Trọng Độ Mê Luyến

Chương 17: Chương 17




Cả lớp: “...”

Toàn thể lớp 8 khoa học tự nhiên lâm vào trầm mặc.

Vẻ mặt mọi người đều ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi đến tận khi Khang Vạn Lý đắc ý trở lại chỗ ngồi, mới có người phát ra tiếng cảm thán: ĐM!?

Cái gì vừa xảy ra vậy???

Mới nãy Khang Vạn Lý nói gì thế???

Dĩ nhiên Lão Cốc lại cho cậu ta vào lớp!

Cốc Văn Bân đánh giá Khang Vạn Lý bằng một ánh mắt tràn ngập từ ái, cả lớp nhìn mà nổi cả da gà, trâu bò quá rồi đi? Nói thôi mà cũng có thể khiến cho đại chiêu của Lão Cốc mất hiệu lực???

Trong lúc nhất thời học sinh lớp 8 khoa học tự nhiên dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, có người hỏi: “Thầy ơi, Khang Vạn Lý vừa nói cái gì thế?”

Cốc Văn Bân vô tình phát hiện niềm vui bất ngờ ở lớp 8, tâm tình rất tốt: “Mấy đứa muốn biết? Nếu muốn biết thì cẩn thận nghe giảng đi! Hôm nay tôi sẽ giảng kỹ càng về những điều vừa rồi.” Sau đó nhìn Khang Vạn Lý, có thể nói là rất ôn hòa: “Nếu như em không hiểu chỗ nào thì có thể đến văn phòng hóa học ở tầng 3 để hỏi thầy.”

Cả lớp nhìn lẫn nhau, cực kỳ hiếm thấy mà lắng tai nghe giảng trong trạng thái mê man.

Khang Vạn Lý không biết bản thân lại một lần nữa dẫn đầu làn sóng cao trào, về chỗ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là trừng mắt liếc Hoa Minh một cái.

Trong ánh mắt Hoa Minh mang theo ý cười, không chút hoang mang: “Giận à?”

Khang Vạn Lý nhỏ giọng cười lạnh: “Nhà cậu là Bất động sản Hoa Thị đúng không? Cậu cảm thấy như thế là rất ghê gớm à? Cậu biết nhà tôi làm nghề gì không?”

Hoa Minh nghiêng đầu ra hiệu cậu tiếp tục, Khang Vạn Lý nói: “Nhà tôi nắm giữ chìa khóa.”

Hoa Minh chưa từng nghe thấy ngành này bao giờ, nhẹ nhàng nhíu mày, một giây sau liền nghe thấy Khang Vạn Lý lạnh như băng nói: “Cậu xứng à?”

Hoa Minh: “...”

Cậu xứng à? Cậu xứng à? Cậu xứng à?

Hoa Minh âm thầm cảm thán: Mới nãy còn sợ lắm cơ mà?

Vừa nãy hai người ở riêng thì đâu có thế này, giờ nhiều người hơn rồi liền mạnh miệng.

Hoa Minh bật cười, khóe miệng không nghe theo chủ nhân mà cong lên.

Khang Vạn Lý cũng không thèm nhìn hắn, cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, đem sách giáo khoa trên bàn đẩy vào giữa hai người, cố gắng ngăn cách Hoa Minh.

Hoa Minh cũng không để ý, hắn xoay bút, cán bút lướt qua các ngón tay, tâm tình lại càng tốt hơn.

Một tiết học vội vã kết thúc, các bạn trong lớp đều ồn ào chạy đi ngay sau khi Lão Cốc rời lớp.

Giờ ra chơi tiết này bọn họ còn phải tập thể dục.

Từ Phượng cùng Dương Phục bá vai Hoa Minh bắt đầu tán gẫu, Khang Vạn Lý bên này cũng không nhàn rỗi, Chiêm Anh Tài cùng Vương Khả Tâm vây quanh, ba người vừa đi vừa nói chuyện, hòa vào trong dòng người chạy tới sân thể thao.

Vương Khả Tâm đã sớm muốn tìm Khang Vạn Lý nói chuyện, cô rất quý Khang Vạn Lý, nhưng Khang Vạn Lý lại ngồi cùng bàn với Hoa Minh, cô căn bản không dám mò đến, chỉ có thể rời khỏi lớp mới tham gia cuộc vui.

