CHƯƠNG 30: ĐÁP ÁN MONG MUỐN
Trọng Nham liếc mắt nhìn sang cái di động của mình đặt ở trên bàn, thản nhiên nói: “Trình tiên sinh, anh mời tôi tới đây, chỉ là để ăn cơm thôi sao?”
Trình Úy buông đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt nhìn Trọng Nham mang theo vài phần thâm ý: “Anh thực ngạc nhiên khi em lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng?”
Trọng Nham cười cười: “Tôi chưa từng yêu ai, anh lại chơi trò ái muội nói ba hoa chích chòe với tôi, thì sao tôi có thể hiểu được?”
Trên mặt Trình Úy lộ ra tươi cười, lúc đầu gặp, gã chỉ cảm thấy bộ dạng Trọng Nham không tồi, không phải loại tinh xảo mang nét đẹp trung tính, mà là loại anh khí sinh cơ bừng bừng tựa như một con báo con xinh đẹp, nhìn qua tưởng nhu mềm vô hại nhưng không biết khi nào thì sẽ vươn móng vuốt sắc bén ra. Mà loại dụ hoặc tiềm tàng nguy hiểm này lại càng hấp dẫn liêu nhân.
“Chưa từng yêu ai?” giọng Trình Úy toát ra loại ngữ khí nuông chiều như khi dỗ dành tiểu hài tử: “Không sao, anh sẽ dạy em.”
Trọng Nham có chút buồn nôn: “Vậy ý anh là, anh muốn theo đuổi tôi?”
Trên môi Trình Úy hiện ra nụ cười nhợt nhạt: “Để anh chăm sóc em, có được không?”
Trọng Nham chậm rãi cầm lấy cái thìa múc một chút cá viên lên ăn, nhà hàng này là lần đầu tiên cậu tới, không ngờ đồ ăn cũng ngon như vậy, lần sau có cơ hội sẽ dẫn Tiểu An tới đây nếm thử, Tần Đông An đặc biệt thích ăn hải sản, lần trước khi cậu ta ăn ở nhà Trọng Nham, tôm bóc vỏ cùng cá đều được giải quyết sạch sẽ, những đồ ăn khác chỉ ăn rất ít.
Trình Úy nhìn động tác của cậu, ánh mắt ôn nhu, không chút mất kiên nhẫn: “Sao, có cần tự hỏi lâu vậy không?”
Trọng Nham thản nhiên liếc nhìn gã: “Tôi đã nói, tôi chưa từng yêu ai, không có kinh nghiệm, đương nhiên cũng sẽ không biết nên quen loại người nào. Cho nên tôi cũng không xác định anh có phải là một lựa chọn chính xác hay không — Anh tự nói về mình chút đi, thử xem anh có gì đáng giá để tôi động tâm?”
Trình Úy mỉm cười, giọng nói mang theo chút hương vị mê hoặc: “Tính cách anh rất tốt, em chắc cũng đã nhìn ra, về sau sẽ không cãi nhau với em. Sẽ kiếm tiền, có thể cho em một cuộc sống sinh hoạt thoải mái, em muốn làm gì thì làm cái đó.”
Trọng Nham nhìn cái gã sở khanh mặt dày tự biên tự diễn trước mặt, trong lòng có chút buồn bực tự hỏi liệu có phải những lời này gã cũng đã nói với Cung Chất hay không, bằng không cái người ngốc nghếch kia sao có thể khăng khăng một lòng một dạ vì gã như thế, cho dù gã đã đính hôn cũng không buông bỏ? cậu không tin Cung Chất lại không biết Trình Úy ở bên ngoài có loại đức hạnh thế này.
Trọng Nham lung tung tự hỏi mấy phút, sau đó lắc đầu: “Chỉ thế này thì không đủ.”
Trình Úy hỏi lại cậu: “Còn có điều kiện gì? chỉ cần em nói, anh nhất định thỏa mãn em.” Những lời này bị gã dùng một loại ngữ khí ngọt chết người nói ra, nghe qua quả thực rất giống giai điệu tình yêu.
Trên mặt Trọng Nham lộ ra thần sắc do dự: “Anh nói anh rất tốt với tôi, là tốt với chỉ một mình tôi sao?”
“Đương nhiên.” Trình Úy vươn tay định cầm tay Trọng Nham, bị cậu tránh được, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình không vui, cười càng ôn hòa: “Tin anh đi, thời gian sẽ chứng minh hết thảy, Tiểu Nham.”
Trọng Nham trầm mặc một chốc: “Trình tiên sinh, nhưng tôi nghe được không ít tin đồn về anh.”
“A?” Trình Úy không cho là đúng là cười hỏi: “Tin gì?”
“Nghe nói anh đã đính hôn, có một vị hôn thê, rất nhanh sẽ kết hôn. Có thật không?”
Trình Úy cười lắc đầu: “Vị hôn thê là có, đó là do gia tộc an bài, nhưng anh sẽ không kết hôn cùng cô ta.”
“Thật sao?” Trọng Nham ý đồ làm cho giọng nói của mình nghe ra có chút vui sướng một chút.
