Dương Phục nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi: “Ai nói?”
Từ Phượng tức điên nói: “Tất cả đều đang nói, đám ngu kia nhìn thấy tao liền bỏ chạy, may là tao nhanh tay, bắt được một đứa hỏi.”
Cái từ đội mũ xanh như cách Hoa Minh cả một thế kỷ, Hoa Minh chớp chớp mắt, rốt cục không còn buồn ngủ nữa. Hắn chống người dậy, lười biếng nói: “Nói cụ thể xem nào.”
Từ Phượng rất nghiêm túc mà đem chuyện về Khang Vạn Lý với Tưởng Điềm thuật lại, nhưng đáng tiếc hắn không thấy được bộ dáng tức giận của Minh ca, trái lại còn nhìn thấy người này bày ra một mặt suy tư.
Hoa Minh lười biếng nghĩ: Hóa ra Khang Vạn Lý với Tưởng Điềm không chỉ quen nhau, mà hình như còn rất thân thiết.
Khang Vạn Lý sẽ yêu con gái sao?
Hắn chủ yếu đều thấy Khang Vạn Lý trào phúng hừ lạnh, nên không thể tưởng tượng ra cảnh Khang Vạn Lý nhỏ nhẹ nói chuyện với người khác.
Bất quá ngược lại chuyện này như đang nhắc nhở Hoa Minh, từ lần đầu tiên Khang Vạn Lý gặp hắn đã tràn ngập địch ý, lẽ nào cũng bởi vì Tưởng Điềm?
Đã nghĩ tới rồi đương nhiên hắn cũng không nhẫn nhịn, chờ Khang Vạn Lý vào lớp, chuông vào học vang lên, Từ Phượng cùng Dương Phục đều trở về chỗ ngồi, Hoa Minh liền hỏi: “Cậu và Tưởng Điềm có quan hệ gì thế?”
Khang Vạn Lý nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu sao tự dưng hắn lại hỏi như vậy, Khang Vạn Lý cảnh giác nói: “Mắc mớ gì đến cậu, sao tôi phải nói cho cậu?”
Hoa Minh không thèm để ý đến ngữ khí của cậu, tiếp tục hỏi: “Cậu thích cô ấy?”
Lời này càng kỳ quái hơn, Khang Vạn Lý càng nghĩ càng lo lắng, không phải biến thái đã phát hiện cái gì rồi chứ???
Khang Vạn Lý không muốn dính dáng đến Hoa Minh, lạnh giọng trả lời: “Đã bảo là không liên quan đến cậu rồi!? Tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa!”
Không phủ nhận, này rõ ràng là Tưởng Điềm và Khang Vạn Lý có gì đó với nhau.
Hoa Minh vừa nghĩ, cảm thấy đã tìm ra căn nguyên khiến Khang Vạn Lý bài xích hắn, hắn cũng không biết điều này đã động đến dây thần kinh nào của hắn, bỗng nhiên cười cười, mang theo ý muốn làm sáng tỏ nói: “Trong trường đều nói tôi với Tưởng Điềm có chút mờ ám, đó là giả. Tôi không thích cô ấy.”
Khang Vạn Lý trừng hắn nói: “Cái này còn cần cậu nói à? Đương nhiên tôi biết cậu không thích cô ấy.”
Hoa Minh cười hỏi: “Có đúng không vậy? Làm sao cậu biết.”
Đương nhiên rồi! Người cậu thích chính là tui mà! Đừng có cho là tui không biết cậu chết mê chết mệt với nhan sắc xinh đẹp của tui!
Nội tâm Khang Vạn Lý căm giận phun tào, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra, chỉ rầu rĩ nói: “Tưởng Điềm là một cô gái tốt, cô ấy sẽ không coi trọng cậu đâu!”
Đây tạm thời xem như là một câu trả lời, Hoa Minh còn muốn nói gì đó, Khang Vạn Lý đã đặt thêm hai quyển sách vào đống sách giữa hai người, cự tuyệt nói: “Xuỵt! Cái đồ học tra như cậu đừng nói chuyện với tôi!”