Vương Khả Tâm nói: “Sao vừa nãy mày lại tới muộn thế? Làm tao sợ muốn chết.”

Khang Vạn Lý không muốn nói lý do mình bị trễ, cậu vung vung tay lảng tránh đề tài.

“Chờ đã, quần của mày là sao thế, có rộng quá không vậy?”

Khang Vạn Lý liền xua tay, Vương Khả Tâm cảm thấy kỳ quái vô cùng, sau đó lại hỏi tiếp: “Mà sao mày vẫn đeo khẩu trang hả?”

Khang Vạn Lý nói: “Hết cách rồi, không thể tháo xuống được.”

Vương Khả Tâm không hiểu nổi: “Vì sao?”

Khang Vạn Lý: “Không tiện.”

Nghe như vậy, Vương Khả Tâm không khỏi liên tưởng đến chuyện Khang Vạn Lý từng nói trong lớp học có độc: “Mày bị dị ứng à?”

Chiêm Anh Tài bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra vậy, thế mày cứ đeo đi, tuyệt đối đừng tháo ra.”

Khang Vạn Lý cảm thấy lý do dị ứng này cũng được, vậy nên chẳng hề phản bác. Vương Khả Tâm vui mừng nói: “May là Lão Cốc đột nhiên quý mày, không thì mày không xong rồi!”

Chiêm Anh Tài như được nhắc nhở, đột nhiên cười nói: “Vạn Lý, có phải mày học rất giỏi không? Hôm qua tao đã cảm giác được rồi, Tiếng Anh của mày phải rất tốt, mày chưa từng làm cái đề kia đi.”

Vương Khả Tâm nghe xong liền cả kinh: “Hả? Chưa từng làm á?”

Khang Vạn Lý hỏi ngược lại: “Hôm qua mày cảm thấy tao học giỏi nên mới giúp tao?”

Chiêm Anh Tài thừa nhận nói: “Đúng vậy.”

Đúng thật là Chiêm Anh Tài xuất phát từ mục đích này nên mới chủ động giúp cậu một tay, tuy rằng Chiêm Anh Tài học lớp 8 nhưng cũng rất thích học tập, thành tích cũng có thể được chia đến lớp 1, nhưng ở đây luôn có những người đen đủi, vì duy trì sự cân bằng mà không thể vào được.

Mà năm nay trùng hợp đến vậy, Chiêm Anh Tài chính là người đen đủi kia.

Trường học bỏ lại Chiêm Anh Tài, nhưng Chiêm Anh Tài sẽ không bỏ lại bản thân, không quản là học ở đâu, hắn cũng chăm chỉ học hành, bởi vậy nên khi nhìn thấy bộ dáng tự tin hiếu học của Khang Vạn Lý, mới không kìm lòng được muốn giúp cậu một tay.

Khang Vạn Lý cảm thán: “Hóa ra mày coi trọng thành tích của tao, không phải hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nha.”

Chiêm Anh Tài bỗng nhiên bị nói có chút ngượng ngùng: “Đúng là có chút, nhưng mày không giận chứ?”

Vẻ mặt Khang Vạn Lý nghiêm túc, Chiêm Anh Tài hơi rùng mình, đã thấy Khang Vạn Lý lộ ra một nụ cười thập phần xán lạn.

Khang Vạn Lý thâm tình nói: “Làm sao có thể! Mày là tri kỷ của tao á!”

Không chỉ thưởng thức thẩm mỹ quan của cậu, còn có thể thưởng thức sự nhiệt tình đối với học tập của cậu, người như vậy làm sao cậu giận nổi!

Quá hoàn hảo rồi!

Khang Vạn Lý cảm thấy bản thân sẽ phải lòng Chiêm Anh Tài mất!

Khang Vạn Lý bá vai Chiêm Anh Tài nói: “Anh em tốt, tao với mày cùng thi Bắc Đại.”

Chiêm Anh Tài tưởng cậu nói đùa: “Bắc Đại cũng quá khó rồi, không nổi không nổi...”

Khang Vạn Lý: “Không, nhất định phải thi Bắc Đại.”

Chiêm Anh Tài: “Không được không được...”

Vương Khả Tâm nhìn hai người, vẻ mặt mờ mịt, vốn là cô nghe không hiểu, hiện tại thì lại đột nhiên cảm thấy thân phận học tra của bản thân quả thật không xứng đáng nói về cái đề tài này.

