Thứ hai, ngày 7 tháng 7 năm 2019, trời quang.
Hôm nay là ngày thứ hai, vợ của tôi đã đi làm rồi.
Chúng tôi đã hẹn nhau 6 giờ tối nay sẽ ra ngoài ăn cơm.
Tôi lên mạng đặt chỗ trước tại một nhà hàng. Sau khi nghĩ lại thì lại thấy
lo lắng, thế là tôi bèn gọi điện tới cho nhân viên của nhà hàng đó để
hỏi xem ở đó có người nào tên là “La Bân” hay không.
Nhân viên lễ tân cực kỳ chắc chắn mà nói với tôi rằng ở nhà hàng của bọn họ không hề có nhân viên nào có cái tên này cả.
Tôi vừa lòng ngắt máy rồi lại quay vào vẽ tiếp.
Lúc vẽ được một nửa, tôi chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
Tuy rằng vợ của tôi đã hẹn sẽ đi ăn cơm tối cùng với tôi, thế nhưng mà nhỡ
đâu buổi trưa em ấy lại đi tìm cái người tên là La Bân kia thì sao?
Nhỡ đâu cái tên La Bân kia lại nắm tay, đạp xe đạp, chơi bóng, xem phim, muốn vợ tôi múa cho xem thì sao?!
Một cảm giác nguy hiểm nồng đậm dâng lên trong tôi.
Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ ở nhà thêm được nữa, tôi phải tới đó để canh chừng không cho vợ tôi chạy đi với tên đó.
Tôi cầm chìa khóa xe, khóa cửa nhà lại rồi rời đi.
Lái xe được nửa đường, tôi chợt nhớ ra bây giờ đã là giữa trưa, vợ tôi lúc
này chắc là vẫn chưa ăn cơm đâu. Cho nên tôi lại lái tới Nhã Thúy Hiên
để mua cơm trưa cho em ấy. Lúc trông thấy nhân viên bán hàng lấy túi ra
để đựng hộp cơm, tôi cố tình chỉ gọi một phần cơm cùng một phần thức ăn
mà thôi.
Chỗ làm của vợ tôi là một trung tâm nghệ thuật rất có
tiếng, được rất nhiều người biết đến. Trước khi vợ tôi được gả cho tôi,
tôi thường ngồi chồm hỗm ở trước cổng để nhìn trộm em ấy.
Tất nhiên là tôi toàn chọn vào những lúc em ấy tan làm rồi.
Sau này khi chúng tôi kết hôn rồi, tôi có thể ra vào chỗ này một cách quang minh chính đại.
Đồng nghiệp và học trò của vợ tôi đều rất niềm nở đối với tôi. Thế nhưng tôi thì lại sợ nhất là khi người khác đối xử nhiệt tình với mình, đặc biệt
là những lúc bị một đám người vây quanh bắt chuyện, tôi sẽ căng thẳng
tới nỗi ăn nói lắp ba lắp bắp.
Tôi cảm thấy tôi đã làm cho vợ tôi mất mặt vô cùng, vợ tôi cũng không thích tôi đợi ở chỗ này, cho nên về
sau tôi cũng ít khi tới đây.
Cũng may là nhân viên lễ tân ở đây
vẫn chưa bị đổi người, cô ấy vẫn còn nhớ rõ tôi. Cô ấy bảo với tôi là vợ của tôi đang ở trong phòng tập. Tôi liền nói cảm ơn với cô ấy.
Không có gì, không có gì, Phương tiên sinh cứ thường xuyên tới đây chơi là được rồi.Cô ấy cười tủm tỉm.
Lúc tôi đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng tập đều hơi ngoảnh lại nhìn ra cửa.
Tôi đếm thấy có mười chín ánh mắt đang nhìn về phía mình, lập tức cảm thấy
đầu lưỡi như bị buộc chặt lại, tôi chỉ có thể nâng cái túi trong tay về
phía vợ tôi.
Ô! Là Phương tiên sinh đấy à? Lâu lắm rồi không được nhìn thấy Phương tiên sinh!
AAAA! Người thật kìa! Đẹp trai quá đi!
Các em làm cái trò gì vậy? Tiếp tục luyện tập, vẫn chưa tới giờ ăn cơm đâu! Vợ tôi nghiêm mặt quát đám học trò của mình.
Sao đột nhiên lại tới đây đưa cơm cho em thế này? Vợ tôi hỏi. Em ấy vừa mới luyện tập xong cho nên trên trán vẫn còn bị ướt đẫm mồ hôi.
Tôi lấy cơm ra rồi nói, anh sợ anh mà không tới đây thì em sẽ lại đi tìm tên La Bân kia mất.
Vợ tôi sững sờ một lúc lâu, sau đó mới hỏi, em đi tìm anh ta để làm gì cơ chứ?
Thì để ăn cơm trưa đó.
Anh lại nghĩ linh tinh cái gì đấy hả? Vợ tôi ôm lấy cánh tay của tôi rồi nhìn tôi.
Tôi xoắn xuýt cả lên, tôi nói, anh không hề nghĩ linh tinh, tên đó là bạn trai cũ của em, lần trước em cũng đi tìm gặp tên đó đấy thây.
Anh ta không phải là bạn trai cũ của em, vốn dĩ bọn em cũng chưa từng có cái gì với nhau cả. Vợ tôi nói.
Chẳng phải là em thích tên đó đấy sao. Tôi nói, anh đã xem rất nhiều ảnh chụp chung của hai người rồi.
Nhưng đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi cơ mà. Vợ tôi đáp.
Tôi hỏi, ý của em là trước kia từng thích, nhưng bây giờ đã không còn thích nữa, có đúng không?
Đúng thế! Bây giờ em đã không còn thích anh ta nữa rồi.
Vậy sau này em cũng sẽ đối xử với anh như vậy sao?
Em với anh đã kết hôn với nhau rồi đấy! Vợ tôi lớn tiếng nói.
Kết hôn thì cũng vẫn có thể không thích mà, trước kia em cũng đã từng thích bạn trai cũ của em đấy còn gì.
Anh ta không phải là bạn trai cũ của em.
Thế nhưng mà em thích tên đó.
Nhưng bây giờ em đã không còn thích nữa rồi! Em không thích anh ta, không
thích anh ta, không thích anh ta, anh rốt cuộc có hiểu được không hả???
Tôi lắc đầu.
Sau đó thì vợ tôi bị tôi chọc tức đến phát khóc.
Làm sao bây giờ, đau lòng quá đi.
Yêu vợ của anh.