Hoa Minh: “...” Ha.
Cuộc trò chuyện giữa hai người tạm kết thúc, Khang Vạn Lý đem chính mình nhất chìm bên trong đại dương của tri thức.
Tạm thời đối với hai người bọn họ coi như đã giải quyết xong, có thể không ai nhắc tới hai người trong 'Scandal hoa khôi trường', nhưng chuyện này vẫn được lưu truyền rộng rãi trong trường.
Chờ đến buổi chiều, bắt đầu có không ít học sinh vô ý lượn lờ qua cửa lớp 8, còn có người quen thì trực tiếp đến lớp 8 hỏi thăm.
“Cái thằng học sinh chuyển trường mà có gì đó với Tưởng Điềm tên gì thế? Mặt mũi ra sao?”
Ai cũng rất tò mò, nhưng điều khiến mọi người đến tận cửa lớp như thế này, là vì lời đồn có liên quan đến Hoa Minh với Tưởng Điềm, 2 nhân vật nổi tiếng trong trường bọn họ, nên tất cả đều rất hiếu kỳ về vị học sinh chuyển trường tên Khang Vạn Lý.
Mọi người đều muốn biết mặt mũi Khang Vạn Lý ra sao, nhưng tới nơi mới phát hiện, bọn họ căn bản không nhìn thấy được tướng mạo của Khang Vạn Lý.
Lời đồn đại về học sinh chuyển trường luôn đeo khẩu trang che kín mặt, hoàn toàn không rõ mặt mũi ra sao.
Đừng nói là nhìn lướt qua, dù có đứng trước mặt nhìn kỹ cũng không biết.
Có người kêu học sinh lớp 8 thử dò hỏi Khang Vạn Lý, nhưng cuối cùng đáp án nhận được vẫn như nhau.
Cho dù là học sinh lớp 8 khoa học tự nhiên thì cũng chưa có ai từng thấy qua tướng mạo của Khang Vạn Lý.
Học sinh chuyển trường này lúc lên lớp hay là tan học vẫn luôn đeo khẩu trang, dù nhiều lần bị các thầy cô giáo hỏi nhưng vẫn lấy lí do bản thân bị dị ứng.
Bởi vậy từ trước đến nay, dáng dấp của Khang Vạn Lý vẫn luôn là một điều bí ẩn.
Càng bí ẩn, càng khiến người khác hiếu kỳ, rốt cục, có người hỏi thẳng Từ Phượng.
Từ Phượng nói: “Hả? Mày hỏi mặt mũi Khang Vạn Lý thế nào á?”
“Đúng rồi, cậu từng thấy chưa?”
Từ Phượng đang chơi game, trả lời câu được câu không, khiến cho cậu bạn đang hỏi có chút sợ hãi, lúc này mới trả lời: “Thằng mà mày đang hỏi í, đương nhiên là tao từng thấy rồi, Khang Vạn Lý ấy, nó...”
Học sinh dò hỏi dựng lỗ tai lên, chỉ nghe thấy Từ Phượng nói chắc như đinh đóng cột: “Nó lớn lên xấu vl! Trông như một con rùa vậy! Không thể nào so sánh với Minh ca được!”
Người kia bối rối: “Thật hay giả thế?”
Từ Phượng nói: “Sao? Trông tao rất rảnh rỗi à? Tự dưng tao đi đùa mày làm gì?”
Người kia lắc đầu một cái, đồng thời giọng nói có chút mơ hồ: “Thế tại sao Tưởng Điềm... Không phải học nghệ thuật thì ánh mắt cũng sẽ rất cao sao?”
Từ Phượng lại vào ván game mới, lộ liễu cười nói: “Chắc cô ấy mù rồi.”
Cả trường học, chỉ cần là nữ sinh có mắt thì đều có hảo cảm với Minh ca, thế mà Tưởng Điềm lại có ý với Khang Vạn Lý, đây không phải mù thì là gì hả?
Cái người đến dò hỏi kia rời đi, Dương Phục lau bảng xong, quay lại chỗ nhịn không được thở dài.
