Đối với thư kí Chu mà nói, Lâm Vãn Kỳ cũng có thể xem như là người quen.
Anh vẫn luôn đi bên cạnh Hạ Hằng, đương nhiên đối với người duy nhất có tình cảm thật lòng với Hạ Hằng rất có ấn tượng.
Trong trí nhớ của anh, Hạ Hằng đối với Lâm Vãn Kỳ thái độ thật sự rất bình thường, cơ bản là không có chút cảm tình nào cả. Anh đã đừng khuyên bảo Hạ Hằng, nói Lâm tiên sinh tuy rằng hơi dính người một chút, nhưng tổng thể vẫn là cực kì ngoan ngoãn nghe lời, không cần thiết lạnh nhạt với cậu như vậy.
Lúc ấy Hạ Hằng chỉ nhíu mày, bảo anh bớt lo chuyện bao đồng. Về sau thư kí Chu mới hiểu được, Hạ Hằng là cho rằng Lâm Vãn Kỳ muốn lợi dụng mình để nổi tiếng, làm anh mất công nói giúp Lâm Vãn Kỳ.
Sau này anh không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều, cho đến khi Lâm Vãn Kỳ đi rồi, cũng không cảm thấy cảm xúc của Hạ Hằng có gì khác lạ.
Tiểu Hạ tổng khi đó mới hai mươi tuổi, chả hiểu biết gì về chuyện tình yêu. Thư kí Chu không nghĩ nữa, chắc là Hạ tổng chơi chán rồi thì ném Lâm Vãn Kỳ đi......
Nhưng nửa tháng trước, Hạ Hằng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tin tức về Lâm Vãn Kỳ.
Thư kí Chu không biết sếp của mình bị gì, cũng không nghĩ sếp mình sắp trải qua giai đoạn yêu hận tình thù, chỉ thành thật đem toàn bộ thông tin lịch trình của Lâm Vãn Kỳ cho hắn.
Một lúc sau, Hạ Hằng thay một bộ quần áo thoải mái. Hắn năm nay mới gần 22 tuổi, mặc đồ giản dị thay cho bộ tây trang hằng ngày trông không khác gì học sinh trung học.
“Hạ tổng, tôi lái xe sao?” Thư kí Chu hỏi.
“Không cần.” Hạ Hằng cầm điện thoại xem giờ: “Để tôi tự đi.”
***
Buổi chiều quay phim không quá nặng nhọc, hơn nữa trạng thái Lâm Vãn Kỳ không tồi, rất nhanh liền đã quay xong, kết thúc một ngày làm việc. Tiểu Dương không biết đã chạy đi đâu, Lâm Vãn Kỳ tẩy trang xong liền đi quanh đoàn phim tìm người.
Không có xe bảo mẫu, Lâm Vãn Kỳ không thể tự đi bộ về khách sạn giữa trời đông. Cậu hỏi thăm nhân viên công tác, nôn nóng chờ đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Dương.
Trời giá rét, mọi người đều vội vàng kết thúc công việc, phim trường cũng dần vãn người. Lâm Vãn Kỳ rét run cầm cập, cậu lấy điện thoại ra gọi điện cho Tiểu Dương, kết quả không ai nhận máy. Vì thế Lâm Vãn Kỳ chỉ có thể nhắn tin cho cậu ta, ngón tay bị cứng đơ, gõ sai liền tục, mãi mới gửi được một tin nhắn.
Lâm Vãn Kỳ đem điện thoại nhét vào túi, chà xát hai tay, thầm nói Tiểu Dương thật là không đáng tin cậy. Cậu đang định đi nhờ xe của nhân viên đoàn phim để về khách sạn, bên cạnh liền xuất hiện một người.
Nhìn thấy Hạ Hằng, Lâm Vãn Kỳ không quá kinh ngạc. Sự kiện phát trà sữa hôm nay cậu đã biết thế nào hắn cũng tới.
Nhìn thấy Lâm Vãn Kỳ bên này, hai tay vì lạnh mà đỏ bừng, trông cực kì đáng thương, Hạ Hằng lại tức lại đau lòng: “Trợ lý của anh đâu rồi? Làm việc không đáng tin cậy như vậy nên đuổi việc sớm!”
Bởi vì lần trước chọc giận Lâm Vãn Kỳ, hắn không có chạy ngay đến bên cạnh cậu mà đi chậm rì rì thăm dò. Thấy Lâm Vãn Kỳ không né tránh, Hạ Hằng liền thử lặng lẽ kéo tay đối phương: “Có lạnh không? Em cho anh ôm nè......”
“Không cần.” Lâm Vãn Kỳ vẫn không có biểu cảm, lập tức giấu tay vào túi áo. Nhưng lần này Hạ Hằng không cho cậu đạt được ý nguyện, đem bàn tay lạnh lẽo của Lâm Vãn Kỳ từ trong túi áo phủ trong tay mình.
Cơ thể hắn lớn hơn so với Lâm Vãn Kỳ, tay cũng so với Lâm Vãn Kỳ cũng lớn hơn một vòng. Da thịt chạm nhau, cảm giác ấm áp dần lan truyền khắp đôi bàn tay lạnh buốt, Lâm Vãn Kỳ hoảng loạn nhưng không thể tránh.
Nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt, nhẹ nhàng xoa nắn đôi tay lạnh buốt, trong mắt tràn ngập thương tiếc quyến luyến.
Cái viễn cảnh cậu và Hạ Hằng yêu đương này, cảnh tượng mà chỉ trong mơ cậu mới dám nghĩ.
Cái ánh mắt ôn nhu kia, luôn là ánh mắt mà cậu ao ước......
Có lẽ là do mùa đông quá lạnh, bị trợ lý bỏ quên nên bao nhiêu ủy khuất cứ thế trào ra. Hạ Hằng đúng lúc cho cậu ấm áp, tựa như một bức tường vững chãi mà che chắn cho cậu, cậu không thể ngừng lại ý nghĩ muốn quay lại với người này......
Nhưng người kia là Hạ Hằng đấy, là một Hạ Hằng không có tình cảm. Lâm Vãn Kỳ rơi vào một trận lốc xoáy bắt bản thân phải tỉnh táo.
Cậu quay mặt đi, không muốn nhìn vào mắt Hạ Hằng, lạnh lùng đem mình tay rút về: “Hạ tổng, ngài làm gì vậy?”
Thấy Lâm Vãn Kỳ buông mình ra, Hạ Hằng hơi có chút bi thương: “Em chỉ muốn giúp anh làm ấm tay......”
“Tôi đã nói rồi, không cần.” Lâm Vãn Kỳ đưa lưng về phía hắn: “Hạ tổng không cần phải dây dưa như vậy.”
“Vãn Kỳ......” Giọng điệu Hạ Hằng mang một chút khẩn cầu: “Vì sao chúng ta không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện?”
“Chúng ta còn có cái gì phải nói à?” Lâm Vãn Kỳ hơi rũ mắt, tiếng nói có chút nghèn nghẹn, ở trong gió lạnh lại càng rõ hơn: “Một năm trước khi tôi muốn nói chuyện với cậu, cậu đồng ý sao?”