Trọng Độ Mê Luyến

Chương 14: Chương 14




Khang Vạn Lý không nhớ bản thân về nhà kiểu gì, cú sốc chưa từng có khiến tinh thần cậu kiệt quệ, vừa về đến nhà liền chui đầu vào phòng ngủ, dù Khang Thiên Phong có gọi cũng vô dụng.

Ở trong nhà này, chưa bao giờ Tiểu Phong gọi mà bị Khang Vạn Lý ngó lơ, đây là lần đầu tiên, dì Trương trợn mắt ngoác mồm, không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.

Tình huống như vậy vẫn kéo dài đến buổi tối, Khang Vạn Lý gian nan xuống lầu ăn cơm, cậu ăn cơm như cái xác không hồn, bát cơm bị Đại Hoa liếm gần hết, cơ hồ cũng không ăn được bao nhiêu.

Khang Thiên Phong cùng cha mẹ Khang nhìn nhau, đối với tình huống của Khang Vạn Lý vạn phần không hiểu. "Vạn Lý, rốt cuộc là con làm sao vậy?"

Sau nhiều lần dò hỏi, rốt cuộc Khang Vạn Lý cũng mở miệng nói chuyện, giọng nói thống khổ: "Bây giờ con rất hối hận, vô cùng hối hận, lúc trước không nên nộp giấy trắng, khiến cho hiện tại đến trường học rất khó chịu, con hối hận rồi, hối hận lắm luôn."

Giọng nói Khang Vạn Lý tha thiết thành khẩn, cơ hồ là than thở khóc lóc, Khang Thiên Phong thập phần khiếp sợ, Khang Hướng Thu với Phạm Hân cũng kinh sợ đến mức hoàn toàn không nói nên lời.

Ai có thể nghĩ tới chứ, từ lúc sinh ra đến giờ Khang Vạn Lý chưa bao giờ bày ra bộ dáng này đâu.

Đến giờ phút này, cha mẹ Khang mới tin lời Tiểu Phong, Tiểu Phong thực sự nói thật, hóa ra Khang Vạn Lý đã biết hối hận rồi.

Hơn nữa đâu chỉ là hối hận?

Đây còn là thú nhận!

Con trai đã biết sai, Khang Hướng Thu với Phạm Hân không còn tức giận như trước, hai người đều vô cùng đau lòng, thái độ mềm xuống, cả nhà liền dỗ Khang Vạn Lý.

Nhờ có sự cố hắng không ngừng của Hoa Biến Thái, gia đình Khang Vạn Lý trở nên rất hài hòa. Đương nhiên, cha mẹ Khang với Khang Thiên Phong không biết rằng mình hiểu nhầm, Khang Vạn Lý bị người nhà làm cho cảm động, bất mãn mà ăn cơm.

Buổi tối trở lại phòng ngủ, Khang Vạn Lý bật đèn bàn lên, mở sổ tay ra, note lại mục tiêu của bản thân trong học kỳ mới.

Trên sổ có 1 câu duy nhất:

Mục tiêu lớp 12, đậu Bắc Đại.

Viết xong, Khang Vạn Lý dừng một chút, tất cả những điều ban ngày trải qua hiện lên trong đầu.

Cậu khịt mũi, ở trên mục tiêu đỗ Bắc Đại ghi thêm một câu bằng bút màu, cậu viết rất nghiêm túc, phảng phất như dùng hết khí lực của bản thân mà viết:

—— Khang Vạn Lý, mày nhất định phải bảo vệ tốt chính mình!!!

Một ngày mới lại bắt đầu, Khang Vạn Lý vực dậy tinh thần, khí phách hiên ngang đi đến trường học.

Trải qua 1 buổi tối chuẩn bị tâm lý, cậu đã hạ quyết tâm: Biến thái có ở bên cạnh thì làm sao? Khang Vạn Lý đây hoàn toàn không sợ!

Sau khi tự giáng cho mình một đòn, Khang Vạn Lý lúng túng đeo khẩu trang vào, lúc này mới cảm giác có chút an toàn.

Đoạn đường đến trường mất 20 phút, đến cổng trường, Khang Vạn Lý bị bảo vệ chặn lại.

"Cậu kia, đồng phục học sinh của cậu đâu?"

Bị bảo vệ nhắc nhở, lúc này Khang Vạn Lý mới chú ý đến mọi người đi vào trường đều đang mặc đồng phục màu xanh và trắng, chỉ có mình cậu là một thân thường phục màu vàng, phi thường nổi bật.

"Cháu không có đồng phục học sinh."

Bảo vệ không tin: "Học sinh Tĩnh Bác sao lại không có đồng phục học sinh."

Khang Vạn Lý nói: "Cháu là học sinh chuyển trường."

