Editor: Tabi
Mưa tầm tã hai ngày trời khiến không khí trong thành phố tươi mát hẳn, thế nên khi vừa sớm tinh mơ, trời cũng hơi lạnh.
Trầm Mộ Thành nheo mắt nhìn Phàm Nhất Hàng đang đi lên lầu rồi biến mất dần ở góc cầu thang, cánh tay giơ ra một hồi lâu vẫn chưa kịp thu lại, tận đến khi thằng bạn bên cạnh chửi: “Đm!”, hằn học hỏi: “A Thành, cậu có muốn tôi giúp cậu dạy dỗ tên đó không, mẹ nó kiêu căng quá rồi đấy, cũng không thèm nghĩ xem đây là địa bàn của ai.”
Trầm Mộ Thành nắm chặt cái tay vừa chìa ra, rồi từ từ rút lại, đút tay vào túi áo.
Đuôi mắt anh ta khẽ nhếch lên liếc người bên cạnh: “Thô lỗ.”
“Gì?”
Trầm Mộ Thành xoay xoay cổ, trong mắt hiện lên chút thiếu kiên nhẫn.
“Tôi nói, chuyện này con mẹ nó các cậu đừng có ai nhúng tay vào.”
Cậu nam sinh nọ hình như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy tia lạnh lẽo trong ánh mắt Trầm Mộ Thành nên khôn hồn ngậm miệng lại. Trầm Mộ Thành nhìn qua thì chính là kiểu người ôn hòa dễ chịu, dễ chơi, nhưng một khi anh ta đã nổi nóng, ít người từng tận mắt chứng kiến, nhưng nếu như đã từng chứng kiến thì cũng đều phải kiêng dè anh ta phần nào.
...
Hôm nay La Vi Vi đến sớm, lúc cô và Phàm Nhất Hàng đến, trong lớp chỉ có tên xúi quẩy Tống Ninh Viễn phải trực nhật nên đến sớm. Mà cậu ta cũng hiếm khi dậy sớm, nên đã nằm ngủ trên bàn không biết từ bao giờ rồi.
Vì Trầm Mộ Thành làm vướng víu tay chân, thế nên La Vi Vi vào lớp trước Phàm Nhất Hàng.
Thấy Phàm Nhất Hàng đi từ ngoài cửa vào, La Vi Vi nhấc chân gác lên ghế của cậu, nhìn cái dáng điệu như sắp sửa hỏi tội.
Từ lúc biết Phàm Nhất Hàng không phải là một tên kỳ kỳ quái quái, lại biết một chút về hoàn cảnh gia đình cậu, thứ duy nhất khiến cô kiêng dè cậu chỉ có năng lực học hành của cậu thôi.
Nhưng La Vi Vi cũng rõ: tên Phàm Nhất Hàng này nhìn thoáng qua thì giống như một kẻ lạnh nhạt gì cũng không quan tâm, thật ra lại có giới hạn phong độ của mình, nên cô không sợ gì hết mà mà giẫm lên ghế cậu ta.
Phàm Nhất Hàng thấy, vẻ mặt không thay đổi gì, lấy từ trong túi áo ra một túi khăn giấy, rút ra vài tờ rồi lau chỗ ghế bị bẩn mà La Vi Vi vừa giẫm lên.
La Vi Vi thấy Phàm Nhất Hàng một chút phản ứng cũng không có, cô bực mình siết chặt tay lại.
Như phí công đánh vào bông vậy, một chút sảng khoái cũng không có.
La Vi Vi vốn muốn chọc tức Phàm Nhất Hàng, ai biết cậu ta không phản ứng gì, cuối cùng lại thành mình chọc tức mình.
La Vi Vi vừa tức giận vừa rút chân lại, chóp mũi hừ một cái, cảnh cáo: “Phàm Nhất Hàng, lần sau cậu mà nói với người khác tôi đến nhà cậu làm bài tập, tôi giết cậu.”
Phàm Nhất Hàng yên lặng quay người lau ghế, rồi đứng dậy vứt giấy bẩn đi, về chỗ mới mở miệng nói: “Tại sao?”
Cậu muốn hỏi, tại sao lại không thể để ngươi khác biết cô đến nhà cậu làm bài tập? Cũng chỉ là làm bài tập, có gì đâu.
“Tại sao?” La Vi Vi bực mình chống nạnh đứng lên: “Nếu ông vì muốn cậu tiến bộ, phải đưa cậu đến nhà mình cho cháu mình kèm, cậu thấy chuyện này vẻ vang lắm hay sao?”
Phàm Nhất Hàng nhìn vào ánh mắt của cô, vài giây sau liền dời tầm mắt đi: “Tôi biết rồi.”
Cũng lúc này, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Ít ra thì cũng không phải lý do gì khác, cậu không hiểu được tại sao mình lại thở phào nữa, mà dạo gần đây những chuyện cậu không hiểu hình như càng ngày càng nhiều.
La Vi Vi nhìn tấm lưng thẳng tắp và đôi mắt không bao giờ đoán được đang nghĩ gì của cậu, hơi cáu, cô ném cái cặp vẫn trên lưng xuống rồi đi ra ngoài.
