Editor: Snowflake HD
Trước ngày lễ đính hôn, Lâm Nguyệt gọi điện thoại cho Diệp Đàn: “Chị nghe Viện Viện nói…” Lâm Nguyệt nói chuyện từ tốn, hỏi thử, “Ngày mai em sẽ đến sao?”
Lúc này Diệp Đàn đang chọn quần áo cho Ngọc Bạch Y, tâm trí cô đều đặt hết lên gương mặt của Ngọc Bạch Y, cho nên thuận miệng trả lời: “Đúng vậy ạ.”
“Thế này…” Lâm Nguyệt nghĩ đến những áp lực mà trước kia Diệp Đàn phải chịu cô liền im lặng, nhưng nghe giọng điệu bây giờ của Diệp Đàn, có vẻ rất bình thường, Lâm Nguyệt thở dài một hơi, sau đó mở miệng an ủi, “Ngày mai em tới cho vui được rồi, cứ giả vờ không thấy gì, mặc kệ con bé Viện Viện.”
“Ừ, em không quan tâm đâu.”
“Vậy được rồi, em dẫn bạn trai em đi cùng nha, tham gia góp vui cũng tốt hahaha.”
Diệp Đàn lấy một bộ đồ tây đưa cho Ngọc Bạch Y đang cúi đầu đọc sách, đẩy hắn vào phòng vệ sinh, đồng thời trả lời Lâm Nguyệt: “Được, em dẫn hắn theo.”
Lâm Nguyệt: “Vừa nãy chị chọc em thôi cứ xem như…” Lâm Nguyệt hét lên, không thể tin được hỏi lại, “Em nói cái gì?”
“Em đưa hắn đi cùng.”
Cả nửa ngày sau Lâm Nguyệt cũng không nói được lời nào, sửng sốt hồi lâu, cô khó khăn nói: “Tiểu Diệp, em định công khai luôn sao?”
Người của Diệp gia, nếu mang người khác giới về nhà dự tiệc, không có quan hệ vợ chồng thì cũng chính là người sắp kết hôn. Huống chi buổi tiệc ngày mai rất long trọng có sự hiện diện của giới báo chí truyền thông.
Diệp Đàn trợn mắt nhìn Ngọc Bạch Y không chịu nhúc nhích, cô thò tay qua kéo ống tay áo của hắn, miễn cưỡng trả lời Lâm Nguyệt, “Công khai rồi, cha gặp Ngọc Bạch Y luôn rồi.”
Lâm Nguyệt: !!!!!
Chuyện quan trọng như vậy tại sao cô không biết!
Vừa đúng lúc Diệp Ôn đi vào, Lâm Nguyệt vội vàng để điện thoại sang một bên, sau đó nhào vào ngực Diệp Ôn, “Bạn trai Tiểu Diệp ra mắt cha, tại sao em không biết?”
Tay Diệp Ôn cầm một chiếc khăn lông khô ráo, hắn dịu dàng lau mái tóc ẩm ướt của Lâm Nguyệt, thờ ơ nói: “Cha cũng không đồng ý, có gì hay đâu mà nói.”
“Hơn nữa…” Diệp Ôn để Lâm Nguyệt tự mình chỉnh sửa tư thế thoải mái hơn, sau đó mới chậm rãi nói, “Chuyện giữa Diệp Đàn và Lục Thương Kỳ đã kết thúc, tên kia…”
Diệp Ôn dừng một chút, nghĩ tới thái độ của vợ và em gái hắn, hắn cảm thấy có điểm không vui liền nhăn mày, “Không biết cậu ta chui ra từ chỗ nào.”
“Thực ra em sợ ngày mai Viện Viện sẽ tìm cách khiến Tiểu Diệp mất mặt.” Nét mặt Lâm Nguyệt thay đổi quá nhanh ngay cả cô cũng không nhận ra, “Bây giờ, em lo lắng Tiểu Diệp mà đến tiệc đính hôn của Viện Viện… chà chà, chắc gây nên một trận gió tanh mưa máu quá.”
Hôm sau lúc Diệp Đàn thức dậy, tinh thần cô cực kì hăng hái, vội vàng chạy ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y.
“Tại sao anh lại ngồi ở đây đọc sách…” Diệp Đàn đưa mắt nhìn Ngọc Bạch Y, hiện tại hắn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, tò mò hỏi, “Vẫn chưa kịp hỏi anh, buổi sáng anh thức dậy lúc mấy giờ?”
Ngọc Bạch Y đóng quyển sách trong tay lại, đặt ở trên bàn.
