Tưởng Điềm vốn là muốn lặng lẽ đến tìm Khang Vạn Lý nói chuyện, sợ nhất là sẽ gặp phải Hoa Minh, ai biết rằng sợ gì gặp đó, không chỉ bị Hoa Minh biết, mà Hoa Minh còn tự tới đây.
Đúng rồi, mới nãy Hoa Minh nói gì?
Hắn cùng bàn với Khang Vạn Lý?
... Thật là trùng hợp.
Tưởng Điềm có chút sững sờ, do dự vài giây mới nói: “Không có việc gì gấp, hôm nay chưa kịp chào hỏi cậu ấy tử tế thôi... Nên mới tới gặp cậu ấy một chút.”
Hoa Minh không hứng thú gật gật đầu: “Hóa ra hai người quen nhau, thế giới này thật nhỏ.”
Hoa Minh cũng không biết Khang Vạn Lý quen Tưởng Điềm, càng không biết người chờ ở hành lang là Tưởng Điềm, lúc nhìn thấy Tưởng Điềm, kỳ thực Hoa Minh cũng cảm thấy ngoài dự liệu.
Hiện tại nghĩ đến, chẳng trách nữ sinh vừa nãy nghe nói là Khang Vạn Lý đã về rồi liền tràn đầy phấn khởi gọi hắn đi ra.
Người ngoài nhìn vào, Tưởng Điềm đến tìm nam sinh khác, Hoa Minh là 'đối tượng Scandal' của cô thì sẽ rất quan tâm đến vấn đề này, đại khái nữ sinh kia cảm thấy bản thân như đang giúp Hoa Minh vậy.
Tưởng Điềm chầm chậm nói chuyện: “Không nghĩ tới cậu ấy lại về sớm như vậy... Thế tôi cũng đi trước đây, không quấy rầy cậu nữa.”
Nói xong câu này, Tưởng Điềm nhanh chóng rời đi, xem bộ dáng tựa hồ không muốn phí thời gian ở cùng một chỗ với Hoa Minh.
Trực giác của Hoa Minh biết thái độ của Tưởng Điềm có chút vi diệu, bất quá nghĩ đến mấy lời đồn trong trường, nên Hoa Minh cũng không có nghĩ quá nhiều.
Nữ sinh không muốn thanh danh của mình bị hao tổn rất bình thường, hơn nữa Tưởng Điềm còn nói được một câu trúng tâm sự của Hoa Minh.
Đúng thật là Khang Vạn Lý về rất sớm.
Buổi tối tự học đã lập tức thu dọn balo, mới vừa tan học đã lập tức đi ngay, từng giây từng phút đều không lãng phí, không biết là cậu ấy sốt ruột muốn về nhà hay là không muốn ở gần hắn.
Hoa Minh cảm thấy 8/10 là vế sau.
“Không phải chứ???”
Từ Phượng đứng ở cửa nhìn trộm, kết quả chưa đến 1 phút Tưởng Điềm đã rời đi, nhất thời cảm thấy vô vị. “Đi nhanh như vậy à? Còn không nói hơn hai câu?”
Hoa Minh nói: “Nói cái gì, cô ấy có tới tìm tao đâu.”
Từ Phượng đã sớm nghe nói Tưởng Điềm gọi Khang Vạn Lý, nên mới cố ý lại đây hóng hớt, tuy rằng biết Minh ca không có hứng thú với hoa khôi trường, nhưng Minh ca đứng chung với nữ sinh nào cũng đều rất thú vị.
Bất quá vừa nhìn liền phát hiện được một điểm, thì ra không chỉ Minh ca không thích hoa khôi trường, mà Tưởng Điềm tựa hồ cũng không thích Hoa Minh, vậy mà trong trường vẫn đồn ầm lên.