Những lời Từ Phượng vừa nói hắn nghe được rất rõ ràng, Dương Phục bất đắc dĩ nói: “Mày bớt nói hươu nói vượn đi.”
Từ Phượng rên rỉ ỉ ôi mấy câu, đặc biệt không phục. “Tao nói hươu nói vượn chỗ nào, ngày nào cũng đeo khẩu trang không phải vì quá xấu à? Chả lẽ đẹp mà lại che đi??? Mày đừng có mà hòng nói tao!”
Dương Phục cũng không rõ mặt Khang Vạn Lý ra sao, nhưng hắn biết Tiểu Hoa không có chán ghét người bạn cùng bàn này. “Mày đừng có mà gây chuyện, bây giờ Tiểu Hoa rất thích Khang Vạn Lý.”
Từ Phượng cũng không ngốc, đương nhiên hắn cũng nhìn ra được Hoa Minh thập phần nhường nhịn Khang Vạn Lý, nếu như để người khác nói chuyện kiểu vậy với Minh ca, chắc chắn Minh ca đã sớm đánh người rồi.
Tuy Từ Phượng biết chuyện này, nhưng hắn cũng biết Hoa Minh chẳng thích thứ gì được dài lâu, coi như hiện tại Hoa Minh đang che chở cho Khang Vạn Lý, nhưng chắc chắn cũng sớm chán thôi.
Coi như hắn cho Khang Vạn Lý mặt mũi một thời gian, Từ Phượng đảm bảo Minh ca sẽ không nhịn nổi quá 1 tuần.
Một tuần là quá nhiều rồi đấy! Thật sự!
“Được rồi, chỉ có mày nhiều chuyện thôi, Minh ca đếch quan tâm đâu.”
Dương Phục thở dài, ánh mắt quét qua thấy Từ Phượng lại tụt xuống rank kim cương, không khỏi mở miệng nói: “Phượng Nhi, mày tụt rank rồi kìa.”
Tay Từ Phượng run lên, cuống cuồng: “Tao tụt cái đầu mày! Mày có chơi game đéo đâu? Tự dưng nói làm cái mẹ gì! Mày không chọc điên tao thì mày chết hả! Cút sang một bên! Còn nữa, đừng có gọi bố mày là Phượng Nhi!”
Bắt nguồn từ mấy câu nói của Từ Phượng, tin tức mặt mũi của Khang Vạn Lý rất xấu lan truyền rộng ra ngoài.
Bởi vì mọi người không biết tướng mạo Khang Vạn Lý, thêm vào sự xác thực khi Khang Vạn Lý không muốn bị người khác thấy mặt, việc này lan truyền càng ngày càng nhanh, hơn nữa bọn họ còn nói như thật.
Học sinh chuyển trường Khang Vạn Lý rất xấu!
Thật không biết Tưởng Điềm thích cậu ta ở chỗ nào nhỉ?
Cái thằng kia căn bản không thể so sách chung một chỗ với Hoa Minh được!
Một bên là Hoa Minh, một bên là học sinh chuyển trường, mọi người bàn tán xôn xao, nói rằng Khang Vạn Lý lớn lên rất xấu, sau đó liền có cảm giác bản thân đang giúp đỡ Hoa Minh.
Lời đồn nhanh chóng lan truyền, đương nhiên toàn bộ lớp 12 cũng bắt đầu công kích gu thưởng thức của Tưởng Điềm, lúc này Từ Phượng mới bắt đầu có chút hoảng loạn.
Bất quá hắn có chút may mắn, cố tình đúng lúc như vậy, Hoa Minh không để ý đến chuyện này.
Dạo gần đây, Hoa Minh bắt đầu trốn học.
Học tập đối với Hoa Minh mà nói không quan trọng, trêu đùa Khang Vạn Lý cũng chỉ là một loại tiêu khiển, mục tiêu trong lòng hắn, chỉ có tìm kiếm đùi đẹp mới là đại sự.
Mấy ngày nay, mấy trường trung học đều đang lục tục khai giảng, Hoa Minh không muốn bỏ qua cơ hội, vì vậy bản thân hắn tự đi tìm người.
