Editor: Snowflake HD
Trước khi bước vào phòng tổ chức bữa tiệc, Diệp Đàn nhìn thấy một đám phóng viên đang đi vào khách sạn, cô cảm thấy có chút ngỡ ngàng, rồi lập tức hối hận.
Đáng lẽ cô không nên đến những nơi như thế này, nhiều năm trôi qua cô vẫn không chịu được, việc gì phải dẫn Ngọc Bạch Y tới đây để cả hai cùng mất mặt?
Hơn nữa, cô không nói mục đích của mình cho Ngọc Bạch Y nghe, cô thật đúng là người đê tiện, Ngọc Bạch Y tốt như vậy, tại sao cô lại kéo hắn vào vũng nước đục chứ.
Nghĩ đến đây, Diệp Đàn càng thêm hối hận, lập tức đứng im tại chỗ không di chuyển.
Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh: “Nam thần tôi thực lòng xin lỗi anh, chúng ta không cần vô trong nữa đâu, mau về nhà thôi.”
Bạch Uyển Thư bị câu nói kia của Diệp Đàn đánh cho không kịp phản ứng --- mất công cô lái xe hơn một tiếng trời, hiện tại bà thím này nói muốn về?
Ánh mắt Diệp Đàn rất chân thành nhìn người đàn ông cao ngất im lặng nãy giờ, nhận lỗi: “Thực xin lỗi anh, tôi không nên lợi dụng anh để lấy lại thể diện, tôi sai rồi, chúng ta về nhà đi.”
Khi cô nói chữ “Về nhà”, ánh mắt sáng rực chân thành, trong con mắt của cô đều chứa đựng hình bóng hắn.
Ngọc Bạch Y giơ tay chỉnh lại áo khoác có chút hở ra cho cô, nét mặt bình thản, rồi nghiêm túc nói một chữ: “Ngốc.”
“Cậu có phải cô ngốc không?” Bạch Uyển Thư mặc váy màu đỏ dài tới đầu gối nhìn có vẻ là người chịu chơi, cô vội vàng kéo Diệp Đàn lên phía trước, tiện thể dạy dỗ cô, “Cậu cũng biết sợ hả? Bây giờ mà bỏ chạy rất mất mặt đấy, sao ban đầu cậu không từ chối thẳng thừng luôn đi, hiện tại cứ dẫn người đàn ông lạnh lùng cao quý của cậu vào đi.”
Diệp Đàn không kịp phòng bị cứ như vậy bị Bạch Uyển Thư lôi vào trong đại sảnh.
Vừa vào cửa, Bạch Uyển Thư liền buông tay Diệp Đàn ra, nhỏ giọng thì thầm: “Kiếm cái gì ăn đi, mình nghĩ hai người sẽ ổn thôi.”
Diệp Đàn vẫn chưa hồi phục tinh thần, cô ngơ ngác nhìn Bạch Uyển Thư bỏ đi, mãi đến khi người phục vụ cao gầy hỏi cô có cần thứ gì không, Diệp Đàn lập tức lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời: “Không, tôi tự làm được.”
Nhân viên phục vụ cúi đầu lễ phép rời đi, Diệp Đàn đưa mắt nhìn một đám người đang mời rượu cặp tình nhân, sau đó quay lại, nhìn Ngọc Bạch Y cười ngượng ngùng, nói, “Ừ, chúng ta đi tìm ít đồ ăn.”
Diệp Đàn kéo tay áo Ngọc Bạch Y, muốn đi đến một cái góc vắng vẻ nào đó đứng.
Tề An Hồng đứng bên phía tay phải Diệp Đàn cách khoảng hai ba mét vừa nhìn thấy Diệp Đàn, cô ta lập tức cười lạnh đi đến.
Cô ta liếc nhìn bạn học mặc váy tím của mình thầm ra hiệu.
