Khang Vạn Lý giật mình, cơ hồ là lập tức quay đầu lại: “Sao cậu lại ở đây!”
Hoa Minh! Lại là tên biến thái này!
Cậu vì không muốn thấy Hoa Minh mới chạy nhanh như vậy, thế mà tên này lại xuất hiện rồi!
Thực sự là bám dai như đỉa!
Thần sắc Hoa Minh nhàn nhạt, phi thường nhàn nhã mà nhún vai.
Từ Phượng so với khi bản thân bị sỉ nhục còn phản ứng mạnh hơn, vô cùng tức giận nói: “Siêu thị này là của mày à? Đâu phải chỉ có mình mày là được tới? Bọn tao không thể tới mua đồ sao?”
Dương Phục đứng bất động, một câu cũng không nói.
Khang Vạn Lý bị chặn lại, mím môi không nói lời nào, Từ Phượng nguýt cậu một cái, nhất thời hãnh diện.
Hoa Minh chỉ chỉ Khang Vạn Lý, hoàn toàn không để tâm đến chống cự trên mặt Khang Vạn Lý, thành khẩn nói: “Tôi chỉ là một người tốt bụng đi ngang qua mà thôi.”
Hoa Minh mà tốt bụng hả? Chọc cười chết Khang Vạn Lý rồi!
Trên mặt Hoa Minh thiếu điều có chữ 'người xấu' luôn kìa!
Còn nói muốn giúp cậu lấy số đo! Nằm mơ! Có ngu mới cho hắn chiếm tiện nghi!
Khang Vạn Lý cường liệt từ chối: “Tôi không cần, cậu cách xa tôi ra một chút là được.”
Từ Phượng tức cười: “Wow, sao lại còn có người như mày chứ? Đúng là không biết lượng sức mình, ai muốn đứng gần mày? Mày nghĩ mày là đại mỹ nhân hả!?”
Khang Vạn Lý ước gì bọn họ đi càng xa càng tốt, nhìn thấy biến thái là cậu liền đau đầu, đâu còn tâm tư nghĩ đến số đo, chỉ muốn mua nhanh rồi chuồn đi.
Khang Vạn Lý lười đấu võ mồm, dựa theo số đo bình thường mà mua một bộ đồng phục, cũng không quay đầu lại liền chui đầu vào phòng thay đồ của siêu thị.
Nhìn một loạt hành động của Khang Vạn Lý, Từ Phượng tức không nói nên lời, hắn chưa từng bị ai tỏ thái độ ghét bỏ một cách rõ ràng đến thế!
Cái tên Khang Vạn Lý này quả thật đáng ghét mà!
So sánh như vậy, Từ Phượng sâu sắc cảm thấy mấy phim thần tượng này đó có nội dung kiểu nữ chủ ngốc bạch ngọt vì bị mất mặt mà mắng thiếu gia nhà giàu, sau đó thiếu gia đó liền yêu luôn người ta tốt nhất là nên dừng lại!! Người bình thường ai sẽ đi chịu ngược như vậy chứ hả???
“Minh ca, đừng để ý tới nó, chờ tao tìm được cơ hội liền thu dọn hộ mày!”
Hoa Minh nói: “Tiểu Phượng, mày rảnh rỗi như vậy à?”
Mặt Từ Phượng biến sắc, Hoa Minh lẳng lặng nhìn hắn, tiến hành chèn ép vô hình đối với hắn.
Từ Phượng im lặng, sau đó càng thêm kinh ngạc nhìn thấy Hoa Minh hát lên rồi đi về phía phòng thay quần áo.
Từ Phượng: “...”
Có ý gì? Anh em của tôi ơi, ông làm sao vậy???
Thấy Từ Phong đã chết lặng, Dương Phục vỗ vỗ bờ vai hắn: “Nhìn không hiểu thì đừng nhìn nữa.”
Từ Phượng: “...” Đệt! Mày thì hiểu chắc?