Mỗi ngày vào lúc đi học cùng tan học hắn đều đứng gác ở cổng trường trung học, đi đi lại lại khá là phiền toái, thế nên hắn dứt khoát trốn học luôn.
Hoa Minh trốn học đối với Khang Vạn Lý là một chuyện rất đáng vui mừng, bên cạnh không còn biến thái, Khang Vạn Lý ăn uống đầy đủ, ngủ cũng ngon giấc, khiến cho đầu óc cậu khi học hành càng thoải mái hơn.
Trong 3-4 ngày, ngoại trừ bơi lội thì Khang Vạn Lý còn thử thêm mấy bộ môn ngoại khóa.
Thầy cô giáo của Tĩnh Bác dạy rất tốt, chỉ cần không có biến thái, trải nghiệm đi học rất giống như khi cậu còn ở Tam Trung.
Quả thực quá vui vẻ!
Nhưng mà hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, Khang Vạn Lý cảm thấy thời gian trôi qua vèo vèo, tên biến thái Hoa Minh lại bắt đầu xuất hiện ở chỗ ngồi bên cạnh.
Hoa Minh tìm tòi vài ngày không thu hoạch được gì, không thể nào mà không ủ rũ, hắn đắm chìm trong mất mát, đến phòng học liền dựa vào trên ghế không nhúc nhích, 2 tiết liên tiếp đều không nói gì.
Hắn không trêu chọc Khang Vạn Lý, cũng không phản ứng lại Dương Phục với Từ Phượng, khắp người đều viết 'chớ lại gần'.
Khang Vạn Lý không muốn dính dáng gì đến hắn, vừa hết tiết liền ra khỏi chỗ, Từ Phượng cùng Dương Phục lại gần, nhanh chóng chiếm mất vị trí của Khang Vạn Lý.
Mấy ngày không gặp, Hoa Minh hình như có hơi đen đi một chút, màu da của hắn trời sinh thiên trắng, hơi hơi đổi màu liền hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Từ Phong nhìn thấy cả người liền khó chịu: “Sao mày lại không bôi kem chống nắng hả? Da dẻ đẹp như vậy mà không chăm sóc đúng là quá đáng tiếc.”
Dương Phục nói: “Tiểu Hoa là con trai.”
Từ Phượng không vui nói: “Con trai thì càng tinh xảo hơn! Mày nhìn mặt Minh ca mà không thấy đau lòng sao?”
Dương Phục nhìn xung quanh, trầm mặc, hắn mở miệng nói: “Để tao đi mượn kem chống nắng cho Tiểu Hoa.”
Hoa Minh bị hai người bọn họ vây ở giữa, phảng phất như linh hồn đã bị móc sạch, hoàn toàn không tham dự vào câu chuyện.
Khang Vạn Lý cách bọn họ rất xa, thỉnh thoảng cũng liếc mắt về chỗ ngồi một cái, nhưng không biết cụ thể bọn họ đang nói cái gì.
Bởi vậy khi nãy liếc nhìn còn thấy bọn họ đang nói chuyện, lúc sau liền thấy Từ Phượng với Dương Phục mỗi người kéo một tay của biến thái, ngốc nghếch bôi kem chống nắng, cả người cậu nổi da gà.
Cái quỷ gì vậy???
Thực sự là GAY trong GAY!!
Mấy câu phun tào của Khang Vạn Lý như viết hết lên mặt, Vương Khả Tâm cười nói: “Vạn Lý, có phải mày là...”
Khang Vạn Lý: “Cái gì?”
Vương Khả Tâm dùng khẩu hình miệng: “Hủ nam.”
Khang Vạn Lý: “Gì cơ???”
Không hề nha!
Vương Khả Tâm cười rộ lên: “Còn chối hả? Tao đoán được hết những điều mày nghĩ khi nãy đấy, nhìn cái ánh mắt của mày là biết ngay, một con hủ nữ như tao cũng không kích động như vậy, mày còn quan tâm hơn tao ấy chứ.”