Từ Phượng cằn nhằn trong lòng hai câu, ngoài miệng thì lặng thinh không đề cập tới, chuyện Minh ca đến lớp học vẽ của Tưởng Điềm chỉ có 3 người biết, hắn và Minh ca đương nhiên sẽ không truyền ra ngoài, thế thì người tiết lộ chỉ có 1.
Cũng không biết con em của mình đã nói cho ai, Từ Phượng đành phải nói sang chuyện khác: “Vậy mà Tưởng Điềm lại tìm thằng chó kia?”
Hoa Minh bỗng nhiên cau mày: “Cậu ấy tên là Khang Vạn Lý.”
Từ Phượng đổi giọng: “Ừ ừ ừ, Khang Vạn Lý Khang Vạn Lý, nó khá được đó, thế mà còn quen hoa khôi trường.”
Hoa Minh cũng nghĩ như vậy, bất quá mối quan hệ xung quanh của Khang Vạn Lý cũng không liên quan gì đến hắn, hắn nguyện ý trêu đùa Khang Vạn Lý, tuy nhiên lúc nào muốn đùa còn phải xem tâm tình của hắn.
Trở về phòng học, Hoa Minh cùng Từ Phượng đều vác balo lên, Dương Phục vẫn còn đang bận việc trong lớp.
Hoa Minh ném một ánh mắt, Từ Phượng liền hiểu ý nói: “Nó ấy, đang làm nhiệm vụ của lớp trưởng thôi! Giáo viên chủ nhiệm bảo nó lập group lớp, sau khi tan học còn phải hỏi luôn địa chỉ nhà của mọi người, ai daa, Minh ca, chúng ta về luôn thôi, đừng có chờ nó làm gì, kệ nó đi.”
Hoa Minh không để ý đến câu trước, hắn chỉ để ý đến câu sau: “Group lớp với địa chỉ nhà?”
Từ Phượng nói: “Đúng vậy, mày không để ý điện thoại sao? Có nhóm lớp rồi đấy.”
Từ Phượng là một tên nghiện điện thoại di động, một khi rời điện thoại là như bị thiếu oxy, Hoa Minh thì lại khác, rất ít khi nghịch điện thoại. Được Từ Phượng nhắc nhở, Hoa Minh mở máy lên vào WeChat nhìn qua một chút, quả nhiên có thêm một group chat tên “Lớp 8 xông lên“.
Hoa Minh cảm thấy rất hứng thú, hắn ấn vào danh sách trò chuyện, nhìn qua một lượt.
“Nick nào là của Khang Vạn Lý?”
Từ Phượng cũng không biết sao Hoa Minh lại hỏi, nhưng hắn vẫn lập tức hô lên: “Này, Dương Phục, nick WeChat của Khang Vạn Lý là gì?”
Dương Phục nhớ rất rõ: “Thiếu niên truy phong*.”
(*) Thiếu niên truy phong: Là thiếu niên đuổi gió, nhưng mình thấy giữ nguyên hay hơn nên mình để nguyên nha.
Từ Phượng: “? Thiếu niên truy phong?? Vl! Nó còn có thể xuống đất không vậy?!”
Bên này Từ Phượng đang nói chuyện, Hoa Minh đã nhấp vào trang cá nhân của Khang Vạn Lý, ấn thêm bạn tốt.
Xong xuôi, Hoa Minh không vội rời đi, hắn ngồi trên bàn, nhàn nhã suy nghĩ, Khang Vạn Lý có đồng ý không nhỉ? Chắc là sẽ từ chối ngay lập tức đi.
Trong lớp còn lại mấy người, khi nãy sau khi nghe thấy Hoa Minh hỏi WeChat của Khang Vạn Lý, tâm trí đều có chút bay xa.
Tưởng Điềm vừa mới tìm Khang Vạn Lý xong, Hoa Minh đã hỏi WeChat của Khang Vạn Lý rồi, trong này không phải còn có khúc mắc tình cảm gì đó chứ?