Mày muốn tao nhìn hiểu thì ĐM mày nói cho tao là được rồi!!
Dương Phục lắc đầu: “Mày đã lớn rồi Phượng Nhi, phải tự học hỏi nghiên cứu về 'Tiểu Hoa Tâm Lý Học'.”
Từ Phượng: “...”
Từ Phượng: “Cút mẹ mày đi! Đừng có gọi tao là Phượng Nhi!”
Khang Vạn Lý dành thời gian trong phòng thay đồ, tổng cộng thời gian ra chơi là 10 phút, cậu không muốn lên lớp tí nào.
Cậu nhanh chóng thay áo sơ mi, sau đó chuẩn bị thay quần, quần vừa mới cởi xuống chân, còn chưa có rút chân ra, cửa phòng thay đồ bỗng nhiên bị gõ một cái.
Có tiếng một nam sinh ho khan bên ngoài, trong nháy mắt Khang Vạn Lý sợ đến mức đập lưng vào cửa.
Ngoại trừ biến thái thì làm gì còn ai có thể phát ra loại âm thanh khiến người cậu sởn cả tóc gáy như vậy, mặc dù biết Hoa Minh không nhìn thấy, nhưng phản ứng đầu tiên của Khang Vạn Lý vẫn là luống cuống tay chân nhấc quần lên.
Khang Vạn Lý ấn chặt cửa, kinh hãi nói: “Cậu làm gì thế!”
Giọng nói Hoa Minh cơ hồ có mấy phần sung sướng: “Tôi đến xem cậu đã thay đồ xong chưa.”
Khang Vạn Lý nôn nóng: “Sao mà thay nhanh như vậy được, tôi cũng có phải Flash* đâu!”
(*) Flash là một series phim truyền hình Mỹ, được phát triển bởi nhà văn/nhà sản xuất Greg Berlanti, Andrew Kreisberg và Geoff Johns, được phát sóng trên The CW. Bộ phim dựa trên nhân vật Barry Allen/Flash, được xuất bản bởi DC Comics, một siêu anh hùng trong trang phục chiến đấu với tốc độ di chuyển siêu phàm. Bộ phim kể về Allen, do Grant Gustin thủ vai, một cảnh sát điều tra hiện trường, người đạt được tốc độ siêu phàm. Anh sử dụng tốc độ siêu phàm của mình để chống lại bọn tội phạm, ngay cả những người có siêu năng lực khác.
Hoa Minh khẽ cười: “Hẳn là không nhanh như vậy.”
Biết vậy nên mới mò đến đây trêu cậu? Khang Vạn Lý cắn răng: “Cậu lại có chuyện gì nữa? Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi!”
Hoa Minh nói: “Sao tôi lại làm chậm trễ thời gian của cậu chứ được, tôi tới giúp cậu mà.”
Khang Vạn Lý dựng tóc gáy, cậu đường đường là một thằng con trai, mặc quần áo còn cần ai giúp hả??? Không còn gì để nói với tên biến thái này luôn!!
Khang Vạn Lý vốn tưởng rằng chỉ cần không bị nhận ra thì tạm thời sẽ an toàn, ai biết phạm vi săn mồi của tên biến thái này lại rộng như vậy! Ngày đầu tiên đã đến phòng thay đồ để chặn học sinh nam!
“Cậu mau cút đi, phiền thật đấy!”
Hô xong câu này, Hoa Minh ngoài cửa không có đáp lại, tuy nhiên lại không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, Khang Vạn Lý vội vã cuống cuồng kéo quần lên, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng móng tay cào lên cửa.
Hoa Minh một bên cào cửa, một bên dán mặt vào cửa nhẹ nhàng hát:
“Bé thỏ nhỏ ngoan~ Mau mau mở cửa~”
“Nhanh lên nào~ Mau mở cửa ra~”
Trong nháy mắt đó, Khang Vạn Lý vừa tức vừa sợ, toàn bộ da đầu mơ hồ đều bị ngứa ngáy.