Trời ạ! Cáo từ!!

Trên sân thể thao càng lúc càng đông người, học sinh tất cả các lớp đều chạy về đây, ánh mắt Khang Vạn Lý lóe lên một cái, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái có vóc dáng cao gầy mảnh khảnh.

Khang Vạn Lý nhận ra, nói: “Này!”

Nhưng vì cậu đeo khẩu trang nên Tưởng Điềm không nhận ra: “Cậu là...?”

Khang Vạn Lý nói: “Mình, Khang Vạn Lý!”

Tưởng Điềm nhất thời sửng sốt một chút, cô không nghĩ tới sẽ gặp Khang Vạn Lý ở đây, gần đây Ninh Tu không kể về Khang Vạn Lý với cô, trong ấn tượng của cô, Khang Vạn Lý đáng ra phải học ở Tam Trung mới đúng.

“Sao cậu lại...”

Khang Vạn Lý nói: “Mình chuyển trường, cậu học lớp mấy?”

Tưởng Điềm: “Lớp 1, cậu thì sao?”

Khang Vạn Lý: “Lớp 8.”

Trong đầu Tưởng Điềm bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, nhất thời không thể nói được, hai người chỉ mới nói chuyện có một lát, xung quanh đã có không ít người nhìn sang.

Tưởng Điềm là hoa khôi trường Tĩnh Bác, lớn lên rất xinh đẹp, đi tới chỗ nào cũng là tâm điểm, mà Khang Vạn Lý đeo khẩu trang còn mặc đồng phục học sinh không vừa với người, theo một nghĩa nào đó thì cũng rất gây chú ý.

Có người khẽ bàn luận: “Ai vậy?”

“Không biết, chưa thấy bao giờ, trường mình có người này hả?”

“Nghe nói lớp 8 có học sinh chuyển trường...”

Nữ sinh bên cạnh Tưởng Điềm lên tiếng thúc dục, lúc này cô mới hoàn hồn nói: “Mình đi trước đây, Vạn Lý, gặp lại sau.”

Khang Vạn Lý trả lời: “Ừ, gặp lại sau.”

Đoạn đối thoại của hai người cũng không có gì to tát, nhưng Tưởng Điềm vừa đi, Vương Khả Tâm lập tức như vỡ tổ, Chiêm Anh Tài cũng có chút sửng sốt.

Vương Khả Tâm nói: “Trời ơi? Tưởng Điềm?? Mày quen Tưởng Điềm à?”

Khang Vạn Lý cảm thấy kỳ quái: “Ừ, quen, sao thế?”

Vương Khả Tâm thở không ra hơi: “Quan hệ của hai người là gì vậy?”

Khang Vạn Lý nói: “Bạn bè bình thường.”

Vương Khả Tâm bình tĩnh lại, vỗ ngực một cái: “May quá may quá, ở trường mình Tưởng Điềm rất nổi tiếng, nếu mày mà có quan hệ thân mật với cô ấy thì sẽ rất thảm.”

Khang Vạn Lý chưa từng nghe nói đến chuyện này: “Tại sao?”

Chiêm Anh Tài nói: “Hiện tại mọi người trong trường đều biết, Tưởng Điềm với Hoa Minh hình như có gì đó với nhau.”

Khang Vạn Lý sững sờ, thuận miệng bật thốt lên: “Nói bậy! Tưởng Điềm chẳng có quan hệ chó má gì với cậu ta cả!”

Đương nhiên là không thể có, Tưởng Điềm là người yêu A Tu, Hoa Minh chỉ là một tên biến thái, sao mà khiến A Tu xanh đầu được chứ!

Huống hồ Khang Vạn Lý biết, Tưởng Điềm là một cô gái rất tốt, chắc chắn sẽ không dính líu với nam sinh khác ngoài A Tu.

Hơn nữa, sao tên biến thái kia lại thích Tưởng Điềm được, còn lý do á...

Bởi vì tên biến thái kia là GAY đó!

Khang Vạn Lý phản ứng mạnh như vậy, khiến Vương Khả Tâm cùng Chiêm Anh Tài hiểu thành ý khác.

