Edit: YintingNguyễn Tinh Hà lái xe chở Nguyễn Tử về nhà chị gái.
Khi mẹ Nguyễn Tử thấy Lâm Tịch, thì quay lại nháy mắt với Nguyễn Tinh Hà: Thế mà em thật sự có thể cưa được cô giáo Lâm!
Nguyễn Tinh Hà đắc ý: Đương nhiên!
Mẹ Nguyễn Tử chào hỏi Lâm Tịch: “Lần này gặp lại cô giáo Lâm phải nên gọi là em dâu rồi nhỉ!”
Bị mẹ Nguyễn Tử trêu ghẹo, Lâm Tịch cũng hơi thẹn thùng, đang rối rắm không biết có nên gọi một tiếng “chị” không nữa. Nhưng mà, hình như mình chưa từng nghe Nguyễn Tinh Hà nói qua chuyện này, nếu tự mình gọi thì có vẻ quá mức thân mật không nhỉ?
Mẹ Nguyễn Tử lăn lộn trên thương trường đã lâu, quan sát sương sương đã nhìn ra điều rối rắm của Lâm Tịch, liền cười nói: “Từ xưa đến giờ, trước mặt chị thì Tinh Hà chưa từng hành xử cho phải phép, ngay cả chữ “chị” cũng hiếm khi gọi, chỉ khi nào có việc nhờ vả thì mới bất đắc dĩ gọi một tiếng. Bây giờ có em dâu rồi, tiếng “chị” này chị nhất định phải nghe! Nếu em dâu không ngại, thì trước tiên cứ gọi là chị Nguyễn đi ha!”
Lâm Tịch ngoan ngoãn đồng ý: “Chào chị Nguyễn!”
Nguyễn Tinh Hà tự nhiên ôm eo Lâm Tịch: “Tịch Tịch nhà chúng ta da mặt mỏng, chị, sau này chị cũng không nên trêu ghẹo nữa!”
Mẹ Nguyễn Tử cười: “Ây da, còn chưa kết hôn mà khuỷu tay đã hướng ra ngoài rồi [1],… Được rồi, chị cũng không làm chậm trễ thời gian hẹn hò của hai người trẻ nữa. Đều đi đi, đi đi!”
Sau khi mọi người tạm biệt, Nguyễn Tinh Hà dẫn Lâm Tịch rời đi. Mẹ Nguyễn Tử nắm tay Nguyễn Tử nhìn theo bóng lưng hai người. Cô có thể nhìn ra sự vui sướng trong mắt em trai mình. Đã bao nhiêu năm rồi, cô chưa hề nhìn thấy vẻ trẻ trung như một thiếu niên trên người Nguyên Tinh Hà. Chỉ hy vọng, Lâm Tịch sẽ không phụ tấm lòng của nó.
///
Cuối tuần, Nguyễn Tinh Hà rủ Lâm Tịch đi xem phim.
Lâm Tịch: “Dạo gần đây có phim nào hay không nhỉ?”
Nguyễn Tinh Hà: “Có một bộ phim kinh dị, nghe nói là cực hay, Tịch Tịch, chúng ta xem bộ đó được không?”
Nguyễn Tinh Hà đã nghĩ kĩ rồi, nhất định lá gan Lâm Tịch rất nhỏ. Đến lúc ở rạp chiếu phim, trong khung cảnh u ám, Lâm Tịch sẽ hét lên khi thấy cảnh kinh dị, sau đó mình sẽ thể hiện sự dũng cảm, rồi tiện thể quang minh chính đại ôm Lâm Tịch vào lòng. Đồng thời cũng có thể nâng cao cảm tình giữa hai người, cớ gì lại không làm chứ.
Ai ngờ Lâm Tịch cực kỳ tự giác.
Lâm Tịch: “Nhưng em không dám xem phim kinh dị. Em sợ sau khi xem xong, tối ngủ sẽ gặp ác mộng.”
Nguyễn Tinh Hà không ngừng chèo lái: “Tịch Tịch, tuy rằng phim kinh dị có tên là kinh dị, nhưng cũng không đáng sợ lắm đâu! Thật ra bên trong đều là giả cả! Thật đấy!”
Lâm Tịch lắc đầu: “Không được! Chỉ cần là phim kinh dị thì em không thể xem! Em thật sự rất sợ!”