Cô gái áo tím cầm rượu đỏ, kéo thêm một người bạn khác, nhìn An Hồng nói: “Yên tâm đi chị An, cứ chờ xem em giẫm lên mặt con tiện nhân kia như thế nào, dám đụng tới chị Viện của chúng ta, đồ chán sống.”
Tề An Hồng nhìn cô gái kia cảm thấy rất hài lòng, “Đi đi.” Nụ cười của cô có chút nham hiểm, giọng nói lạnh buốt, giống hệt con rắn xảo quyệt, “Có vài kẻ thật thích làm Viện Viện khó chịu.”
“Đúng vậy!” Cô gái áo tím nhìn dáng người cao gầy xinh đẹp của Diệp Đàn, vừa ghen ghét vừa khinh thường chửi một câu, “Thứ đồ chơi rẻ tiền.”
Cô gái áo tím kéo bạn bè mình đi phía sau Diệp Đàn, bước chân hơi nhanh, ở thời điểm chỉ cách Diệp Đàn một bước chân, cô ta giả vờ trợt chân, sau đó hất rượu đỏ trong tay lên người Diệp Đàn, căn cứ theo khoảng cách đó toàn bộ rượu sẽ tạt thẳng vào người Diệp Đàn.
Nhưng mà lúc nãy, không hiểu sao người bạn đi bên cạnh đột nhiên nghiêng người, đụng vào cô, cô không chuẩn bị kịp liền thực sự mất cân bằng, té xuống đất, ly rượu trong tay cũng nghiêng ngã, đổ hết lên người cô.
Cô gái váy tím theo bản năng hét lên.
Diệp Đàn ở phía trước không biết gì bị tiếng hét làm cho hoảng sợ, tiếng la quá gần, khiến cô thiếu chút nữa là ngã, Ngọc Bạch Y đứng bên cạnh mạnh mẽ đỡ lấy, cô vừa đứng vững xong, lập tức xoay lại phía sau xem xảy ra chuyện gì.
Cô gái trước mắt thật nhếch nhác, rượu đỏ đổ trên người, từ đầu đến ngực, nước rơi tí tách, tóc lẫn khuôn mặt đều bị hủy hoại.
Diệp Đàn: … Đáng thương quá đi. Này! Cô tự đổ rượu vào mình thì vì cọng lông gì nhìn tôi hung dữ như vậy hả? Cô nương à chúng ta không có quen biết nhau đâu!
Một lát sau Diệp Đàn nhìn thấy bộ dáng ấm ức của cô gái kia có vẻ sắp khóc, Diệp Đàn nhìn sắc mặt cô ta thay đổi liên tục, đột nhiên có dự cảm xấu.
Cảnh này sao quen quá ta, cô nương à muốn thay đổi kịch bản sang tình tiết máu chó sao!
Quả nhiên một giây sau, cô gái áo tím gào to: “Cô đụng vào tôi, vậy mà không biết đỡ tôi dậy?”
Diệp Đàn: →_→ Cô nương, tôi lớn tuổi hơn cô đó.
Bởi vì tiếng hét của cô gái khiến cho mọi người hướng mắt nhìn về phía này, bây giờ vừa khóc vừa la làng, càng làm cho nhiều người vây quanh --- người dám gây náo loạn ở đây, mặc kệ vì nguyên nhân gì, nhất định đều ném thể diện đi rồi.
Diệp Đàn mặc váy dài cúp ngực màu đen, khoác áo vét trắng của Ngọc Bạch Y, tóc xoăn thả ngang hông, khuôn mặt như mây trôi nước chảy, “A”, cô hơi khom người, giơ tay, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp dưới ánh đèn càng lộ vẻ yếu ớt, giọng nói của cô rất lạnh nhạt, rồi lại có chút trong trẻo của thiếu nữ, khiến cô thoạt nhìn rất ngây thơ trong sáng, “Tôi không biết có người đi phía sau, thật xin lỗi.”