Khang Vạn Lý quan tâm là có lý do cả, cậu đã từng là người bị hại đấy!
Bất quá chuyện này không thể nói ra, nên Khang Vạn Lý cũng không giải thích, nói lảng sang chuyện khác: “Vừa nãy nói đến đoạn nào rồi?”
Chiêm Anh Tài nói: “Phân tích đề thi toán.”
Khang Vạn Lý hoàn hồn: “Đúng, chúng ta tiếp tục đi, tao sẽ chia sẻ cho chúng mày một chút kinh nghiệm học toán của tao.” Nói chuyện với tri kỷ Chiêm Anh Tài thật sự là quá mức sung sướng, Khang Vạn Lý phi thường vui vẻ tán gẫu về chủ đề học tập, cậu bình tĩnh lại, đem hình ảnh hai tên nam sinh bôi kem chống nắng cho biến thái vất ra sau đầu.
“Nói cho chúng mày nghe một bí mật, thật ra đề thi toán của chúng ta có quy luật cả đấy, chỉ cần hiểu được quy luật, điểm thi sẽ rất sao.”
Vương Khả Tâm ban đầu không để ý mấy, nghe như vậy đột nhiên lên tinh thần: “Hả? Thật chứ!?”
Khang Vạn Lý nói: “Thật đó, đề thi toán của chúng ta tổng cộng chia làm 3 phần, 30% là câu hỏi cơ bản, 50% là câu hỏi tầm trung, còn lại 20% là câu hỏi để tìm ra học sinh giỏi.”
“Câu hỏi cơ bản với câu hỏi tầm trung cộng lại là 80% rồi, mà một bài thi có 150 điểm, 80% chính là 120 điểm, 120 điểm này mày đoán thử xem sẽ thế nào?”
Vương Khả Tâm nghe được hoảng sợ nói: “Thế nào?”
Khang Vạn Lý dùng sức vỗ bàn: “Đều là câu hỏi dễ thôi!! Không cần động não, như kiểu cho không vậy.”
Vương Khả Tâm cùng Chiêm Anh Tài đồng thời trầm mặc.
Vài giây sau, Vương Khả Tâm nói: “Vạn Lý, mày nghiêm túc đấy hả?”
Vẻ mặt Khang Vạn Lý rất chắc chắn: “Đúng vậy nha!”
Vương Khả Tâm không nói nên lời.
Nếu không phải biết Khang Vạn Lý đứng nhất toàn trường từ dưới lên trên, cô thiếu chút nữa đã cảm thấy cậu ấy vốn rất giỏi rồi!
Aaa!!!
Ba người trò chuyện một hồi, Khang Vạn Lý nói chuyện càng lúc càng như muốn ăn đấm. Đang nói, cửa lớp 8 khoa học tự nhiên đột nhiên có người đi ngang qua, trêu chọc Khang Vạn Lý hai câu liền chạy đi mất.
Sắc mặt Vương Khả Tâm với Chiêm Anh Tài lập tức lạnh đi, trong nháy mắt bầu không khí thập phần lạnh lẽo.
Hai người đều biết những lời đồn bên ngoài, làm bạn của Khang Vạn Lý, làm sao bọn họ có thể không tức giận khi nghe được những lời như vậy chứ?
Đặc biệt là Vương Khả Tâm, cô đã từng nhìn thấy mặt Khang Vạn Lý, biết Khang Vạn Lý lớn lên đẹp cỡ nào, nhưng cô nói thì không ai tin, khiến cô tức giận cũng chỉ có thể giậm chân.
“Chúng nó rảnh rỗi thật đấy! Có biết cái mẹ gì đâu chứ!”
Vương Khả Tâm tức muốn chết, cô nhìn về phía Khang Vạn Lý, lại phát hiện căn bản Khang Vạn Lý chẳng quan tâm đến những chuyện này.
Vương Khả Tâm nghi ngờ nói: “Vạn Lý, mày không cảm thấy tức muốn điên lên à?”
Khang Vạn Lý nói: “Này cũng có cái gì đâu mà tức chứ.”