Được rồi, có vẻ như anh đã đánh giá thấp trình độ nhát gan của Lâm Tịch rồi!
Kế hoạch xem phim kinh dị không thể diễn ra, cuối cùng họ cùng nhau xem một bộ phim tình cảm.
Lâm Tịch bật khóc nức nở trong rạp chiếu phim, Nguyễn Tinh Hà ngồi bên cạnh phụ trách lau nước mắt cho cô.
Khi bộ phim kết thúc, Lâm Tịch vẫn chưa hết khóc.
Cô vừa khóc vừa oán giận với Nguyễn Tinh Hà: “Nam chính kia thật đáng giận, sao có thể bỏ rơi nữ chính như vậy chứ…”
“Anh xem có đúng không?”
“Ừ! Lâm Tịch nhà chúng ta nói gì cũng đúng!”
Toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, Nguyễn Tinh Hà đều nhìn Lâm Tịch, nào biết được nội dung của bộ phim này, càng không biết tên nam chính nào bỏ rơi bà nữ chính nào.
Nước mắt Lâm Tịch chảy không ngừng, vẻ mặt u oán nhìn Nguyễn Tinh Hà: “Vì vậy mới nói đàn ông các anh chả có ai tốt hết!”
Nguyễn Tinh Hà: “…”
Tôi thề, sau này sẽ không bao giờ dẫn Lâm Tịch đi xem cái loại phim tình cảm này nữa!
///
Tết Âm Lịch đang đến gần, việc kinh doanh tại Hoắc thị khiến Nguyễn Tinh Hà ngày càng bận rộn, có khi cuối tuần vẫn phải tăng ca. Nguyễn Tinh Hà là giám đốc đầu tư của Hoắc thị, gần đây đang thảo luận một hạng mục khá lớn.
Thời gian đi làm của Lâm Tịch rất có quy luật, dù có bận đến đâu thì mỗi tuần đều có hai ngày nghỉ. Cô đau lòng vì trong những ngày nghỉ mà Nguyễn Tinh Hà lại bận rộn như vậy, lại lo rằng ba bữa của anh không đều đặn, vì vậy cô đã lên kế hoạch xuống bếp, nấu cơm và đem đến cho Nguyễn Tinh Hà.
Hoắc thị rất rộng lớn, và đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịch bước chân vào văn phòng làm việc của Hoắc thị.
Khi chị gái lễ tân thấy Lâm Tịch, thầm lặng đánh giá một chút, sau đó cực kỳ lịch sự chào hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”
Lâm Tịch: “Chào chị, tôi muốn hỏi văn phòng của Nguyễn Tinh Hà nằm ở lầu mấy vậy?”
Chị gái lễ tân: “Cô có hẹn trước với Nguyễn tổng không ạ?”
Lúc này, Lâm Tịch mới nhớ ra đến công ty thì phải hẹn trước, “Không có, thôi để tôi gọi cho anh ấy.”
Lâm Tịch lấy điện thoại ra, đầu tiên nhắn tin WeChat cho Nguyễn Tinh Hà, hỏi xem anh ấy có đang bận không.
Nguyễn Tinh Hà gần như trả lởi trong tíc tắc, sau đó gọi cho Lâm Tịch, “Bây giờ anh sẽ xuống ngay, em đợi một lát nhé.”
Lâm Tịch: “Vâng.”
“Sau em lại đến đây?” Rất nhanh, Nguyễn Tinh Hà bước ra khỏi thang máy. Khi thấy Lâm Tịch thì đương nhiên là rất kinh ngạc và vui mừng.
Lâm Tịch cố ý hỏi: “Sao vậy, không thể đến sao?”
“Đương nhiên không phải.” Nguyễn Tinh Hà nhéo mũi Lâm Tịch.
Lâm Tịch lấy hộp cơm ra, cười cười: “Em đến đưa cơm cho anh nè.”
Nguyễn Tinh Hà: “Tốt quá vậy.”
Lâm Tịch cười tươi như hoa: “Đúng thế.”
Nguyễn Tinh Hà rất tự nhiên đặt tay lên eo Lâm Tịch. Sau đó không màng ánh mắt của mọi người, đưa Lâm Tịch vào thang máy lên văn phòng của mình. Dọc đường, ai gặp Nguyễn Tinh Hà cũng chào một tiếng: “Chào Nguyễn tổng.”
Sau đó, những lời bàn tán tung hoành ngang dọc khắp công ty.
