Edit: YintingLâm Tịch và Nguyễn Tinh Hà trò chuyện, cười đùa suốt cả quãng đường, dù đi chậm đến mấy, thì cũng vẫn đến dưới chân khu căn hộ của Lâm Tịch.
Chiếc Land Rover của Nguyễn Tinh Hà phía dưới.
Anh lấy chìa khóa, mở cốp xe, mang những hành lí và đồ đạc mà mẹ Lâm chuẩn bị cho Lâm Tịch lên nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Tinh Hà đến nơi ở của Lâm Tịch tại Nam Thành. Diện tích phòng không lớn, nhưng cách bố trí khá giống với nhà của Lâm Tịch ở Quan Thành.
Nguyễn Tinh Hà nghĩ, nhà của họ sau này, nhà của anh và Lâm Tịch, hẳn là nên như thế này. Không nhất thiết phải sang trọng tráng lệ, nhưng phải thật ấm cúng, nơi nào cũng có bóng dáng của Lâm Tịch.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nguyễn Tinh Hà lại cong lên.
Lâm Tịch vừa bật đèn trong nhà lên, quay đầu lại thì thấy bộ dáng này của Nguyễn Tinh Hà, Lâm Tịch nhếch môi hỏi: “Anh lại cười gì đấy?”
Thật ra thì tối nay, ý cười trên khóe miệng họ chưa từng biến mất.
“Anh nghĩ—” Nguyễn Tinh Hà đặt vali xuống, ra vẻ suy nghĩ sâu xa, “Anh mệt quá. Vừa nãy còn ăn nhiều mì như vậy, bụng còn chưa tiêu hóa, vì vậy, đêm nay anh có thể không về được không?”
Lâm Tịch cười xán lạn, đáp lại bốn chữ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Nguyễn Tinh Hà cười nịnh nọt: “Tịch Tịch, em xem, trời đã trễ thế này rồi, một mình anh về cũng không được an toàn… Tịch Tịch à…”
Từ trước đến giờ, Lâm Tịch không thể chống cự được việc người khác làm nũng, nhưng chuyện này thật sự không thể đồng ý.
Dù gì thì cô vừa mới đồng ý quen Nguyễn Tinh Hà, ngày đầu tiên đã để Nguyễn Tinh Hà ở lại nhà mình, Lâm Tịch không thể chấp nhận được. Hơn nữa, nhà cũng nhỏ, lại chỉ có một chiếc giường…
Vì vậy, Lâm Tịch rất lí trí mà từ chối: “Thật sự không được, trời không còn sớm, anh mau về đi thôi!”
Nói rồi, Lâm Tịch mở cửa, chuẩn bị tiễn khách.
Nguyễn Tinh Hà: “Tịch Tịch, em thật nhẫn tâm.”
Thật ra trong lòng Nguyễn Tinh Hà hiểu rõ, Lâm Tịch là cô gái khá bảo thủ. Bây giờ anh đưa ra đề nghị này, hơn nửa phần là cô sẽ không đồng ý. Nhưng mà, bản thân vẫn có chút, ý xấu không dứt.
Nguyễn Tinh Hà sửa sang quần áo, một bước ba lần đều quay đầu lại, mỗi bước đều lưu luyến không rời, cuối cùng cũng ra khỏi cửa nhà Lâm Tịch.
Lúc Lâm Tịch chuẩn bị đóng cửa, lại bị Nguyễn Tinh Hà chặn lại
“Này, đưa điện thoại đây nào!”
“Làm gì?” Tuy Lâm Tịch hỏi như vây, nhưng tay vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.
Nguyễn Tinh Hà lại trả về, “Mở khóa đã.”
“À.” Lâm Tịch dùng vân tay mở khóa, sau đó cô thấy Nguyễn Tinh Hà nhập một dãy số vào điện thoại, rồi bấm gọi.
Ngay sau đó, điện thoại của Nguyễn Tinh Hà đổ chuông.
Lúc này Lâm Tịch mới nhớ ra, đến giờ mình vẫn chưa có số của Nguyễn Tinh Hà.
Tiếp đó Nguyễn Tinh Hà mở Wechat, và thêm bạn tốt.
