Chuông vừa kêu, La Vi Vi bước vào lớp, vào ngay sau giáo viên chủ nhiệm, chủ nhiệm đứng trên bục giảng giục cô: “Nhanh chân lên, ngày nào cũng đến muộn nhất! Nhìn em gái em mà học tập kìa!”
Tần Thiên Thiên ngồi hàng đầu đang lật sách giáo khoa chuẩn bị bài nghe thấy tiếng liền quay sang, La Vi Vi không nhanh không chậm đi vào chỗ của mình, như lời giáo viên nói không ập được vào tai cô.
La Vi Vi luôn như thế, chẳng bao giờ để ý đến thứ gì hết.
Tần Thiên Thiên bấu chặt mép sách, khiến nó như thể sắp rách toạc.
La Vi Vi im lặng ngồi xuống, cô có khả năng tự động che chắn mấy lời của bà cô chủ nhiệm Lưu, nếu cô không thế này mà mỏng manh dễ vỡ như thủy tinh chắc chết từ lâu rồi, học sinh cá biệt có cách sinh tồn của cá biệt.
La Vi Vi vừa ngồi xuống, thấy khóa cặp đã bị mở, thấy cô nhìn Phàm Nhất Hàng liền mở miệng: “Tôi chỉ giúp cậu lấy bài tập ra, không đụng vào những thứ khác.”
La Vi Vi hơi ngượng mở cặp để trên bàn ra, sau đó lấy mấy quyển sách ra, sắp xếp lại cặp, cuối cùng mới chậm rì rì rút quyển sách giáo khoa môn của bà cô Lưu ra.
Phàm Nhất Hàng cứ tốt với cô thế làm cô ngại, mà chưa kể mới 10 phút trước cô còn phát hỏa không rõ nguyên do với cậu ấy.
La Vi Vi liền quy cái vụ phát hỏa đó bằng lí do “ghét người giàu“.
Nhà Phàm Nhất Hàng mà bớt đi tí tiền thì tốt, cô nghĩ.
Nghĩ vậy cô lại thấy hết sức phiền muộn, nhà Phàm Nhất Hàng giàu hay không liên quan quái gì đến mình? Cô với cậu ấy chẳng qua chỉ là bạn cùng bàn thôi, nhà cậu ấy có tiền hay không, không liên quan đến cô.
Nghĩ vậy, một cảm giác mất mát dâng lên trong lòng La Vi Vi, chống tay lên cằm, chữ đực chữ cái nghe bà ngoại Lưu giảng bài.
Thật ra bà ngoại Lưu giảng bài không hay lắm, không có trọng tâm, lặp đi lặp lại mấy câu hỏi cũ rích, cứ viết cho chữ đầy kín bảng đen là lại qua được một khóa, thế nên lớp cô thi môn này đều không tốt lắm.
La Vi Vi mơ mơ màng màng liếc sang bên trái, thấy Phàm Nhất Hàng ngồi ngoan như học sinh Tiểu học lần đầu tiên tới lớp, yên lặng ngồi đó, một tay giữ trang sách, một tay ghi bài, cái dáng vẻ đó, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn đều có bấy nhiêu.
Cái con hàng này... là máy học đấy à?
Ngay cả giờ của bà ngoại Lưu... cũng có thể nghe chăm chú thế này?
La Vi vi bày ra bộ mặt hoàn toàn hiểu không nổi.
Phàm Nhất Hàng như thể cảm nhận được ánh mắt của La Vi Vi, liền chuyển ánh mắt từ trên bục giảng sang bên phải mình, khó hiểu nhìn cô.
Đuôi mắt Phàm Nhất Hàng rũ xuống, rõ ràng là vẻ mặt hết sức nhạt nhẽo, nhưng trong ánh mắt tựa như thêm cả chút ánh sáng dịu dàng.
Cái tên này... đúng là hơi đẹp trai thật.
Nhịp tim La Vi Vi đột ngột tăng lên.
Từ từ, rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì vậy?
Hòng che giấu sự xấu hổ của mình, La Vi Vi hùng hổ cáo trạng trước: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Phàm Nhất Hàng: “...”
“Được rồi, các em, hôm nay học đến đây thôi. Còn hai phút nữa, để cô nói chuyện này.” Bà ngoại Lưu gấp giáo án lại: “Các em chắc đều biết tuần bốn và tuần năm kiểm tra rồi, phải ôn cái gì tôi cũng không phải nói nhiều nữa, cũng không phải lần đầu thi, đừng có mà quên mang dụng cụ học tập vào!”
Phía dưới lớp đều là tiếng than thở: “Tháng nào cũng thi, mệt chết mất!”
“Trung học số 7 cũng chẳng phải trường trọng điểm, cứ phải học đòi theo chế độ thi bên đó làm gì không biết!”
Phía dưới nữa, đều là tiếng rì rầm phản đối.
“Cộc cộc cộc...”
Bà ngoại Lưu đập mặt bàn: “Trật tự! Trật tự đi! Trường cũng biết các em áp lực học hành, nhưng đây cũng là bước chuẩn bị để các em làm quen dần khi lên 12, cũng để tự bổ túc lại kiến thức trên lớp.”