“Tôi không cần ngủ.” Hắn đứng lên, nhìn đầu tóc rối bù của Diệp Đàn, giơ tay vuốt tóc Diệp Đàn, “Mấy giờ rồi?”
“Anh nói anh không ngủ được sao?” Diệp Đàn giật mình, “Tôi ngồi trong phòng sửa soạn lâu như vậy, hóa ra anh ở ngoài cũng không có đi ngủ!”
Ngọc Bạch Y “Ừ” một tiếng, Diệp Đàn lập tức nghĩ đến hai mươi ngày nay hắn không hề ngủ, cả ngày ngồi đọc sách coi từ điển, từ sâu thẳm trong tim cô rất nể phục hắn.
Nhắc tới việc này, Ngọc Bạch Y thuận miệng nói một câu: “Đã đọc hết sách trong nhà rồi, có thể mua sách mới không?”
Diệp Đàn quay đầu nhìn ba bốn trăm quyển sách trong phòng, khuôn mặt thiếu chút nữa là không giữ được bình tĩnh.
“Được… tất nhiên được.” Diệp Đàn suy nghĩ một chút, “Ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau đi mua sách được không?”
Ngọc Bạch Y gật đầu, Diệp Đàn cười khẽ rồi đứng lên: “Vậy giờ thay quần áo nhé?”
Diệp Đàn mặc chiếc váy màu đen cúp ngực dài chấm đất, màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất đơn giản, cô uốn cho mái tóc hơi xoăn, kéo hết về bên phải, tạo cảm giác thoải mái, trang điểm cũng nhạt, căn bản mà nói, da Diệp Đàn trắng nõn, cô chỉ trang diện một chút thôi, đã làm cho chính mình trở nên xinh đẹp bức người lại có phần hơi lạnh lùng.
Diệp Đàn cảm thấy bản thân không quá nổi bật, cũng không đến mức gọi là tầm thường, đoán chừng mình đã tốn hơn một giờ đồng hồ, nên ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y thôi, hắn ngồi trên sofa, cúi đầu đọc sách như cũ.
Nhưng mà, đây hoàn toàn là một Ngọc Bạch Y khác.
Hắn ngồi rất thẳng, mặc bộ đồ tây đen mà tối qua cô đã chọn, hất mái tóc dài màu trắng trên ghế sofa, Diệp Đàn bị vẻ soái ca của hắn mê hoặc.
Biết rằng Diệp Đàn đã đi ra, hắn bỏ sách xuống đứng lên.
Ngọc Bạch Y cao chừng một mét tám năm, thân hình cao ngất, khuôn mặt lạnh nhạt, hình như bộ đồ tây đen này hơi rộng eo các điểm còn lại hắn đều đạt tiêu chuẩn vóc dáng đàn ông vàng, đôi chân dài quá đáng kia, dù tối qua Diệp Đàn đã thấy rồi, nhưng bây giờ nhìn lại vẫn thấy --- hết sức quyến rũ.
Ngọc Bạch Y đặc biệt ở một chỗ, hắn vẫn luôn tỏa ra nét cao quý không dính bụi trần, thậm chí khi mặc đồ tây đen, hắn vẫn giống như một quý tộc Châu Âu bên trong bức tranh vẽ thời cổ xưa.
Ừ, Ngọc Bạch Y không cần nói gì hết, chỉ đứng bên cạnh cô thôi cũng đã là chỗ dựa vững chắc nhất rồi.
Thời điểm tâm trí Diệp Đàn đang bay bổng, Ngọc Bạch Y đã đi tới trước mặt cô, cởi áo ngoài ra khoác lên vai cô.
Diệp Đàn sửng sốt, “A” một tiếng.
“Trời lạnh, không nên mặc ít như thế.”
Ngọc Bạch Y nhẹ nhàng nói, bên ngoài áo sơ mi trắng của Ngọc Bạch Y là một chiếc áo ghi-lê đen, nút áo được cài cẩn thận, nét mặt Diệp Đàn có chút kì quái, tiếp tục mơ màng: A… người ta cài nút áo nhìn rất bình thường… Vì sao để trên người nam thần… Cô tận lực kiềm chế không cho bản thân xông lên gỡ hết nút áo hắn ra…
Ngọc Bạch Y âm thầm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Diệp Đàn, nhân lúc đó hắn đưa tay khép áo lại cho cô.
Diệp Đàn hồi phục tinh thần, nhỏ giọng nói cám ơn, sau đó bảo hắn cúi người.
“Để tôi thắt cà vạt giúp anh.”
Màu xanh đậm có đường vân nghiêng, chính chắn trang nhã.