Tống Ninh Viễn đang nằm ngủ trên bàn cạnh bục giảng giật mình bởi tiếng ném cặp của cô, sợ đến mức tí nữa thì rơi xuống đất, loạng choạng đứng dậy nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, nhưng chỉ thấy Phàm Nhất Hàng ngồi đó.
Là cậu nằm mơ sao?
Tống Ninh Viễn dụi dụi mắt, rồi sau đó nhìn thấy cặp của La Vi Vi ở trên bàn.
Lão đại đến rồi? Nhưng bây giờ...
Mới là mấy giờ chứ? Bình thường toàn là có chuông vào lớp mới đến mà?
Tống Ninh Viễn xoa xoa cái mông đau định đi tìm La Vi Vi, đến cửa phòng học, lại nghĩ ra cái gì, lắc lắc bàn tay, đi về phía cửa dưới chỗ Phàm Nhất Hàng đang ngồi.
Phàm Nhất Hàng đang lật lật mấy trang cuối cùng của quyển sách tiếng Anh, nhận ra có tiếng bước chân đi về phía mình, cậu chậm rãi ngẩng đầu, im lặng nhìn cậu ta đi tới.
Tống Ninh Viễn cũng từng chứng kiến bản lĩnh của Phàm Nhất Hàng, nhưng não cậu không lớn cho lắm, vả lại chưa thực sự ngửi thấy mùi nhang hương bao giờ, thế nên chỉ kiêng dè Phàm Nhất Hàng bình thường thôi.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng của cậu ta, dũng khí của cậu liền “mất tăm hơi“.
“Có chuyện gì?” Phàm Nhất Hàng mở miệng trước, ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn Tống Ninh Viễn còn lạnh lùng hơn lúc bình thường nhìn người khác.
Đối phương đã bắt chuyện trước, tâm lý miễn cưỡng muốn chạy mất của Tống Ninh Viễn giảm xuống, rồi đắn đo mở miệng: “Hôm thứ bảy, tôi và chị Vy đụng phải bọn Trung học 13, có một đứa tên là cái gì ấy, hai chữ, chỉ tận mặt muốn địa chỉ nhà cậu.”
Phàm Nhất Hàng nghĩ một lát, rồi nói ra một cái tên: “Liêu Nhuận?”
“Đúng rồi! Là cậu ta!” Tống Ninh Viễn gật đầu: “Cái tên đó nhìn là biết khó đối phó, tôi không biết sao cậu lại chọc đến cái đám Trung học số 13 đó, nói câu này thì hơi khó nghe, nhưng đó là chuyện của cậu, không liên quan gì đến bọn tôi hết, nên cậu phải tự giải quyết, đừng có dẫn họa lên người tôi và chị Vi.”
Phàm Nhất Hàng trầm mặc, giọng vừa trong trẻo vừa lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Tống Ninh Viễn: “Ý cậu là gì?”
Đúng vậy, câu vừa rồi chỉ là đệm ngoài thôi, Tống Ninh Viễn nắm chặt tay, điều cậu thực sự muốn nói là: “Sau này cậu có thể tránh xa chị Vy ra được không?”
Đúng lúc có hai bạn học khác bước vào lớp, lại mở miệng chào Tống Ninh Viễn: “Anh Viễn!”
Tống Ninh Viễn không phản ứng gì, cậu đang đợi câu trả lời của Phàm Nhất Hàng, bầu không khí có chút nặng nề, hai bạn học kia cũng cầm chai ra ngoài rót nước.
Phàm Nhất Hàng nhấc tay từ trang sách lên, “bộp” một tiếng gấp sách lại.
“Không thể.” Cậu đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy lùi ra sau “két” dài chói tai.
Tống Ninh Viễn nhăn mày lại: “Cậu...”
“Tôi và cậu ấy cùng bàn, có thể tránh xa hay không cũng không đến phiên tôi quyết định. Bảo giáo viên ấy.” Cậu nói, dứt người khỏi ghế, đứng qua vai Tống Ninh Viễn.
Tống Ninh Viễn hơi mập mạp, thân hình có hơi to, mà Phàm Nhất Hàng lại rất cao, thành ra lúc cậu đứng lên làm Tống Ninh Viễn thấy mình như bị áp bức.
Cậu ta nghiến răng quay lưng về phía Phàm Nhất Hàng gào lên: “Các cậu sắp không cùng bàn được nữa đâu! Sắp xếp vị trí của bài kiểm tra tháng lần này, mong cậu đừng có mà lại gần chị Vy nữa!”
Bước chân Phàm Nhất Hàng không dừng lại, đuôi mắt khẽ nhếch lên, có chút lãnh đạm bất cẩn, nhưng bàn tay khẽ nắm chặt lại thành nắm đấm.
Cái gì mà Trầm Mộ Thành rồi Tống Ninh Viễn, một tên rồi lại hai tên, còn chưa hết sao? Rốt cuộc là có chuyện gì với La Vi Vi vậy?