Cô gái áo tím sững sờ, không đúng, làm sai kịch bản rồi! Sao có thể nhận lỗi nhanh như vậy, đã thế tiếp theo mình nói câu gì đây?
Trên mặt Diệp Đàn không hiện bất cứ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn cô ta: “Tiểu thư, cô không muốn đứng dậy sao?”
Động tác lẫn lời nói của cô, đều hết sức đẹp mắt, thậm chí dùng… Thanh tao để miêu tả?
Tề An Hồng đứng cách đó không xa đưa mắt nhìn một hồi, “M* kiếp” một tiếng: “Đồ ngu.” Cô đi qua, lạnh lùng nói với bạn của cô gái áo tím, “Ngơ ngác ở đó làm gì, dắt nó vào phòng nghỉ đi.”
Diệp Đàn nhìn cách ăn mặc đặc biệt nổi trội của Tề An Hồng, đi theo cô ta còn có Nguyễn Anh, có chút giật mình rút tay lại, đứng thẳng người.
Bạn học cũ cấp 3, Diệp Đàn theo lễ nghi chào hỏi: “An Hồng, Nguyễn Anh, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu thật.” Tề An Hồng nhìn chằm chằm Diệp Đàn, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến Diệp Đàn lạnh run cả người, sau đó nghe cô ta không to không nhỏ nói lời giễu cợt, “Hồ ly tinh.”
Nguyễn Anh nói thêm một câu: “Ôi trời, chị An khiêm tốn quá nha, không phải chúng ta lúc nào cũng gọi ả là con gái của tiểu tam sao?” Nguyễn Anh che miệng cười, “À không, như vậy thì thẳng thắng quá, con gái riêng được rồi.”
Sắc mặt Diệp Đàn lập tức trắng bệch.
Nổi nhục nhã trong quá khứ như thủy triều kéo về, dường như cô trông thấy những thứ riêng tư của mình bị lôi ra ngoài ánh sáng, cô đi sang nơi khác học đại học rồi làm việc nên lâu lắm rồi chưa nghe ai gọi như vậy, cô nhanh chóng quên mất bản thân mình từ ngày chào đời đã sống trong vũng bùn.
Cô cứ nghĩ mình đi ra rồi sẽ sạch, hóa ra vũng bùn dưới chân đã bám sâu vào chân cô.
Diệp Đàn hoàn toàn không nghĩ rằng, bọn họ sẽ nói chuyện này trước mặt mọi người mà không thèm chú ý danh tiếng Diệp gia, trước kia cũng chưa từng xảy ra, mặc dù ai cũng biết thân phận của cô ở trong Diệp gia khó xử thế nào, nhưng tới bây giờ chưa từng có người nói trắng trợn như thế, không chừa cho cô một chút thể diện.
Cô còn tưởng, cùng lắm thì giống mười năm trước, lén lút cười nhạo, cô lập cô mà thôi.
Trong khoảnh khắc đầu óc Diệp Đàn trống rỗng.
Nguyễn Anh vẫn không ngừng nói: “Ơ, để tôi nhìn xem, bạn trai cô à? Tên mặt trắng này cũng không tệ lắm, nhưng mà để tóc dài như vậy, thật giống phụ nữ.” Nguyễn Anh nhìn Diệp Đàn, rất tò mò hỏi, “Chẳng lẽ cô không cảm thấy? Bất nam bất nữ? Hay là hạng người như cô chỉ có thể quen thể loại này.” (Editor: thần linh đánh chết mấy ả này đi \|/)
Nguyễn Anh cười rộ lên, “Ngại quá, tôi chả có ý gì đâu.”
“Câm miệng.” Diệp Đàn lập tức cắt ngang Nguyễn Anh, cô sinh ra đã đẹp, bây giờ nhếch môi, có phần đẹp rực rỡ lại cực kì lạnh lùng, “Cô muốn vạch mặt với tôi sao?”