Sau khi tốn thời gian vào việc xác minh danh tính, cuối cùng Khang Vạn Lý cũng được cho qua, sau khi lên lớp liền nói chuyện này với Chiêm Anh Tài, Chiêm Anh Tài vội vàng gật đầu: "Đúng, học sinh Tĩnh Bác đều phải mặc đúng đồng phục, mọi người đều biết chuyện này, nên hôm qua tao mới không nói cho mày, nếu mày không kể tao cũng quên mất chuyện mày là học sinh chuyển trường."

"Đồng phục có cần đặt may không?"

Chiêm Anh Tài nói: "Không cần, ở trong siêu thị của trường có sẵn đó, tan học tự đi mua là được, không cần lo, đồng phục học sinh Tĩnh Bác dù là của nam hay nữ đều rất đẹp, dù sao mày mặc vào cũng không xấu đâu."

Khang Vạn Lý không đồng ý nói: "Thật không vậy?"

Thật lòng Khang Vạn Lý cảm thấy quần áo mình đang mặc đẹp hơn, đồ của cậu là do cậu liên hệ với xưởng để thiết kế riêng, chỉ có duy nhất một bộ, đi khắp toàn thế giới cũng không sợ đụng hàng.

Mà đồng phục học sinh của trường này lại khá giống đồng phục của Hàn Quốc, nữ sinh mặc áo sơ mi với vest, phía dưới là váy ngắn, nam sinh thì mặc suit với quần ống hẹp, vừa nhìn liền biết không thoải mái bằng quần áo cậu đang mặc.

Còn nữa, tất cả mọi người đều mặc giống nhau, có cái gì hay đâu chứ?

Đang mải nghĩ, cái ghế bên cạnh Khang Vạn Lý bị kéo ra, một đôi chân dài thản nhiên ngồi xuống, Hoa Minh mặc đồng phục trường bắt gặp được ánh mắt của cậu, nhướng mắt nói: "Yo."

Yo mẹ gì?

Ai yo với hắn!

Khang Vạn Lý liếc nhìn hắn một cái, tầm mắt đảo quanh người hắn một vòng, trong thâm tâm rất muốn xem thường, người này thay quần áo phát là khí chất thay đổi luôn, Khang Vạn Lý thật sự không thể không chú ý.

Thật sự nhìn cũng ra dáng lắm, nhã nhặn bại hoại chính là nói hắn ta đi!

Hoa Minh cũng đánh giá Khang Vạn Lý, nhưng cũng không đánh giá bộ đồ màu vàng của Khang Vạn Lý, chỉ tiếp lời Chiêm Anh Tài: "Cũng không nhất định, đồng phục học sinh mặc vào có đẹp hay không là do mặt, mà Khang Vạn Lý..."

Hoa Minh tiếp lời của mình, Chiêm Anh Tài thật sự không ngờ tới, nhưng khi nhìn Khang Vạn Lý thì Chiêm Anh Tài liền hiểu ra, nói: "Vạn Lý, sao mày vẫn còn đeo khẩu trang thế??? Tao vẫn chưa được thấy mặt của mày đâu."

Khang Vạn Lý run lên, phản xạ có điều kiện mà che mặt: "Chờ có cơ hội tao sẽ lén lút cho mày xem."

Giọng nói của Từ Phượng chen vào: "Nhìn mỗi mặt thôi mà cũng phải lén lút như vậy? Rốt cuộc mày xấu đến thế nào hả? Đến mức xúc phạm người nhìn không?"

Khang Vạn Lý châm biếm lại: "Tôi dễ nhìn hơn cậu nhiều, thứ cho tôi nói thẳng, so với tôi, tất cả mọi người trong phòng này đều là cặn bã." Nói xong, cậu liền quay sang nói với Chiêm Anh Tài: "Tri kỷ, không bao gồm mày đâu."

Chiêm Anh Tài: "..."

Từ Phượng chau mày: "Đệt!"

Thằng này lại bắt đầu xạo ke rồi đấy!

Hoa Minh im lặng lấy tay đè lại hai bên khóe miệng, đem nụ cười vô cùng vui vẻ dấu đi.

Chuông vào học vang lên, Chiêm Anh Tài với Từ Phượng không thể không về chỗ ngồi, Khang Vạn Lý ngoan ngoãn ngồi xuống, một thân một mình chống chọi với một tên biến thái.

Tư vị này quả nhiên người bình thường không thể chịu được, Khang Vạn Lý vẽ một đường thẳng giữa bàn, nghiêm trang nói: "Bắt đầu từ bây giờ, đây chính là ranh giới của chúng ta, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà tới gần đây, cậu không quấy rầy tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu cậu muốn tìm cái gì, thì tôi..."

Dường như Hoa Minh cũng mệt mỏi vì cậu nói quá nhiều, hỏi ngược lại: "Tại sao tôi lại phải quấy rầy cậu?"

Khang Vạn Lý: "Không quấy rầy tôi thì cậu ngồi đây làm gì?"

Hoa Minh nói: "Không phải cậu bắt buộc tôi phải đổi sao?"