Định chất vấn? Hay là cãi nhau? Không thì... Tính sổ?
Trong khi những người khác suy đoán dồn dập, còn Hoa Minh thì lại chuẩn bị cất điện thoại, theo như hắn đoán, phân nửa là bị cậu ấy trực tiếp bỏ qua rồi.
Không đợi hắn động, trong thông báo WeChat bất ngờ xuất hiện cái tên “Thiếu niên truy phong”, hai người đã thành công thêm bạn tốt.
?
Vậy mà Khang Vạn Lý lại đồng ý?
Hoa Minh có hơi kinh ngạc, hắn ấn vào khung chat, đột nhiên nghĩ đến một lý do rất thích hợp, không phải Khang Vạn Lý không biết hắn là ai chứ? Coi hắn là một bạn học cùng lớp bình thường?
Hoa Minh dừng lại, quyết định gửi đi một tin nhắn: “Tôi là XX.”
XX là cái tên Hoa Minh bịa ra, hắn không nhớ được tên của những người khác trong lớp, mà theo như hắn quan sát, cả ngày Khang Vạn Lý đều tập trung nghiêm túc nghe giảng, hẳn là cũng không nhớ nổi tên bạn cùng lớp.
Khang Vạn Lý bên kia rất mau đã trả lời lại: “Tôi là Khang Vạn Lý.”
Sau đó lại thêm một tin nhắn nữa, thiếu niên truy phong: “Cũng là ba ba của cậu!”
Thiếu niên truy phong: “Cái gì mà XX, lừa ai vậy chứ!”
Hoa Minh: “...”
Hoa Minh không thể ngờ đến, sau khi bị mắng lại càng vui vẻ hơn, hắn bật cười: “Cậu biết là tôi?”
Khang Vạn Lý: “Tôi cũng đâu có mù, tên cậu còn viết hoa rõ ràng như vậy.”
Tên nick của Hoa Minh chính là Hoa, bất quá không phải chữ Hán, mà là tiếng Pháp, đương nhiên Khang Vạn Lý có thể nhận ra.
Hoa Minh: “Biết là tôi mà còn đồng ý?”
Khang Vạn Lý: “Tại sao lại không đồng ý? Tôi không đồng ý làm sao có thể nói cho cậu nghe một câu rất quan trọng chứ.”
Hoa Minh: “Nói cái gì?”
Khang Vạn Lý: “Muốn tôi thêm bạn tốt hả? Cậu nằm mơ đi!”
Hoa Minh: “?”
Vừa gửi đi, trên khung chat liền hiện ra một dấu chấm than màu đỏ.
Sau khi Khang Vạn Lý nói xong câu 'Cậu nằm mơ đi!', liền xóa bạn tốt.
Không chút lưu tình, nói xóa liền xóa.
Thú vị.
Hoa Minh nở nụ cười, đầu tiên là nhẹ nhàng cong môi, sau đó khắc chế không nổi liền lớn tiếng hừ cười, hắn đổ về phía bên cạnh, dựa vào vai Từ Phượng, cười đến đau bụng.
Khang Vạn Lý thật sự như một vị thần vậy.
Hắn rất thích.
Khang Vạn Lý xóa bạn tốt Hoa Minh xong, tâm lý liền sảng khoái một hồi lâu, buổi tối hôm đó làm bài tập rất vui vẻ, thậm chí còn lấy quyển đề ra làm thêm 2 đề nữa.
Bất quá sảng khoái là sảng khoái, nhưng cậu xóa bạn tốt với Hoa Minh nhanh như vậy, khiến Hoa Minh không kịp nói với cậu là Tưởng Điềm có đến tìm cậu, đến thứ 2 đi học cậu mới biết.
Cậu và Tưởng Điềm chỉ có A Tu ở giữa là mối liên hệ, nếu không có chuyện gì quan trọng, hẳn là sẽ không đến tìm cậu, bởi vậy nên Khang Vạn Lý thập phần lưu ý.
