Thứ ba, ngày 7 tháng 8 năm 2019, trời quang.
Sao một người lại có thể thích một người khác rồi sau đó lại không thích nữa?
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Vợ tôi đã bị làm cho tức đến nỗi không thèm để ý đến tôi nữa rồi, cho nên
tôi cũng không dám hỏi em ấy nữa mà đành phải gọi điện hỏi mẹ tôi.
Tôi nói, mẹ, sao một người lại có thể đi thích một người khác rồi sau đó lại không thích nữa?
Mẹ tôi hỏi sao đột nhiên con lại suy nghĩ đến vấn đề này vậy? Có phải là lại chọc giận Lạp Sênh rồi phải không?
Tôi liếc sang nhìn vợ tôi một cái thì lại bị em ấy trừng mắt mà phải thu tầm nhìn trở về.
Tôi nhỏ giọng nói, trước kia vợ con thích người bạn trai cũ, nhưng bây giờ lại nói là không
thích nữa, nhưng con không tin lời của em ấy, bởi vì trước kia con thích em ấy, bây giờ con thích em ấy, sau này con cũng vẫn sẽ thích em ấy.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của mẹ tôi.
Phương Phương, trái tim của con người nhỏ lắm, thích một người là đã bị đầy
lắm rồi. Bởi vì trong lòng con chỉ có một mình Lạp Sênh, cho nên con mới luôn thích thằng bé. Còn Lạp Sênh, tuy rằng trước đây trong tim thằng
bé chỉ có người bạn trai cũ, thế nhưng bây giờ con đã đẩy được người bạn trai cũ đó đi ra rồi, trong tim Lạp Sênh đã không còn vị trí dành cho
người kia nữa, cho nên Lạp Sênh cũng sẽ không đi thích người kia nữa
đâu.
Hóa ra là như vậy.
Vậy con còn muốn như thế nào nữa đây?
Nhưng mà cứ nghĩ đến cảnh em ấy ở cùng một chỗ với bạn trai cũ của em ấy là
con lại không vui một chút nào. Con nói với mẹ chuyện này nhé…Sau đó tôi liền liến thoắng với mẹ tôi về chuyện tình cảm giữa vợ tôi và bạn trai cũ của em ấy.
Tôi nói, con với vợ con còn chưa từng làm những chuyện đó với nhau bao giờ cả.
Tôi lại nghe thấy tiếng cười của mẹ tôi.
Mẹ thấy bây giờ cũng chưa phải là muộn quá đâu, mẹ tôi nói.
Con tâm sự chuyện này với Lạp Sênh đi, thằng bé thích con như vậy cơ mà, mẹ đoán là thằng bé sẽ không từ chối con đâu.
Tôi cảm động đến mức gật đầu lia lịa, mẹ tôi quả đúng là áo bông nhỏ (*) tri kỷ của tôi mà!
(*) Xem chú thích chương 5.Gọi điện xong rồi? Vợ tôi hỏi.
Tôi gật gật đầu.
Đã nghĩ thông chưa?
Tôi gật gật đầu.
Vậy còn đứng đó làm gì nữa, không phải là đang muốn ăn cơm cùng với em đấy à? Còn không mau lại đây. Vợ tôi nói.
Tôi nhìn thấy mắt của em ấy có hơi đỏ lên, trong lòng chợt cảm thấy áy náy. Tôi nói, anh chỉ gọi có một phần cơm thôi, em ăn trước đi, anh sẽ ăn sau.
Sao lại thế? Chẳng phải anh bảo là muốn ăn cơm cùng em đấy sao? Vợ tôi hỏi. Giọng của em ấy nhỏ rì rì, nghe rất đáng yêu.
Tôi đỏ mặt, nói, anh không ăn đâu, anh muốn bón cho em ăn cơ.
Cả phòng chợt trở nên tĩnh lại trong vòng một giây.
Mặt vợ tôi đỏ như tôm luộc.
Tôi mở đồ ăn ra, đưa đũa cho vợ tôi, còn mình thì cầm thìa.
Tôi xúc một miếng cơm rồi đưa đến bên miệng vợ tôi. Em ấy hơi sững người một chút rồi mới mở miệng ra ăn cơm.
Tôi rút thìa về, xúc một miếng cơm đút vào miệng mình, cảm thấy thìa cơm này ngọt kinh khủng!
Làm sao bây giờ, cảm tưởng như lúc này tôi thậm chí còn có thể ăn được luôn cả cái thìa này nữa.
Anh có còn muốn ăn cơm nữa không hả, đừng nhìn em mãi như thế nữa. Vợ tôi tức giận nói, thuận tiện gắp một con tôm nõn đút vào miệng của tôi.
Ăn đi ăn đi ăn đi, ăn xong nhanh rồi lượn đi cho em nhờ.
Tôi ngậm con tôm trong mồm, miệng cười hì hì.
Yêu vợ của anh.