Khi trả điện thoại cho Lâm Tịch, Nguyễn Tinh Hà thấp giọng nói: “Anh thực sự sợ rằng sau khi thức dậy, lục lại vẫn không thấy thông tin của em.” Sau đó tiện đà uy hiếp, “Lần này, em không được xóa đâu đấy!”
Lâm Tịch “Sẽ không! Em đảm bảo mà!”
Nguyễn Tinh Hà: “Vậy anh về đây.”
Lâm Tịch gật đầu, nói tạm biệt, chuẩn bị đóng cửa.
Nguyễn Tinh Hà tiếp tục ngăn lại: “Khụ khụ, em cứ thể anh đi thế à?”
???
Không phải là em đã tạm biệt rồi sao?
Suy nghĩ một lát, Lâm Tịch bổ sung thêm câu: “Ngủ ngon.”
Nguyễn Tinh Hà: “Vậy thôi?”
Lâm Tịch: “Vẫn chưa đủ hả?”
Vẻ mặt Nguyễn Tinh Hà kiêu ngạo: “Đương nhiên là chưa đủ!”
Lâm Tịch đột nhiên nhanh trí, hiểu rõ ý tứ của Nguyễn Tinh Hà. Nhưng từ trước đến giờ cô hơi rụt rè, có chút xấu hổ.
Nhìn Nguyễn Tinh Hà ăn vạ trước cửa nửa ngày, cuối cùng cô cũng chủ động đến gần Nguyễn Tinh Hà, nhón chân, thơm lên má Nguyễn Tinh Hà một cái, rồi nhanh chóng lùi lại.
Đôi mắt Lâm Tịch long lanh trong sáng, khóe miệng vẫn là ý cười: “Thế này đã có thể về chưa?”
Nguyễn Tinh Hà cười trộm trong lòng, còn trên mặt vẫn là vẻ kiêu ngạo, sau đó chỉ ngón tay lên miệng mình.
Lâm Tịch mím môi, do dự hết lần này đến lần khác. Rồi lại kiễng chân lên, nhẹ nhàng đặt môi lên môi Nguyễn Tinh Hà.
Bỗng nhiên, Nguyễn Tinh Hà ôm chặt Lâm Tịch, một tay ôm đầu Lâm Tịch, khiến cô và anh càng gần nhau hơn.
Hai người quấn lấy nhau một hồi, Nguyễn Tinh Hà mới từ từ buông Lâm Tịch ra.
Lâm Tịch há miệng hít lấy hít để không khí trong lành, cô gần như không thể thở nổi.
Sau đó trừng mắt nhìn Nguyễn Tinh Hà.
Nguyễn Tinh Hà lại không hề khó chịu tí nào, ngược lại còn cực kỳ sung sướng.
Anh khẽ áp vào tai Lâm Tịch: “Xem ra sau này chúng ta còn phải tập luyện nhiều hơn!”
Lâm Tịch vừa xấu hổ vừa bực: “Anh… Thật không biết xấu hổ!” Cũng may buổi tối không có ai qua lại trên hành lang tầng này, nếu không…
“Được rồi, anh về thật đây!” Nguyễn Tinh Hà xoa mặt Lâm Tịch, vuốt tóc cô. Cuối cùng nói câu chúc ngủ ngon, mới ra thang máy, xuống lầu.
Lâm Tịch đóng cửa lại, chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống.
Khi Nguyễn Tinh Hà ra khỏi căn hộ, hình như cảm giác được điều gì đó, mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mới ngồi vào xe, lái đi.
Lâm Tịch vẫn luôn đứng bên cửa sổ, xe đi rồi, tuyết vẫn còn rơi.
Hóa ra, đây là cảm giác yêu đương.
Giống như uống nước đường, ngọt đến nao lòng, ngọt đến mê mệt, khi vừa rời khỏi miệng, liền rất nhớ.
Buổi tối, sau khi Lâm Tịch sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, nằm trên giường, cô cầm điện thoại. Thấy 30 phút trước, Nguyễn Tinh Hà nhắn WeChat cho cô.
WeChat của anh tên là Ngân Hà.