Giọng nói của cô mạnh mẽ, nhưng trong lòng thì vô cùng yếu ớt, cô không biết mình nên nói gì đây, rồi lại nghĩ: Cô làm liên lụy Ngọc Bạch Y rồi, Ngọc Bạch Y là một người tốt.
Sau đó Ngọc Bạch Y ở sau lưng vỗ vai cô, hắn không dùng nhiều sức chỉ nhẹ nhàng vỗ về an ủi, cô nghe thấy tiếng hắn lạnh lẽo vang trên đỉnh đầu mình: “Lời nói độc ác không nên đưa ra khỏi miệng, tức giận chỉ làm hại bản thân, người không biết nhục, người không biết xấu hổ.(*)”
(*) Một câu trong Lễ Ký (Tế Nghĩa): Ác ngôn không xuất ra tại cửa, phẫn nói không ngược lại tại thân, không có nhục kia thân, không xấu hổ kia thân. Editor dịch ra cho dễ hiểu, chứ anh main nói nguyên bản trong Lễ Ký.
Nguyễn Anh bị câu nói trong lễ tiết của hắn làm cho sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói tỉnh lặng như nước của hắn, “Không hiểu sao?”
Nguyễn Anh cho rằng cô có thể ngó lơ hoặc châm chọc nói móc hắn khoe là người có học, thế nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh của hắn, đôi mắt quá mức thâm sâu, rõ ràng bộ dáng rất yên lặng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta vô cùng sợ hãi --- muốn quỳ xuống đất.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô trả lời: “Không hiểu.”
Ngọc Bạch Y cho cô ta bảy chữ: “Gia giáo không tốt đi học đi.”
Sau đó Ngọc Bạch Y đi đến cạnh bàn lấy một ly rượu đỏ, đưa cho Tề An Hồng nãy giờ im lặng xem trò vui, lạnh nhạt nói: “Nên uống thứ gì đó, để ổn định tâm thần.”
Ánh mắt của hắn lạnh nhạt, một tay vẫn ôm bả vai Diệp Đàn, một tay hướng về Tề An Hồng, động tác hắn rất trôi chảy, ngón tay dài như ngọc bưng rượu, hiện ra màu rượu đỏ thẩm, có chút xinh đẹp huyền bí.
Động tác đơn giản như vậy, đến lượt hắn làm thì giống như thấy thần tiên, hết sức đẹp mắt.
Tề An Hồng cảm thấy cô bị ép đến mức không thở được, rõ ràng người đàn ông này không làm gì cả, thậm chí cô cũng đâu nhìn vào mắt hắn.
Tề An Hồng nhìn Ngọc Bạch Y cầm rượu trên bàn đi qua, sau đó cô giật mình.
Trên bàn hơn mười mấy loại rượu, hắn chỉ lấy loại rượu cô gái váy tím làm đổ ban nãy.
Tề An Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngọc Bạch Y, cơ thể cô đang run sợ --- cô chẳng biết bản thân mình đã nhận lấy rượu.
Hắn rút tay lại, ôm lấy tóc Diệp Đàn, yên tĩnh trầm mặc, vô cùng bình thản.
Ánh mắt Tề An Hồng nhìn hắn càng phát ra tia u ám xảo quyệt.
Lúc này Diệp Viện kéo tay Lục Thương Kỳ đi tới, nhõng nhẽo nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đông vui vậy.”
Diệp Đàn ngẩng đầu, trông thấy Lục Thương Kỳ đang ôm Diệp Viện đôi mắt hắn phức tạp. Cô vô tình dựa vào trong ngực Ngọc Bạch Y, giơ tay nắm chặt ngón tay Ngọc Bạch Y, sau đó cô chợt nhận ra không nên làm tổn thương Ngọc Bạch Y thêm nữa, định buông tay hắn ra.
Nhưng Ngọc Bạch Y lại cầm chặt tay cô, vững vàng kiên định, có chút lạnh, chẳng khác nào đang sưởi ấm.