Từ nhỏ đến lớn cậu nghe qua rất nhiều bài hát, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra rằng nhạc thiếu nhi đáng sợ đến như vậy.
Quá mức dọa người rồi, Khang Vạn Lý sắp khóc đến nơi luôn!
Khang Vạn Lý bị dọa sợ, cậu không dám mở cửa, chỉ có thể cầm quần áo đã thay xong vắt lên cửa sau đó vứt ra ngoài, vừa vứt vừa mắng: “Cút! Cút nhanh lên! Tôi mà ra ngoài là tôi đánh chết cậu!”
Hoa Minh ngoài cửa nhẹ nhàng tránh đi, quần áo liền rơi xuống đất, hắn không những không tức giận, trái lại còn cười lên.
Tiếng cười của hắn xuyên qua cánh cửa, xuyên thấu màng tai của Khang Vạn Lý, càng nghe càng khiến người ta sợ hãi.
Đúng là rất thú vị.
Cười hơn 10s, Hoa Minh mới miễn cưỡng dừng lại, hắn thở một hơi thật dài, vẻ mặt có vẻ như rất sảng khoái, hài lòng.
Vui vẻ đủ rồi, hắn hứng thú dạt dào liếc mắt nhìn cửa phòng thay quần áo, chậm rãi rời đi.
Ban đầu Hoa Minh cũng không định đi vào, nhưng có điều hắn rất rảnh rỗi, lại thêm hắn cũng muốn nhìn phản ứng sốt ruột hốt hoảng của Khang Vạn Lý.
Dạo gần đây Hoa Minh rất chán nản, hắn không tìm được thông tin về đôi chân xinh đẹp của mình, ăn không ngon ngủ không yên, vậy nên cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng thú vị của bạn cùng mới mới mà giết thời gian.
Sự thực chứng minh, Khang Vạn Lý thật sự rất thú vị, tinh thần của Hoa Minh như được cứu vớt.
Còn nữa, vừa nãy âm thanh của Khang Vạn Lý có chút run rẩy, nghe rất thích, khiến hắn thiếu chút nữa đã vào phòng thay đồ cách vách rồi trèo qua rồi.
Bất quá nếu hắn thật sự bò vào thì sẽ đánh nhau rồi nhỉ?
Nhưng Khang Vạn Lý hoàn toàn không phải là đối thủ của Hoa Minh, hắn chỉ cần động tay nhẹ thôi đã có thể đè cậu lại rồi.
Nghĩ vậy, Hoa Minh bắt đầu có chút hối hận vì đã không trèo vào thử.
Hắn quả nhiên là quá rảnh rỗi.
Nhớ đôi chân xinh đẹp ấy đến điên rồi.
Lúc đi ra so với lúc đi vào càng thêm vui vẻ, Từ Phượng lên tiếng, có chút hờn dỗi nói: “Đừng bảo nó là M nhé?”
Dương Phục nói: “Ngược lại đó.”
Từ Phượng nói: “A? Ngược lại cái gì?”
Dương Phục không để ý tới hắn, nói với Hoa Minh: “Tiểu Hoa, mày còn muốn mua gì nữa không?”
Hoa Minh liếc nhìn đồ trên kệ, cầm lấy một hộp sữa chua.
Tinh thần Từ Phượng liền tỉnh táo, vội vàng tranh việc trả tiền.
Quẹt thẻ tính tiền xong, Hoa Minh vẫn không có ý định rời đi, Từ Phượng thúc giục: “Minh ca, tiết học sắp bắt đầu rồi.”
Hoa Minh giương mắt lên, lẳng lặng nhìn về hướng phòng thay quần áo, nói: “Chờ một lát.” Khang Vạn Lý nhất định phải ra ngoài, Hoa Minh muốn nhìn thấy bộ dáng mặc đồng phục của Khang Vạn Lý.
Cũng không phải hắn có hứng thú với con trai, nhưng mà không quản nam nữ, hắn chỉ muốn xem chân của họ ra sao thôi.