Vương Khả Tâm nháy mắt mấy cái, thay đổi lời nói, uyển chuyển nhắc nhở: “Tao cũng không biết, nhưng nghe nói những nam sinh theo đuổi Tưởng Điều đều bị nhắm vào, có người còn bị đánh.”

Khang Vạn Lý đã đáp ứng với Ninh Tu là sẽ giúp hắn để ý Tưởng Điềm một chút, mấy nam sinh theo đuổi Tưởng Điềm đều bị như vậy đối với cậu ngược lại là chuyện tốt.

Không cần cậu ra tay rồi.

Cả lớp bắt đầu xếp hàng từ thấp đến cao, Khang Vạn Lý cùng Chiêm Anh Tài lùi ra sau, Vương Khả Tâm không thể không tạm thời tách ra.

Đến phía sau, Khang Vạn Lý hỏi: “Tưởng Điềm ở Tĩnh Bác rất được quan tâm sao?”

Chiêm Anh Tài nói: “Xem như là vậy, nam sinh trong trường thường nói về cô ấy với Kiều Di Nhiên, hai người đều rất được chú ý, bất quá Tưởng Điềm đẹp hơn, tuy học nghệ thuật, nhưng thành tích văn hóa của cô ấy vẫn rất tốt.”

Khang Vạn Lý gật gật đầu, cậu đối với mấy nữ sinh xinh đẹp cũng không có hứng thú mấy, ba người bọn Hoa Minh khoan thai đến chậm... Đứng phía sau cậu.

Tâm tình Khang Vạn Lý lập tức down đến đáy vực.

Sao lại về chỗ cũ rồi?

Đã ở bên ngoài bị phải ở gần biến thái, không có vui chút nào!!

Nhưng mà không vui cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, điều duy nhất có thể vui mừng chính là Hoa Minh tựa hồ không có ý định trêu chọc cậu.

Khang Vạn Lý đang cảnh giác dần buông lỏng, cuối cùng cũng coi như yên bình vượt qua một ngày.

Khang Vạn Lý còn tàm tạm, nhưng Tưởng Điềm thì lại không tốt lắm, sau khi tách khỏi Khang Vạn Lý, rốt cuộc Tưởng Điềm cũng nghĩ ra không đúng chỗ nào.

Hoa Minh cũng học lớp 8.

Tưởng Điềm vẫn nhớ lúc nghỉ hè Hoa Minh đều tới hỏi chuyện cô, hiện tại Khang Vạn Lý dĩ nhiên lại cùng lớp với Hoa Minh, thực sự là càng nghĩ càng sầu lo.

Nhìn Khang Vạn Lý còn cố ý đeo khẩu trang, chẳng lẽ Hoa Minh vẫn chưa có nhận ra.

Đây chẳng phải là đang giấu giếm dưới mí mắt Hoa Minh sao?

Khang Vạn Lý là bạn thân của A Tu, hiện tại lại chuyển trường, nhất định có rất nhiều điều không quen, dù cô không thể giúp gì, thì ít nhất cũng phải tận lực chăm sóc Khang Vạn Lý, tránh cho cậu gặp phải phiền phức.

Nghĩ như vậy, Tưởng Điềm liền muốn nhắc nhở cậu.

Đợi một ngày, kéo dài tới tiết tự học buổi tối, Tưởng Điềm lén lút tới lớp 8 tìm người, cô đứng ở cửa gọi một nữ sinh, hỏi: “Khang Vạn Lý đã về chưa?”

Nữ sinh lớp 8 nhìn thấy là Tưởng Điềm, một mặt giật mình, một mặt vui vẻ trả lời. “Hẳn là chưa, mình gọi hộ cậu.”

Tưởng Điềm thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn nhé.”

Vì phòng ngừa bị người khác nhìn thấy lại kéo thêm phiền phức cho Khang Vạn Lý, Tưởng Điềm tận lực trốn ở chỗ ngoặt hành lang, đợi một hồi lâu, rốt cục cũng truyền tới tiếng bước chân.

Tưởng Điềm cười nói: “Vạn Lý...”

Lời nói tiếp theo hoàn toàn không thể phát ra, nụ cười của Tưởng Điềm cứng đờ, Hoa Minh đứng ở dưới ánh đèn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Khang Vạn Lý đã về rồi, tôi là bạn cùng bàn của cậu ấy, có việc gấp sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.