Trong Mắt Anh, Em Là Gì?

Chương 1: Chương 1




. Chào ! Đây là lần đầu mình sáng tác truyện ^^ hi ! các bạn đọc rồi cho mình nhận xét nhaa :)) nếu như trong tập truyện có vài chỗ đọc giả vẫn chưa hài lòng thì cứ vào fb : https://www.facebook.com/lieu.pham.9400984 mình sẽ sửa và rút kinh nghiệm cho lần sau , còn có mấy bạn mà đọc truyện khong vừa ý này nọ hay nói những cái khó nghe đồ ấy thì bỏ cái ý định đó đi ... :>” Trong truyện mình cũng sẽ có cho vài ý từ trong bộ phim mình từng xem nhưng không phải là một bộ mà là rất nhiều bộ phim mình đã từng xem qua mong mấy bạn mà có xem trùng thì .. hiểu dùm mình ^^ !

- Ba mẹ sẽ rất vui khi chúng ta về đó , ta nghĩ em nên tháo cái mặt nạ lạnh lùng ấy ra dùm ta đi .

- Okay .

- Tốt .

-o0o-

. Giới thiệu nhân vật :

. Phạm Hoàng Khánh Nhi ( nó ) : một người có nỗi quá khứ vừa đau buồn, vừa thiếu thốn nhưng từ khi sinh ra nó mang một vẻ đẹp khá giống mẹ, đôi mắt đen huyền thoại của nó vừa ấm áp xen một chút lạnh bên trong, chiếc mũi cao, đôi môi và làn da của nó như đẹp hoàn mĩ chỉ là nó luông che dấu đi vẻ đẹp đó không muốn cho ai biết nhiều về mình, lạnh lùng, tao nhã, rất có nét tiểu thư nhưng nó chưa bao giờ kiêu kì với ai ( Tác giả : hi ! chỉ có thể nói cho các bạn được như thế thôi vì gia đình cũ và gia đình mới thì mình xin phép nói ở vài chap sau nha )

. Trần Thảo Nhi : cô là chị “nuôi” cùng tuổi của nó cô biết tất cả về nó, là gia đình mới của nó và luôn yêu thương nó như em mình, cô vừa đẹp lại vừa giỏi và nấu ăn rất ngon ( Tác giả : chị này cũng giống như chị trên thôuu à :)) tới đây thôi chi tiết xin liên hệ chap sau #love )

_ * _

Bây giờ cũng đã 9h, nó và Thảo Nhi hiện giờ đang ở sân bay để chuẩn bị chuyến bay từ Anh đến Việt Nam. Sân bay quả là nơi ồn ào đến nào nhiệt, khi nghe giọng chị phát thanh thì mọi người cũng tập hợp trên chiếc máy bay . Đến đây , dường như số ghế của nó và Thảo Nhi tách ra riêng biệt nên nó phải ngồi dãy A và Thảo Nhi phải ngồi dãy C ( mình không biết phải sắp xếp như thế nào ?! vả lại mình chưa đi máy bay bao giờ nên chỉ liệu nói thôu nhé ! )

Dãy A , hàng ghế số U156 phía gần sát cửu sổ nó nhẹ nhàng ngồi xuống yên vị trên chiếc ghế của mình đeo headphone mở với âm lượng lớn và nhắm mắt lại nhưng khi đã thiếp đi nó cũng chả hề biết kế bên mình là ai ?! cứ như thế đến khi nó ngủ say đi và tựa vào vai một anh chàng nào đó khá là handsome . Nó cảm giác rất ấm muốn tựa vào và ngủ mãi đi . Có vẻ như sự ấm áp của cô không còn nửa và giất ngủ cũng tan biến, đầu nó đập vào ngay cửa kính và ...

- Phiền phức _ ng con trai lạnh lùng

- Đau .. _ nó nói như gần khóc

- Hừ ... _ ng con trai “hừ” lạnh nhưng lòng lân lân có chút áy náy

Đôi mắt nó vô thức nhìn ng con trai trước mặt, sao có thể quen thuộc đến thế ?! Nhưng nó không nhìn nữa nhún vai bình thản bơ đi ng con trai ấy và tự nhủ : “ Sẽ không có trùng hợp nào đâu nó khong tồn tại “ rồi nó lại tiếp tục ngủ không để ý ng con trai này cũng ngắm nhìn từng hành động , cử chỉ của nó sao cảm giác thật thân quen , ngắm nhìn nó ngủ anh càng thấy ng con gái này thật tuyệt thú vị và khiến anh có cảm giác an toàn à không, ấm áp là ấm áp ..

- Có duyên sẽ gặp lại nhỉ ?! cô gái _ ng con trai nhếch môi tạo một nụ cười bán nguyệt tuyệt đẹp .

4 tiếng sau ' máy bay đã hạ cánh . #end

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.