Khang Vạn Lý thật sự là không CARE chút nào, chỉ cần không bị biến thái nhận ra, người khác thích nói gì về cậu cũng được, tâm nguyện của cậu chỉ hướng về hòa bình thế giới.
Đó chính là Khang Vạn Lý cậu đây, cậu cao ngạo như thế đó!
Bất luận bên ngoài nói cái gì, hay là đi trên đường bị nhiều người dòm ngó ra sao, Khang Vạn Lý đều chẳng quan tâm, cậu nói được làm được, thậm chí còn có thể thoải mái đi đến lớp 1 tận 2 lần để đưa đồ cho Tưởng Điềm hộ Ninh Tu.
Cậu không thèm để ý, nhưng Tưởng Điềm lại cảm thấy rất có lỗi vì bản thân làm ảnh hưởng đến Khang Vạn Lý.
Lúc Khang Vạn Lý đi đưa đồ, Tưởng Điềm nhỏ giọng nói với cậu: “Vạn Lý, lần sau cậu đừng đến nữa, mình sợ bị người khác nhìn thấy.”
Khang Vạn Lý nói: “Nhìn thấy thì làm sao? Cậu sợ bị bọn họ bàn tán à?”
Tưởng Điềm lắc đầu một cái: “Mình không muốn rước phiền phức đến cho cậu.”
Khang Vạn Lý cau mày: “Cậu không có gây phiền phức cho mình đâu.”
Cậu đã đáp ứng với A Tu là sẽ chăm sóc Tưởng Điềm rồi, nếu là bạn gái của A Tu, sao có thể phiền phức được.
Tưởng Điềm bị câu nói này của cậu là cho sững sờ, tỉ mỉ nghĩ lại càng cảm thấy tính tình Khang Vạn Lý thật tốt, chẳng trách mỗi lần A Tu nhắc đến Khang Vạn Lý thì đều khen cậu, A Tu nói tuy cậu ấy có cái tôi rất cao, nhưng thật sự là một người rất tốt.
Tưởng Điềm có chút cảm động, thế nên càng áy náy với Khang Vạn Lý hơn.
Vừa vặn, câu nói kia của Khang Vạn Lý bị người ta nghe thấy, có người hét lên một câu: “ĐM, đang tỏ tình hả?”
“Học sinh chuyển trường tỏ tình với hoa khôi hả? Lớn lên xấu như thế mà vẫn rất có dũng khí đấy.”
Mọi người đều rất thích hóng chuyện, nhưng không ai dám nói thẳng gì về Tưởng Điềm, đồng thời, trào phúng Khang Vạn Lý lại giống như nói đỡ cho Hoa Minh, thế nên mọi người đều có can đảm hơn, lại thấy tất cả mọi người đều trào phúng Khang Vạn Lý, nên họ cảm thấy không phải bản thân đang bắt nạt người ta.
Trong phút chốc tiếng bàn luận vang lên khắp hành lang.
“Không phải chứ, nó đào đâu ra tự tin vậy.”
“Còn không đáng để đặt lên cùng bàn cân với Hoa Minh luôn.”
“Xấu như vậy, hẳn là cũng không có tiền... Nghe nói là ngồi cùng bàn với Hoa Minh, êu, hẳn là Hoa Minh cảm thấy buồn nôn lắm.”
Sắc mặt Tưởng Điềm trắng bệch, không nhịn được muốn đứng ra, Khang Vạn Lý ngăn cô lại, không cho cô lên tiếng. “Cậu nói hộ mình chỉ khiến bọn họ càng lắm mồm thôi.”
Tưởng Điềm dừng lại, ánh mắt Khang Vạn Lý quá mức bình tĩnh, cô đành phải gật gật đầu, trong tâm lại không cam lòng.
Khang Vạn Lý không cho Tưởng Điềm nói chuyện, nhưng bản thân cậu cũng không có ý định nhịn.
Nhịn nhịn nhịn, có cứt mà cậu nhịn!!