Cậu có chịu đựng tầm mắt của Hoa Minh qua 2 tiết học, sau đó lập tức đi đến lớp 1 tìm cô.
Cậu không lén lén lút lút giống như Tưởng Điềm, tìm người không chút kiêng kị, bởi vì cậu ăn mặc có chút gây chú ý, nên rất nhanh hấp dẫn được không ít ánh mắt của mấy người lớp 1.
Có thể có người gọi, người đi ra cũng không phải là Tưởng Điềm, ngược lại là một nam sinh tóc vàng đi thẳng về phía Khang Vạn Lý, liếc mắt nhìn cậu vài lần, lạnh giọng hỏi: “Mày là ai?”
Khang Vạn Lý không quen hắn, nên cũng không buồn phản ứng.
Nam sinh kia lại nói: “Mày và Tưởng Điềm có quan hệ gì?”
Lời này dù thế nào cũng không đến phiên nam sinh này hỏi, làm như kiểu hắn rất thân thiết với Tưởng Điềm, Khang Vạn Lý trả lời: “Cậu là ai? Cậu và Tưởng Điềm có quan hệ gì? Tôi tìm cô ấy mắc gì cần hỏi cậu?”
Hai người chỉ nói chuyện thôi mà đã ngập tràn mùi khói thuốc súng, lớp 1 không giống với lớp 8, họ không muốn xảy ra đánh nhau, có người nói với Khang Vạn Lý: “Bây giờ Tưởng Điềm không ở trong lớp, cô ấy học mỹ thuật, giờ đang ở phòng vẽ.”
Biết Tưởng Điềm đang ở đâu, Khang Vạn Lý liền không có hứng thú tiếp tục dây dưa với thằng đầu vàng này nữa, cậu xoay người rời đi, đem toàn bộ lớp 1 quăng sau gáy.
Đầu vàng tựa hồ còn lên tiếng: “Một thằng học lớp 8...”
Học lớp 8 làm sao?
Cậu ta học lớp 1 cũng có gì đặc biệt đâu!
Riêng tóc tai màu sắc thôi đã không phù hợp với nội quy nhà trường rồi đó!
Khang Vạn Lý đối với loại người này trào phúng xem thường, cậu rất quý trọng thời gian, nhanh chóng đi tới phòng mỹ thuật.
Lúc này là thời gian thể dục giữa giờ của toàn trường, học sinh học mỹ thuật cũng phải xuống, cửa mở ra, học sinh túm năm tụm ba đi ra ngoài, phòng mỹ thuật tựa hộ trống rỗng.
Không phải Tưởng Điềm đã đi rồi chứ? Khang Vạn Lý còn chưa gõ cửa đã vội vội vàng vàng vọt vào.
Cậu vọt vào khiến cho mấy người trong phòng mỹ thuật sợ hết hồn, Tưởng Điềm còn chưa kịp dọn dẹp đã đụng mặt Khang Vạn Lý, hai tay cô đang cầm túi bóng, vẻ mặt sững sờ, miệng còn đang gặm...
Que cay.
Tưởng Điềm luống cuống tay chân đem que cay dấu ở phía sau, mặt của cô cấp tốc đỏ lên, que cay trong miệng nhả ra cũng không xong mà nhai cũng không phải, vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng.
Khang Vạn Lý cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cảnh Tưởng Điềm ăn que cay, vốn là cậu cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, nhưng Tưởng Điềm phản ứng quá lớn, khiến cho cậu sinh ra một chút cảm giác quẫn bách như đã nhìn thấy gì không nên thấy.
Ăn que cay thì ăn que cay.
Ngoại trừ có chút phá hỏng hình tượng, nhưng cũng chẳng có gì ghê gớm.
Tưởng Điềm đỏ mặt lúng túng nói: “Vạn Lý, sao cậu lại tới đây?”