Gân xanh Khang Vạn Lý nổi lên: "Hả?" Kỹ thuật trả đũa của hắn lại tiến bộ đúng không hả!?

Khang Vạn Lý đang chuẩn bị cãi nhau với biến thái, Hứa Phinh lại vừa vặn ôm sách tiến vào lớp, trong lớp trở nên yên tĩnh, Khang Vạn Lý vội vàng ngậm miệng, mạnh mẽ kiềm nén lửa giận lại.

Dương Phục nói: "Cả lớp đứng."

Cả tập thể lớp nói: —— Chúng em chào cô!

Hứa Phinh tươi cười nói: "Chào mọi người, đã có thời khóa biểu rồi, bắt đầu từ hôm nay mọi người sẽ đi học bình thường, mọi người phải chăm chỉ một chút, bây giờ lấy tờ đề hôm qua ra đi."

Giờ học Tiếng Anh bắt đầu, khắp lớp vang lên tiếng giấy 'xoạt xoạt', Khang Vạn Lý có chút lo lắng sẽ bị Hoa Minh trêu ghẹo, sẽ ảnh hưởng đến cậu học tập, không nghĩ tới tiết học vừa bắt đầu, Hoa Minh đã lười nhác nằm úp sấp trên bàn, ánh mắt vô hồn, tay phải quay bút, không thèm nhìn cậu chút nào.

Khang Vạn Lý hơi kinh ngạc, nhưng hắn không nhìn cậu, tâm lý cậu liền thả lỏng, Khang Vạn Lý đem lực chú ý tập trung đến bài giảng của Hứa Phinh.

Hứa Phinh trên bục cũng hết sức kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng sẽ chỉ có 5-6 học sinh làm bài thôi, không nghĩ tới đi kiểm tra một vòng, cả lớp đều làm bài tập.

Cả lớp!!

Ai có thể tin nổi chứ???

Lớp 8 của cô, cả lớp đều làm bài tập!!!

Sau khi Hứa Phinh khiếp sợ còn phát hiện ra, học sinh không những làm bài tập, mà còn rất tích cực nghe giảng, không ít người đều chủ động hỏi lại những câu nghe không hiểu, hỏi sao câu này lại làm nhữ vậy.

Hứa Phinh cảm động đến nước mắt lưng tròng!

Thật sự là những đứa trẻ ngoan, tuy rằng thành tích không tốt, thế nhưng tất cả đều đang cố gắng!

Tuy mọi người trong lớp thật sự không hề muốn học, nhưng ngày hôm qua dù cả lớp gộp lại cũng không bằng Khang Vạn Lý, mọi người thật sự không còn mặt mũi.

Hôm qua bọn họ vắt hết óc làm bài, nên giờ thật sự rất thắc mắc sao bản thân lại làm sai, làm cũng đã làm rồi, giờ không nghe giảng cũng thật cảm thấy có lỗi với bản thân ngày hôm qua.

Vì vậy, tiết 1 của lớp 8 khoa học tự nhiên tràn ngập bầu không khí học tập.

Hứa Phinh khen không dứt miệng: "Các em giỏi quá! Tuy rất nhiều bạn học còn hơi kém một chút, thế nhưng cô đã cảm nhận được sự nhiệt tình trong học tập của các em, các em yên tâm, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ các em! Các em phải tin tưởng bản thân đó!"

Cả lớp: "..."

Chuyện này... Nói như thế nào đây, dù sao không học thì cũng thấy rất xấu hổ.

Học sinh lớp 8 vò đầu.

Một đám thiếu gia nhà giàu khó chịu quả thực muốn vò trọc đầu luôn.

Cố tình là kẻ cầm đầu Khang Vạn Lý lại không hề phát hiện, sau khi tiết 1 kết thúc, cậu liền rời khỏi chỗ chạy đi mua đồng phục học sinh, siêu thị của trường cách tòa nhà cậu đang học không xa, chỉ vài bước đã tới.

Cô chủ siêu thị nhiệt tình nói: "Mua đồng phục học sinh à?"

"Vâng, bao nhiêu tiền thế ạ?"

"Một bộ 400 tệ (khoảng 1tr4), cháu mặc size nào?"

Khang Vạn Lý chần chừ, tiền thì không thành vấn đề, nhưng cậu không biết mình mặc size nào, cậu thân cao chân dài, hơi gầy, gần đây còn cao hơn một chút?

Thật là không biết bản thân mặc size nào mà!

"Nếu không biết thì có thể đo, sau đó so sánh với kích thước tiêu chuẩn, ở đây có thước đo đấy."

Khang Vạn Lý nhận lấy, đáp: "Cháu cảm ơn."

Có thước đo là tốt rồi, bất quá tự đo rất bất tiện, đặc biệt là người chân dài tay dài như Khang Vạn Lý, cậu đang suy nghĩ, bỗng nhiên có người ghé vào tai cậu nói: "Tôi giúp cậu đo nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.