A: “Trời má! Tôi đang hoa mắt sao? Thế mà Nguyễn tổng lại có thể cười dịu dàng như vậy!
B: “Nguyễn tổng có bạn gái hả?”
C: “Nguyễn tổng lạnh lùng cấm dục có bạn gái rồi.”
D: “A a a, Nguyễn tổng đặt tay lên eo người ta kìa ~”
E: “Theo thông tin tình báo đáng tin cậy, đó chính là bạn gái của Nguyễn tổng đấy! Là cố tình đến công ty chúng ta để đưa cơm cho Nguyễn tổng!”
F: “Mấy người có nghe thấy tiếng gì không?”
G: “Có tiếng gì đó trong văn phòng Nguyễn tổng á.”
F: “Không! Là tiếng tan vỡ của trái tim tôi!”
H: “Hình như chỉ có mình tôi thấy bạn gái của Nguyễn tổng xinh đẹp phải không? Giá trị nhan sắc của chị gái này cao quá!”
…
Trong văn phòng của Nguyễn Tinh Hà.
Ngay sau khi cửa phòng đóng lại, Nguyễn Tinh Hà lập tức dán vào người Lâm Tịch.
Lâm Tịch mở hộp cơm ra.
Nguyễn Tinh Hà ôm Lâm Tịch từ phía sau, đầu đặt lên vai Lâm Tịch, cọ cọ vào mái tóc mềm mại của cô.
“Thơm quá. Em nấu hả?”
“Đúng vậy đó.”
“Sao Lâm Tịch nhà ta lại giỏi giang quá vậy?”
“Tính ra anh rất tinh mắt đấy. Được rồi, anh mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
Nguyễn Tinh Hà không muốn buông ra: “Tịch Tịch, em ăn chưa?”
Lâm Tịch gật đầu: “Em ăn rồi.”
Nguyễn Tinh Hà: “Vậy em ăn thêm với anh một chút đi.”
Lâm Tịch: “Em ăn không nổi nữa. Không phải công việc của anh rất bận sao? Đừng làm chậm trễ thời gian, nhanh ăn cơm đi. Ăn xong sớm thì có thể nghỉ ngơi một chút.”
Nguyễn Tinh Hà tiếp tục dán lên người Lâm Tịch: “Vậy thì em nghỉ ngơi với anh.”
Lâm Tịch do dự: “Chuyện này… không tốt lắm!”
“Có gì mà không tốt!” Nguyễn Tinh Hà lại tiếp tục dụ dỗ, “Tịch Tịch, em xem mấy ngày nay anh bận như vậy, thời gian bên em cũng không có. Em vất vả lắm mới đến đây một lần, chẳng lẽ không muốn ở bên anh một lát sao? Tịch Tịch à…”
Đương nhiên Lâm Tịch cũng muốn, vì thế cô gật đầu: “Được thôi.”
Nguyễn Tinh Hà được vậy, mới bằng lòng buông Lâm Tịch ra, rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Nguyễn Tinh Hà, thân là giám đốc đầu tư, đương nhiên sẽ có một văn phòng riêng cho mình, và diện tích cũng không nhỏ.
Trước bàn làm việc còn có một bộ sofa, cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tinh Hà lôi kéo Lâm Tịch ra sofa nằm với mình.
Vóc dáng Lâm Tịch không cao lắm, người khá nhỏ nhắn, cuộn người trong lòng Nguyễn Tinh Hà, hai người nằm trên sofa rất vừa vặn.
Người đẹp trong lòng, vừa thơm vừa mềm, Nguyễn Tinh Hà cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nếu nói trong đầu không nghĩ gì khác mới là bất thường. Tuy nhiên, thật sự không thể làm ở đây, chỉ có thể hôn một cái, ôm một cái, để an ủi nỗi tương tư này.
Cuối cùng Lâm Tịch cũng không chịu nổi, lầm bầm: “Nguyễn Tinh Hà! Anh đừng lộn xộn coi! Nếu động đậy nữa là em… đi đó!”
Nguyễn Tinh Hà không tình nguyện, lưu luyến không thôi mà bỏ đôi tay đang ngo ngoe rục rịch xuống: “Hầy, thật muốn nhanh chóng cưới em về nhà!”
Lâm Tịch: “Vậy thì anh cứ muốn đi.”