Khang Vạn Lý hoàn hồn: “Mình nghe nói hôm qua cậu đến tìm mình, có phải cậu có chuyện gì không?”
Tưởng Điềm tỉnh ngộ: “À, đúng vậy, hôm qua mình...”
Lúc nói chuyện, vị que cay bên người vẫn không tiêu tan, Tưởng Điềm thật vất vả mới tập trung tinh thần, tìm về tính cách ôn nhu nữ thần theo thiết lập: “Mình có chút lo lắng cho cậu, cậu và Hoa Minh học cùng 1 lớp, đã vậy còn ngồi cùng bàn.”
Khang Vạn Lý cả kinh, không phải kinh ngạc vì những gì Tưởng Điềm đang nói, mà là kinh ngạc vì ẩn ý đằng sau, Tưởng Điềm biết khúc mắc giữa cậu và Hoa Minh hả? “Sao cậu...”
Tưởng Điềm ngắn gọn nói: “Hôm đó sau khi cậu rời đi, Hoa Minh có tới tìm mình hỏi về cậu, nhưng mình chưa nói cho cậu ta biết, Vạn Lý, có phải hai người có xích mích gì không? Cuối cùng hôm đó đã có chuyện gì vậy?”
Vừa nghĩ tới chuyện hôm đó, thật sự là nghĩ lại vẫn kinh sợ, sắc mặt Khang Vạn Lý cũng phát sinh biến hóa, chỉ chốc lát sau liền đỏ bừng lên, hai người đối diện một phút chốc, Khang Vạn Lý khó chịu nói: “Cám ơn cậu, giúp mình giữ bí mật việc này nhé.”
Tưởng Điềm gật gật đầu: “Yên tâm đi.”
Nói xong liền cúi đầu, quẫn bách nói: “Khi nãy cậu mới nhìn thấy đó... Có thể giữ bí mật giúp mình được không?”
Ăn que cay thôi mà, có gì đâu chứ, đương nhiên Khang Vạn Lý sẽ không nói cho người khác, Khang Vạn Lý đảm bảo nói: “Được.”
Hai người thỏa thuận xong, còn không biết chỉ vài phút ngắn ngủi, cửa phòng mỹ thuật đã nhiều hơn mấy người đang đứng xem náo nhiệt.
Bọn họ nghe nói có nam sinh đến tìm Tưởng Điềm, đã vậy Tưởng Điềm còn thẹn thùng như thế, bầu không khí rõ ràng không bình thường, đây là một chuyện rất lớn.
Tin tức gần như lan rộng trong nháy mắt.
“Thằng kia là ai thế hả??? Quê mùa cục mình, có quan hệ gì với Tưởng Điềm?”
“Nghe nói Tưởng Điềm nói chuyện với học sinh chuyển trường ở phòng mỹ thuật đó bà, hơn nữa Tưởng Điềm còn thẹn thùng, mặt đỏ rần.”
“Hả?? Không phải Tưởng Điềm với Hoa Minh...”
“Chuyện gì thế? Hoa Minh có biết không?”
Đặc sản của Tĩnh Bác, buôn chuyện là nhanh nhất.
Chờ Hoa Minh tập thể dục về, sự tình đã truyền từ lớp 1 đến lớp 8, toàn bộ khối 12 đều biết hết.
Hoa Minh có chút mệt mỏi, nghe thấy mọi người xung quanh đề cập đến tên mình, nhưng hắn cũng không để ý, Từ Phượng nhàn rỗi che mặt, đi hóng hớt một vòng, không lâu sau liền trở về kể lại, vẻ mặt tức giận nói: “Đệt! Một lũ ngu, chỉ biết bô bô cái mồm!”
Dương Phục hỏi: “Sao thế?”
Từ Phượng giận dữ: “Một đám người kia đang truyền miệng, nói rằng Minh ca bị cho đội mũ xanh rồi!”