Tiểu Dương gọi cả mấy người trong tổ trợ lí của đoàn phim, cùng nhau đem trà sữa phát cho mọi người. Cả đoàn bận rộn nửa ngày, nghỉ ngơi còn có thể uống một ly trà sữa nóng giữa mùa đông giá rét, cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Lâm Vãn Kỳ nhận được một xô lời cảm ơn, có chút ngượng ngùng, rất muốn nói xe trà sữa này không phải của cậu.
Nhưng mà cậu vẫn cảm thấy hơi bất an.
Không nói một lời mà tặng cả một xe trà sữa lớn, đây không phải phong cách của Hạ Hằng. Lâm Vãn Kỳ nhớ tới việc hai người hôm trước còn nói chuyện không quá vui vẻ với nhau, đoán không ra ý tứ của Hạ Hằng.
Cậu bên này trong lòng tràn đầy nghi hoặc, bên kia lại có người nói lớn lên. Ngô Du đen mặt nhận trà sữa, khắc nghiệt nói: “Chúng ta ngày hôm nay đều được hưởng ké ánh hào quang của Lâm ca nha.”
Hắn cố tình nói thật to, sợ đoàn phim không ai nghe thấy: “Hạ tổng chơi lớn thật đấy, tôi ở đây chúc mừng Lâm nương nương phục sủng!”
Lời này tràn đầy ác ý, Lâm Vãn Kỳ sôi máu tiến đến chỗ Ngô Du. Nhưng khi cậu nhìn đối phương một bộ cợt nhả, dần dần bình tĩnh lại.
Tại sao lại phải nổi nóng với loại người này?
Vì thế Lâm Vãn Kỳ chỉ chậm rãi tiến đến trước mặt hắn, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Trà sữa không hợp khẩu vị sao? Nếu không thích, cậu có thể bảo Lưu tổng nhà cậu mang một xe trà sữa vị cậu thích tới nha.”
Mọi người đang không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Lâm Vãn Kỳ là tự bản thân đến thử vai rồi được chọn, mà vị kia là mang vốn vào đoàn, điều này tất cả đều đã biết.
Nghe xong lời của Lâm Vãn Kỳ, lại nhìn thấy vẻ mặt đen sì của Ngô Du, mọi người đều rõ ràng mọi chuyện. Vì thế ai cũng bỏ ngoài tai lời của Ngô Du, thậm chí còn ở trong lòng chửi thầm.
Mục đích của Ngô Du thất bại, tức giận dậm chân, không tài nào có thể mở miệng phản bác. Dạo này Lưu tổng đang có người mới, đối với hắn lạnh nhạt rất nhiều, làm sao mà bảo đưa trà sữa đến được!?
Hắn oán hận mà đem trà sữa ném vào tay trợ lý, cười nhạo một tiếng: “Để tôi căng mắt ra xem lần này Hạ tổng hứng thú với anh được mấy ngày.”
Nói xong, Ngô Du mang theo trợ lý khó chịu rời đoàn.
Ngô Du ở trước mặt mình nói lời cay nghiệt không phải lần một lần hai, Lâm Vãn Kỳ cũng không để ý. Nhưng mà lời hắn nói quả thực không sai, lần này Hạ Hằng đối với mình có thể duy trì được bao lâu?
Cậu ấy thật sự thích mình sao?
“Lâm ca, trà sữa phát xong rồi, mọi người đều rất vui vẻ đó!” Tiểu Dương trở lại bên cạnh Lâm Vãn Kỳ, liền thấy vẻ mặt cậu phát ngốc: “Lâm ca anh sao thế? Vừa mới xảy ra chuyện gì?”
Nghe được âm thanh của trợ lý, tâm trí Lâm Vãn Kỳ mới quay về. Cậu mỉm cười xua tay: “Không có gì......”
“Có phải là tên điên Ngô Du lại tới gây sự đúng không?” Tiểu Dương vừa mới nhìn thấy Ngô Du mang theo trợ lý hấp tấp rời đi, nghi ngờ hắn lại gây chuyện.
Nhắc tới hắn, Lâm Vãn Kỳ khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì: “Sắp đóng máy rồi, không để ý cậu ta là được.”
“Lâm ca...” Tiểu Dương đi theo Lâm Vãn Kỳ từ đầu bộ phim, ngày nào cũng chịu cảnh bị Ngô Du sai vặt, bênh vực kẻ yếu nói: “Cậu ta thật sự rất hãm! Mỗi lần nhìn thấy tên đó em chỉ muốn phang cho nó một gậy! Em ghét hắn cực kì luôn! Tên điên đó đâu được ai tặng đồ cho đâu!”
“Đúng rồi Lâm ca, cái người tên Hạ Hằng......” Tiểu Dương thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Lâm Vãn Kỳ, không biết nên hỏi hay không, nhưng trong lòng thật sự tò mò: “Hắn rốt cuộc là......? Chậc, cái mồm hư này, lắm chuyện!”
“Không sao.” Lâm Vãn Kỳ nghĩ một lát, cảm thấy không nên gạt: “Cậu ta là kim chủ trước của anh.”
“A......?!” Tiểu Dương đột nhiên được ăn một sọt dưa, không khỏi giật mình mà há to miệng: “...... Xin lỗi anh xin lỗi anh! Em không biết, em không phải cố ý muốn hỏi đâu!”
“Đều đã kết thúc rồi, không sao đâu.” Lâm Vãn Kỳ cười cười, trấn an vỗ vai Tiểu Dương.
Tâm hồn Tiểu Dương vẫn còn đang sợ hãi mà treo lủng lẳng trên mây, từ fan tư sinh ngồi xổm trước phòng khách sạn trở thành người tặng trà sữa, cuối cùng lại biến hình thành kim chủ đại gia?! Sự thay đổi này thật sự rất đáng sợ!
***
Cùng thời gian, Hạ Hằng vừa mới kết thúc hội nghị. Hắn tháo mắt kính xuống, đi ra khỏi phòng họp, xoa mi tâm hỏi thư kí: “Trà sữa đưa tới chưa?”
“Giữa trưa đã được đưa tới.” Thư kí Hạ Hằng họ Chu, đi theo hắn đã nhiều năm, làm việc luôn cực kì hiệu suất, khiến hắn vô cùng yên tâm.
Hạ Hằng gật đầu, lại hỏi: “Anh ấy nhận à? Có phản ứng gì không?”
Cái này thì thư kí Chu không được rõ lắm: “Nghe nói là trợ lý và nhân viên trong đoàn tới phát, Lâm tiên sinh...... Hẳn là rất vui vẻ đi?”
Nghĩ đến người nọ đã chịu nhận quà của mình lại còn rất vui vẻ, Hạ Hằng bất giác cong khóe miệng: “Vậy là tốt rồi.”
“Mấy ngày kế tiếp công ty hẳn là không có chuyện gì đâu.” Hạ Hằng trở lại văn phòng, chuẩn bị thay quần áo. Hắn phân phó nói: “Cậu tự sắp xếp đi, có chuyện gì gấp thì gọi cho tôi. Tôi đến chỗ Lâm Vãn Kỳ đây.”
Thư kí Chu đáp ứng xong liền ra ngoài.