“Đúng rồi, hôm qua Đậu Đậu cũng biết chuyện anh và em bên nhau rồi.”
“Anh có nhớ Đậu Đậu mà học chung cấp 2 với chúng ta không, Kim Đậu Đậu đấy.”
Nguyễn Tinh Hà: “Nhớ chứ.”
Đó là bạn tốt nhất của em, giống như là hình với bóng vậy, thế thì làm sao mà anh không nhớ rõ chứ?
Nghĩ một lát, Nguyễn Tinh Hà nói: “Bữa nào chúng ta mời cô ấy ăn một bữa đi.”
Lâm Tịch bật cười: “Đậu Đậu cũng nói như vậy. Muốn anh mời cô ấy bữa cơm, hơn nữa còn muốn hung hăng chỉnh anh một trận nữa.”
Nguyễn Tinh Hà hôn lên trán Lâm Tịch: “Nên như vậy.”
Lâm Tịch: “Thế chờ hôm nào anh bớt bận rồi quyết định ha.”
Lâm Tịch nhớ đến biểu cảm kinh ngạc của Kim Đậu Đậu khi sau khi biết chuyện tình yêu của mình. Đặc biệt là khi biết đối tượng yêu đương của mình là Nguyễn Tinh Hà, sự kinh ngạc kia đã leo lên đến đỉnh điểm luôn.
Nếu không phải Lâm Tịch nhanh tay bịt miệng Kim Đậu Đậu lại, thì theo tính cách của Kim Đậu Đậu, cô ấy nhất định sẽ kêu gào cho cả trung tâm thương mại biết.
Kim Đậu Đậu: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, khách cự sẽ bị nghiêm trị! Nói, cậu cưa Nguyễn Tinh Hà thế nào?”
Lâm Tịch: “Oan uổng quá! Tớ không có cưa anh ấy!”
Kim Đậu Đậu: “Vậy tại sao anh ta lại cưa cậu?”
Lâm Tịch nghĩ ngợi: “Có lẽ là do nhan sắc và trí tuệ của tớ nhỉ!”
Kim Đậu Đậu: “Tịch Tịch, cậu thay đổi rồi! Con gái khi yêu thật sự rất khác thường!”
Lâm Tịch: “Không mà, tớ đâu có vậy! Nhưng mà, tớ nói thêm cái này, cậu đừng giận…”
Kim Đậu Đậu: “Quả nhiên cậu có bí mật không cho ai biết!”
Lâm Tịch: “Thật ra, có lẽ từ hồi cấp hai tớ đã thích anh ấy rồi!”
Kim Đậu Đậu:???
“Thế mà tớ lại hoàn toàn không biết gì hết???”
“Lâm Tịch, cậu cũng kín miệng quá mà!”
“Hơn nữa lúc đó rõ ràng là ngày nào cậu cũng bận học, trông như một học sinh nghiêm túc giỏi giang, hoàn toàn không có dáng vẻ… muốn yêu đương luôn!”
Lâm Tịch: “Tớ chỉ nói là lúc đó tớ thích anh ấy, nhưng lại chưa từng nói muốn yêu đương với anh ấy mà!
Kim Đậu Đậu: “…”
“Thế sau này thì sao?”
Lâm Tịch: “Sau đó, trường tớ tổ chức họp phụ huynh, cháu trai anh ấy lại tình cờ là học sinh lớp tớ. Anh ấy đi họp cho cháu, cứ như vậy, chúng tớ gặp lại nhau!”
Kim Đậu Đậu: “Thế là sau đó anh ta theo đuổi cậu?”
Lâm Tịch: “Cũng gần như vậy!”
Kim Đậu Đậu: “Không được! Phải mời cơm! Nhất định phải mời cơm! Tớ nhất định phải nghiêm khắc chỉnh hai người một trận ra trò!”
Lâm Tịch: “Được rồi. Gần đây anh ấy hơi bận, đợi anh ấy rảnh đã.”
Sau khi thời gian nghỉ trưa kết thúc, Nguyễn Tinh Hà vẫn quấn lấy Lâm Tịch, không muốn để cô đi.
Lâm Tịch: “Thế còn công việc của anh thì tính sao đây?!”
Nguyễn Tinh Hà: “Ầy, cuối cùng anh cũng hiểu câu ‘Từ nay vua không thượng triều sớm nữa’ rồi.”
Lâm Tịch: “…”