【Ngân Hà】: Anh về đến nhà rồi
【Ngân Hà】: Ngủ ngon.
Lâm Tịch suy nghĩ một chút, sau đó đổi tên WeChat của mình thành Hoàng Hôn.
【Hoàng Hôn】: Ngủ ngon.
Lâm Tịch gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Hà gần như là trả lời ngay trong chớp mắt.
【Ngân Hà】: Đi ngủ sớm một chút.
【Hoàng Hôn】: Em biết rồi, anh cũng vậy!
【Ngân Hà】: Ừ ừ, mai gặp!
///
Sáng hôm sau, Lâm Tịch đeo balo, ra khỏi cửa đi làm. Khi bước vào văn phòng trong trường, một cô giáo trẻ cười trêu ghẹo: “Ây da, nhìn cô Lâm cười vui vẻ như vậy, chắc sắp có chuyện vui rồi!”
“Có hả?” Lâm Tịch nói thầm trong lòng, mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Cô giáo trẻ tuổi cười: “Có đấy, nụ cười trên môi chị còn chưa từng biến mất nữa là! Cô giáo Lâm yêu rồi đúng không?” Nói rồi, cô ấy chỉ tay vào bàn làm việc của Lâm Tịch.
Lâm Tịch thuận thế nhìn qua, trên bàn của cô có một bó hoa Tulip tím.
Lâm Tịch đi qua, cầm bó hoa lên và ngửi.
Chà, hương thơm thật nhẹ.
Bên trong bó hoa còn có một tấm thiệp.
Lâm Tịch mở ra xem.
Quả nhiên là chữ viết tay của Nguyễn Tinh Hà.
Nhớ nhung da diết, một ngày không quên
Một khắc gặp gỡ, cả đời là em.
Phía dưới ký tên, Tinh Hà.
Mỗi cô gái khi nhận được hoa và lời yêu thương từ người mình thích gửi đến, khóe mắt và chân mày sẽ không thể che dấu được ý cười.
Đương nhiên, Lâm Tịch cũng không ngoại lệ.
Đúng lúc này, Thời Thiển cũng đi tới. Bàn làm việc của cô ấy kế bên Lâm Tịch.
Thởi Thiển: “Hi! Tịch Tịch.”
Lâm Tịch nhanh chóng cất tấm thiệp đi: “Chào chị Thời Thiển.”
Thời Thiển đã thấy bó Tulip tím từ trước, đều là người từng trải, đương nhiên sẽ hiểu rõ.
“Ầy! Lại là ai theo đuổi đấy.”
“Chắc không phải là Nguyễn Tinh Hà đâu ha?”
Lâm Tịch nhìn lại Thời Thiển.
Thời Thiển: “Thật sự bị chị đoán trúng rồi?”
Lâm Tịch cười gật đầu.
Nhìn bộ dáng này, đại khái Thời Thiển cũng có thể đoán được tám chín phần là hai người đã bên nhau rồi.
Hầy, chỉ là đáng thương cho mảnh tình ý của Chu Thâm.
“Chúc mừng nha. Tịch Tịch nhà chúng ta cuối cùng cũng lập gia đình. Khi nào thì phát kẹo mừng đây?”
Lâm Tịch: “Làm sao mà nhanh như vậy chứ?”
Trong văn phòng, mọi người lên tiếng đùa một hồi rồi bắt đầu vội vã. Lên lớp rồi lên lớp, soạn bài rồi soạn bài, sửa bài tập rồi sửa bài tập.
Lâm Tịch cố tình tìm một bình hoa màu trắng, cắm hoa Tulip vào, đặt ngay trên bàn làm việc của mình.
Sau đó chụp một “pô” ảnh, đăng một bài viết hiếm hoi lên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: Hoa Tulip thật đẹp.
Mãi cho đến trưa, Lâm Tịch mới thấy Nguyễn Tinh Hà bình luận trong vòng bạn bè này.
【Ngân Hà】: Em còn đẹp hơn.
