Thứ ba, ngày 15 tháng 7 năm 2019. trời mưa.
Sáng hôm trước trên đường về nhà tôi lại bị vợ của tôi cưỡng hôn, tuy rằng
chỉ có đúng ba giây thế nhưng mà tôi vẫn cảm thấy rất vui.
Hình như tôi lại quên mất điều gì đó rồi thì phải?
À đúng rồi, tôi yêu vợ của tôi.
Sáng nay lúc rời giường dự báo thời tiết báo là trời sẽ có mưa. Tôi gọi điện thoại cho vợ của tôi, hỏi em ấy xem là đã mang ô đi chưa, nếu chưa thì
bao giờ tan làm tôi có thể tới đón em ấy.
Điện thoại đổ chuông một phút, không ai nghe máy.
Tôi cất điện thoại đi, đi tới chỗ để ô để xem xem ô có bị thiếu hay không,
liếc mắt một cái thì thấy ngay đúng là bị thiếu một chiếc ô cơ mà tôi
làm bộ như chưa phát hiện ra điều này vẫn quyết định năm giờ chiều đi
tới đón vợ tôi tan làm.
Trời thì mưa đường thì trơn vợ của tôi
lại là người mới học lái xe nhỡ đâu ở trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không được tốt cho lắm.
Sau khi hạ quyết tâm xong
tôi liền lập tức đi vào trong phòng làm việc, lấy hộp đồ nghề của tôi
ra, bắt đầu nhiệm vụ của ngày hôm nay – làm ván vò quần áo.
Trước kia lúc ở nhà, bố tôi làm cho mẹ tôi giận, mẹ tôi bắt bố tôi ngồi quỳ
trên ván vò quần áo. Chỉ cần bố tôi ngồi quỳ trên ván vò quần áo là mẹ
tôi sẽ hết giận cho nên tôi nghĩ nhà của chúng tôi hẳn là cũng nên có
một tấm ván như vậy lần sau nếu tôi còn làm cho vợ tôi giận nữa thì tôi
có thể nói rằng anh với em đừng giận nhau nữa anh ngồi quỳ trên ván vò
quần áo cho em xem có được không?
Bố tôi bảo nam tử hán phải biết dũng cảm cúc cung tận tụy để giữ gìn hòa bình cho gia đình đừng nói là
ván vò quần áo mà cho dù có phải ngồi quỳ trên bàn phím để giặt quần áo
thì đến lúc cần quỳ cũng vẫn phải quỳ.
Tôi cảm thấy lời bố tôi nói rất có đạo lý.
Tôi phải cố gắng học tập bố tôi mới được.
Sau khi làm xong khuôn mẫu của tấm ván vò quần áo tôi liền thử đặt nó xuống dưới đất rồi ngồi quỳ lên quỳ chưa được bao lâu thì hai đầu gối đã cảm
thấy hơi bị đau cơ mà không sao cả vì hòa bình của gia đình một chút đau ấy tôi vẫn có thể chịu đựng được.
Lúc tôi bắt đầu bắt tay vào đánh sáp cho tấm ván thì điện thoại của tôi kêu lên, là vợ tôi gọi đến.
Phương Phương, có chuyện gì vậy?
Chiều nay anh muốn tới đón em.
Không cần đâu, em tự lái xe về là được rồi.
Nhưng mà trời mưa đường rất trơn.
Em lái chậm một chút là được mà, anh đừng đến đấy nhé, hôm nay em tan làm
sớm chắc khoảng hơn ba giờ chiều là em sẽ có mặt ở nhà.
Ồ, được rồi. Thế em đi cẩn thận vào nhé.Vâng, anh ở nhà nhớ đóng cửa sổ vào đấy nhé.
Ừm.
Bye bye.
Bye bye.
Tôi tắt điện thoại, ngơ người trong chốc lát rồi lại tiếp tục đánh sáp cho tấm ván.
Tới giữa trưa, ngoài cửa sổ đã bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ tí tách, mưa nhỏ dần biến thành mưa lớn, gió cũng nổi lên, cây cối hoa cỏ ở dưới nhà bị gió thổi cho nghiêng ngả.
Tôi nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là một rưỡi. Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trận mưa này vừa to vừa mạnh, cho dù cần gạt ở phía trước xe có ra sức gạt
nước thì xe vẫn cứ ở trong tình trạng nửa bước cũng khó đi như cũ. Lộ
trình vốn dĩ chỉ cần mất có hai mươi phút đồng hồ là tới nơi giờ lại
biến thành năm mươi phút.
Tôi đỗ xe ở dưới phòng làm việc, lấy ô
cùng áo khoác đi xuống xe. Từ xe đến cửa chỉ mất khoảng độ năm mươi mét
thế mà tôi gần như là bị ướt hơn phân nửa.
Cô gái ở quầy lễ tân nhìn tôi với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Phương tiên sinh, sao anh lại tới đây?
Tôi tới đón vợ tôi.
Nhưng mà Phương tiên sinh, cô ấy nghi hoặc nói, hôm nay thầy Tiếu có đi làm đâu.
Tôi sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại được ý của cô ấy là gì, đang định lôi điện thoại ra gọi điện hỏi xem vợ tôi đang ở đâu thì lại phát hiện
ra điện thoại của tôi đã bị ngấm nước.
Tôi quay người định rời đi. Cô gái ở quầy lễ tân gọi tôi lại: Phương tiên sinh, ngoài trời mưa lớn lắm hay là anh ngồi lại một lúc rồi hãy đi!
Tôi lắc đầu, cầm ô cùng áo khoác chạy ra ngoài. Quần áo ướt đẫm, gió lạnh
quật vào người khiến cho tôi có chút lạnh, tôi hắt xì hơi một cái.
Tôi cảm thấy nhất định là vợ của tôi đang nhớ tôi đây mà.
Yêu vợ của anh.
—
(*) 搓衣板 /cuōyībǎn/: Ván vò quần áo