thế.
Mối quan hệ với La Vi Vi cũng không thể cứ ầm ĩ mãi như thế.
Editor: Phàm Nhất Hàng “rõ ràng bọn họ thực sự chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Bình... thường?. Đam Mỹ Sắc
“Bình thường” thôi mà?:)
Ai đó hãy giục tôi ra chương đi, tui lười quá, tui cần động lực huhu.