Đám người kia một chút tự giác cũng không có, bạo lực học đường đều xuất phát từ những chuyện như thế này! Một đám thiếu gia nhà giàu tụ tập lại, quả thực là không thấm nhuần được tư tưởng chủ nghĩa xã hội mà!
Khang Vạn Lý chuẩn bị mắng người, cậu hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên cảm giác phía sau mình xẹt qua một bóng người cao to.
Mặt mày người kia cực kỳ lạnh lùng xa cách, chỉ thoáng liếc mắt nhìn Khang Vạn Lý.
Một giây sau, người kia mạnh mẽ đá một phát lên cửa chính lớp 1, tiếng rầm vang lên, cửa bị đá có chút lắc lư, mọi người xung quanh nháy mắt bị một cái đá ấy làm cho câm luôn.
Hoa Minh...
Là Hoa Minh!
Cái tên này đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người, mà một giây sau, tất cả đều không nhịn được muốn chạy trối chết.
Không biết tại sao, thoạt nhìn Hoa Minh như đang vô cùng tức giận, bởi vì tức giận, nên sắc mặt của hắn rất dọa người.
Xung quanh không hề có một tiếng động.
Hoa Minh đột nhiên nói: “Mồm chúng mày rảnh rỗi quá à?”
Sau khi hắn nói xong, mọi người đều sợ hãi.
Hoa Minh tiến về phía trước hai bước, túm lấy một người hỏi: “Mày tên gì?”
“Học lớp nào?”
Bị hỏi tên, giống như là đang trực tiếp uy hiếp, mặt học sinh kia tái mét, âm thanh kẹt ở trong cổ họng, đứt quãng nói: “Tôi... Tôi... Xin lỗi...”
Kỳ thực học sinh này cũng không biết bản thân đã đắc tội Hoa Minh từ bao giờ, nhưng thái độ của Hoa Minh như là muốn bóp cổ của tất cả mọi người, thế nên ai cũng không dám nói chuyện.
Bầu không khí sắp căng thẳng đến đỉnh điểm, vào lúc này, tiếng chuông vào học vang vọng khắp hành lang.
Một đám học sinh như được đại xá, lần đầu tiên trong đời học sinh bọn họ cảm thấy tiếng chuông vào học êm tai như vậy, tất cả mọi người trong lòng run sợ kiên trì chạy về lớp, Hoa Minh lạnh mặt nhìn bọn họ, không ngăn cản.
Nam sinh bị Hoa Minh túm lấy vẫn còn đứng cứng ngắc tại trỗ, Hoa Minh nhìn hắn, đồng tử nam sinh kia nhanh chóng co rút, hai tay run rẩy.
Rốt cục, Hoa Minh như là trào phúng mà hừ lạnh một tiếng, thả hắn ra, không quay đầu lại mà đi về lớp.
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Khang Vạn Lý cũng vậy, nhưng cậu không muốn vào lớp muộn, nên không để tâm nữa, tạm biệt Tưởng Điềm xong liền chạy đi.
Tưởng Điềm nhìn theo Hoa Minh với Khang Vạn Lý đang lần lượt rời đi, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ quái.
Hoa Minh vừa nãy... Chẳng lẽ là đang giải vây giúp Khang Vạn Lý hả?
Quan hệ của hai người bọn họ đã tốt lên rồi ư?
Nhưng cô cũng không có thấy Khang Vạn Lý nói gì cả...
Tưởng Điềm không dám suy nghĩ nhiều, vội vã vào lớp, mới vừa về chỗ, một nam sinh tóc vàng ở sau lưng cô lạnh lùng nói: “Sao vừa nãy em lại che chở cho cái thằng Khang Vạn Lý kia? Rốt cuộc là em với nó có quan hệ gì hả?”
Sắc mặt Tưởng Điềm có chút lạnh đi, cô dùng thần sắc mà từ trước đến nay Ninh Tu với Khang Vạn Lý chưa hề nhìn thấy qua nói: “Bạn học Thượng Huy, chuyện riêng của tôi không có liên quan gì đến cậu, tôi nhắc lại lần nữa, xin cậu đừng có quấy rầy tôi.”