Ngọc Bạch Y đồng ý lập tức khom lưng, Diệp Đàn rủ mắt xuống rất chân thành đeo cà vạt, cũng không để ý rằng, bọn họ đứng rất gần nhau, hô hấp trộn lẫn.
Đã rất lâu rồi không có ai sửa soạn quần áo cho hắn, Ngọc Bạch Y đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đàn, sau đó di chuyển ánh mắt xuống xương quai xanh ở dưới bông tai cô, vẻ mặt không rõ ràng.
Phát hiện ánh mắt Ngọc Bạch Y, Diệp Đàn vừa thắt xong cà vạt lật tức lui lại một bước, có chút buồn phiền hỏi: “Đúng rồi, tại sao không lấy vật này ra được?”
Sợi dây quá ngắn, không thể chui qua đầu, cũng không có nút gỡ trên dây, cô từng nghĩ sẽ cắt bỏ, nhưng cũng không cắt được.
Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn cà vạt xinh xắn mà Diệp Đàn mới buộc giúp hắn, động tác cô rất thuần thục, thắt vừa nhanh vừa đẹp mắt, thậm chí còn thử thay đổi kiểu dáng mấy lần, có lẽ cô thường làm những việc thế này.
Ngọc Bạch Y lập tức nghĩ tới người đàn ông gọi là “Lục Thương Kỳ”.
“Này này?” Diệp Đàn giơ tay quơ quơ trước mặt hắn, lặp lại vấn đề, “Tại sao bông tai anh đưa cho tôi không gỡ ra được thế?”
Ánh mắt Ngọc Bạch Y sâu xa nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Tại sao phải gỡ ra?”
Diệp Đàn thành thật trả lời: “Bởi vì, bây giờ tôi đang mặc lễ phục, đeo cái đó có chút kì cục.”
“Không kì cục.” Ngọc Bạch Y rất tỉnh táo nói, “Đeo nó.”
“… Nhưng mà tôi muốn gỡ ra.”
Đôi mắt Ngọc Bạch Y trầm xuống, con ngươi âm u, không phải nổi giận, mà là hắn không vui.
“Tự tháo ra đi, tháo không được thì đeo tiếp.”
Diệp Đàn: … Rốt cuộc là vì sao a ≥﹏≤.
Ông trời không cho Diệp Đàn cơ hội cằn nhằn thêm nữa, Bạch Uyển Thư gọi điện hối bọn họ đi xuống.
Diệp Đàn không có xe riêng, tiệc đính hôn tổ chức ở một khách sạn khá xa, dù sao Bạch Uyển Thư cũng đi, Diệp Đàn không ngại da mặt dày dắt Ngọc Bạch Y đi xe ké.
Bạch Uyển Thư nhìn Diệp Đàn câu đầu tiên chính là: “Cậu không làm tóc à?”
“Mình uốn tóc thôi!” Diệp Đàn cực kì kiêu ngạo nói, “Mới uốn sáng nay, mình cảm thấy đủ sức rung động lòng người.”
Bạch Uyển Thư nhìn cô chằm chằm, thân hình Diệp Đàn rất đầy đặn chỗ cần lồi lõm đều có, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như ngọc, mặc đồ màu đen càng tăng thêm vẻ nổi bật, hơn nữa trời xinh cô có mái tóc mượt mà như sóng biển, quả thực xứng đáng với câu ‘đủ sức rung động lòng người.”
Bạch Uyển Thư không thèm tranh cãi với Diệp Đàn, đôi mắt liếc qua Ngọc Bạch Y phía sau Diệp Đàn, nhìn cả nửa ngày cũng không muốn thu hồi ánh mắt.
Mái tóc dài của hắn buông thả, mặc áo sơ mi trắng áo ghi lê đen, mặc dù là áo khoác ngoài, nhưng hắn lại gài hết tất cả các nút, ống tay áo rất sạch sẽ, khuôn mặt đặc biệt lạnh nhạt, quan trọng nhất là thái độ của hắn tượng trưng cho người không! Có! Dục! Vọng!
Diệp Đàn vừa cẩn thận mở cửa xe cho Ngọc Bạch Y, vừa nhắc nhở Bạch Uyển Thư: “Bạch Y không biết ngồi xe hơi đâu, cậu nhất định phải chạy thật chậm, tới muộn cũng không sao.”
Sau đó cô cởi áo khoác ngoài trả lại cho Ngọc Bạch Y, Ngọc Bạch Y khoác áo hắn lên vai cô lần nữa.
Ngọc Bạch Y: “Khoác.”
Diệp Đàn: “A.”
Bạch Uyển Thư: ┐(─__─)┌ Hai cái người này đóng phim tình cảm vừa thôi chứ.