Bà ngoại Lưu dừng một chút rồi đổi giọng: “Ban lãnh đạo nhà trường mong các em có thể cân bằng học và chơi, nên thứ hai tuần sau sẽ tổ chức cho các em một trận đấu bóng rổ, cả trường đều được nghỉ một ngày.”
Vừa nói xong, cả lớp bùng nổ.
“Thật sao? Em yêu trường em...”
“Đm, đm, đm...”
“Nghỉ có một ngày sao đám tụi bây đã sung sướng vậy hả? Cô ơi! Hay là nghỉ luôn một tuần đi? Lúc quay lại bọn em cam đoan chăm chỉ học hành, cố gắng đỗ Thanh Hoa Bắc Đại luôn!” Tống Ninh Viễn càn rỡ gây rối, thành công vẻ vang nhận được một cái trừng mắt từ bà ngoại Lưu.
Tống Ninh Viễn không muốn lên phòng hiệu trưởng uống trà lập tức ngậm miệng.
Bà ngoại Lưu giọng rành mạch nói tiếp: “Nói trước đã, giải đấu bóng rổ lần này lớp nào cũng phải tham gia, nửa nam nửa nữ, nếu không đủ người, cho vào lớp học giờ tự học. Thế nên có được một ngày nghỉ hay không, phụ thuộc vào các em. Tống Ninh Viễn phụ trách ghi tên các bạn đăng ký.”
Chỉ cần không phải chuyện học hành, Tống Ninh Viễn đều hết sức hứng khởi đồng ý: “Dạ vâng, bà... à cô Lưu, để em nhận cho.”
Tống Ninh Viễn hung phấn đến mức tí thì hét lên thành “bà ngoại Lưu“.
Đúng lúc chuông tan học cũng vang lên, hiếm khi đám bạn trong lớp không lao ra ngoài về luôn mà còn ở lại bàn vụ bóng rổ.
La Vi Vi bị cảm vẫn chưa khỏi, thuốc cảm uống lúc sáng giờ mới phát huy tác dụng, mệt muốn chết, cô đang định nằm nhoài ra mặt bàn ngủ thì Tống Ninh Viễn phi đến: “Lão đại! Lão đại!”
La Vi Vi cố nâng mí mắt lên, không có tí tinh thần nào hỏi: “Gì?”
Giọng điệu kém đến độ chỉ còn thiếu nước nói đừng có mà làm phiền.
Tống Ninh Viễn chịu đựng mấy năm cũng đã quen thái độ kiểu con “cẩu” của La Vi Vi, vẫn duy trì sự nhiệt tình cao độ nói: “Đại ca, bên nữ sinh đại ca làm đội trưởng đi. Bên nữ lớp mình cũng chỉ có đại ca chơi được bóng rổ mà.”
La Vi Vi như sắp toi đến nơi, cô khụt khịt mũi, vốn cũng không nghe rõ lời Tống Ninh Viễn nói, tai ong ong, chỉ loáng thoáng nghe được cái gì mà bóng rổ.
Cô chỉ mong Tống Ninh Viễn nhanh nhanh cút cút để cô ngủ yên ổn, thế nên còn chưa kịp nghe rõ đã gật đầu: “Được được được.”
Nhận được lời đồng ý, Tống Ninh Viễn mỹ mãn rời đi.
Trong mấy hội nữ sinh đánh bóng rổ trong trường trừ đám câu lạc bộ bóng rổ, La Vi Vi cũng được coi như khá, chỉ cần vòng đấu đầu không đụng ngay phải đám câu lạc bộ, kết quả chắc cũng không đến mức tệ, để La Vi Vi dẫn đội cũng không phải chuyện gì khó.
Tống Ninh Viễn bên kia còn đang tính xem đánh thế nào cho bùm bùm chíu chíu, thì bên này đôi mắt La Vi Vi đã tối sầm lại, không biết chuyện gì.
Thuốc cảm có pha với nước cũng vô ích, muốn nhanh khỏi cảm, sáng nay cô nốc luôn hai viên, tác dụng bây giờ không khác gì thuốc ngủ.
Phàm Nhất Hàng nhìn La Vi Vi ngủ như chết, mi tâm lộ ra chút lo lắng.
Do dự một lát, cậu đứng dậy cầm bình nước của mình lên, thuận tay cầm luôn cả bình nước của La Vi Vi đang đặt ở trên bàn.
Lần đầu tiên mở bình lấy nước cho người ta uống, Phàm Nhất Hàng có chút không tự nhiên. Dĩ nhiên, cái điểm không tự nhiên nhất là do bình nước của La Vi Vi màu hồng. Lúc cậu cầm cái bình hồng đó, cậu nam sinh bên cạnh rõ ràng nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái.
Phàm Nhất Hàng vừa nghiêm túc vừa đứng đắn quay ra nhìn lại, nam sinh nọ hơi run run, nhanh chóng thu lại tầm mắt, nước còn chưa thèm rót đã chạy đi mất tiêu.
“...”
Tay Phàm Nhất Hàng siết chặt bình của La Vi Vi.