Bạn bè của Lâm Tịch đều nhìn thấy, bởi vì không chặn bất cứ ai, vậy nên các giáo viên trong trường đều bàn tán xôn xao. Lại liên hệ đến việc buổi sáng có người tặng hoa, đại khái có thể biết được Lâm Tịch đang yêu đương.
Hơn nữa, hình như đối tượng yêu đương không phải là thầy Chu Thâm.
Giữa trưa, khi Lâm Tịch đến nhà ăn ăn cơm, trùng hợp đụng phải Chu Thâm.
Đương nhiên, Chu Thâm cũng thấy bài trong vòng bạn bè kia, cũng biết chuyện Lâm Tịch đang yêu đương.
Chu Thâm thấy Lâm Tịch không có gì khác thường, ít nhất thì ngoài mặt không có, vẻ mặt rất bình tĩnh. Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Chúc em hạnh phúc.”
Chúc em hạnh phúc, cho dù người mang lại hạnh phúc không phải là anh.
Lâm Tịch cười nhẹ: “Cảm ơn. Hy vọng thầy cũng vậy.”
Chu Thâm gật đầu, sau đó từng người đi qua.
Đôi khi, thích cũng chỉ là chuyện của một người.
Ngoại trừ chính mình, thì không liên quan đến bất cứ ai.
///
Buổi chiều tan học, Nguyễn Tinh Hà đợi dưới cổng trường như thường lệ.
Tâm trạng lúc này khác hẳn những ngày trước.
Bởi vì, ngoài việc đón cháu trai, anh còn muốn đón bạn gái.
Sau khi Lâm Tịch tiễn tất cả học sinh của mình, cô nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà nắm tay Nguyễn Tử, một lớn một nhỏ, đứng chờ ở ven đường.
Lâm Tịch đi về phía họ.
Lần này không cần Nguyễn Tinh Hà chỉ bảo, Nguyễn Tử rất lễ phép chào to: “Xin chào, cô Lâm!”
Lâm Tịch cười cười: “Chào con!”
Nguyên Tử như được cổ vũ, tiếp tục trong trẻo kêu lên: “Tạm biệt, cô Lâm!”
Lâm Tịch: “…”
Nguyễn Tinh Hà: “Ai bảo con nói tạm biệt?”
Nguyễn Tử: “Trước đây không phải đều như vậy sao ạ?”
Nguyễn Tinh Hà ngồi xổm xuống, nói với Nguyễn Tử: “Bây giờ thì khác rồi. Sau này, nếu không phải ở trong trường, con phải gọi cô Lâm là dì. Biết không?”
Lâm Tịch chọt chọt Nguyễn Tinh Hà: “Có sớm quá không? Vẫn là nên gọi là cô Lâm đi.”
Nguyễn Tinh Hà: “Không sớm chút nào.”
Nguyễn Tử: “Tại sao phải gọi là dì ạ?”
Nguyễn Tinh Hà: “Bởi vì cô sẽ sớm trở thành vợ của chú.”
Lâm Tịch: “Ai nói là muốn gả cho anh?”
Nguyễn Tinh Hà nghiêng người liếc xéo Lâm Tịch: “Nếu không thì em còn muốn gả cho ai hả?”
Nguyễn Tử: Hai người thật xấu! Chỉ biết khoe ân ái trước mặt con!
Nguyễn Tinh Hà phơi phới gió xuân, mở cửa ghế phụ cho Lâm Tịch như một quý ông lịch lãm.
Lâm Tịch nhìn thoáng qua Nguyễn Tử, nói: “Em ngồi ghế sau với Nguyễn Tử nhé.”
Nguyễn Tinh Hà không vui: “Thằng bé lớn như vậy rồi, không cần em ngồi chung.”
Nguyễn Tử: “Con còn nhỏ! Con cần sự quan tâm và yêu thương của người lớn mà!”
Lâm Tịch cười cười, không nói lời nào.
Đôi khi, Nguyễn Tinh Hà thực sự giống như một đứa trẻ, ấu trĩ.
Cuối cùng, Lâm Tịch vẫn ngồi ở ghế sau với Nguyễn Tử.
Nguyễn Tinh Hà cực kỳ bất mãn với điều này >_<
///
Lời tác giả: Chương sau sẽ tiếp tục rải đường.