Trình Úy hàm tiếu gật đầu: “Thật.”
Trọng Nham chần chờ một chút, ấp a ấp úng nói tiếp: “Nhưng mà… tôi còn nghe nói anh có một người bạn trai chính thức?”
Trình Úy mỉm cười: “Nghe ai nói?”
Trọng Nham không nói gì, chỉ dùng cặp mắt lạnh lùng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gã, chờ đợi câu trả lời của gã. Cậu tin, ở đầu dây điện thoại bên kia, Cung Chất đồng dạng cũng nín thở chờ đợi một đáp án mong muốn.
Trình Úy hết cách với việc cậu tỏ ra lòng dạ hẹp hòi, cười lắc đầu nói: “Anh không có bạn trai nào hết, trừ bỏ vị hôn thê gia tộc an bài, anh là một người đàn ông độc thân hàng thật giá thật.”
Trọng Nham nín thở trong một chốc, lại lập tức như không tin mà truy vấn: “Thật không? Người nói với tôi từng tận mắt chứng kiến, còn nói… người kia chính là Cung nhị thiếu gia.”
Trình Úy nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không thể nào, em đừng nghe người khác nói bừa. Cung gia cùng gia tộc anh là thế giao, anh và hai anh em Cung gia đi lại thân thiết là chuyện bình thường, nhưng hoàn toàn không có loại quan hệ này.”
“Nhưng tôi cũng đã gặp Cung nhị thiếu gia…” Trọng Nham cố chấp nhìn gã: “Cung nhị thiếu gia lớn lên thực đẹp, khí chất hay phong độ đều rất xuất sắc, so với tôi hơn hẳn…”
Trình Úy cười ha hả: “Em đang ghen à? Tiểu Nham?”
Trọng Nham thực muốn nôn ngay lập tức, nhưng đang ở điểm mấu chốt, tự nhiên không thể thất bại trong gang tấc. cố gắng vực dậy tinh thần nhìn thẳng gã, ý độ làm cho mình trông như đồ ngốc càng ngây ngô càng dễ lừa càng tốt.
Trình Úy nhìn biểu tình cố chấp của Trọng Nham, ngược lại có chút đau lòng: “Em nói lung tung cái gì vậy? Cung nhị dễ nhìn hay không có liên quan gì tới anh? anh một chút cũng không thích cậu ta.”
Nét căng thẳng trên mặt Trọng Nham khẽ thả lỏng xuống: “Là lời thật tâm?”
“Đương nhiên.” Trình Úy cầm tay cậu, cười nói: “Trên thực tế, anh chẳng những không thích cậu ta, mà còn thực chán ghét nữa là. Tuổi không lớn, lại bị người nhà nuông chiều tới hư, rất xấu tính. Anh trốn cậu ta còn không kịp, sao có thể thích loại người như cậu ta được? nếu em thấy anh và cậu ta ở cùng một chỗ, vậy nhất định là do cậu ta chủ động sán tới.”
Trọng Nham cảm thấy mấy câu nói này đã đủ phân lượng để chứng thực, cậu có chút lo lắng Cung Chất sẽ không kiên nhẫn mà khóc rống hay gào thét lên mất. cậu không định trở mặt trực tiếp với Trình Úy, gã này không dễ chọc như vậy, hơn nữa sau lưng gã còn tầng tầng lớp lớp thủ đoạn mưu kế, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đang định vươn tay cầm di động, Trình Úy lại cố tình kéo dài bắt đầu thổ lộ: “Hiện giờ, em đã tin anh chưa?”
Tin mi liền có quỷ!
“Để tôi suy nghĩ chút.” Trọng Nham có lệ cười cười, cầm lấy bình rượu rót cho Trình Úy một chén, lúc để bình rượu xuống thuận thế vươn tay cầm di động lên, bất động thanh sắc mà cắt đứt cuộc gọi, sau đó giả bộ nhìn đồng hồ trên màn hình, mặt lộ ra thần sắc khó xử: “Đã muộn thế này rồi sao? không được, tôi phải về nhà.”
Trình Úy vội nói: “Anh đưa em về.”
“Được.” Trọng Nham gật đầu: “Nhưng chỉ đến cổng tiểu khu.”
“Chú cho người theo dõi em?” Trình Úy tự tìm một đáp án mình cho là đúng, rất bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật sự coi em là tiểu hài tử.”
Trọng Nham cảnh giác nhìn gã: “Anh không thể tùy tiện tìm tôi. Nếu để ông ta nhìn thấy…”
“Anh biết rồi.” Trình Úy vốn cũng không có ý định để Lý Thừa Vận biết được, Trọng Nham nói như vậy quả thực rất hợp ý gã: “Giữ bí mật chứ gì, anh hiểu.”
Trọng Nham gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Trình Úy gọi người tính tiền, Trọng Nham nghịch di động, bỗng có cuộc gọi tới, là Tần Đông An. Cũng không biết cậu ta có việc gì gấp, Trọng Nham vừa ấn nghe liền thấy bên đầu dây thực ồn ào: “Ông đang ở đâu?”
“Ở bên ngoài ăn cơm.” Trọng Nham hỏi cậu ta: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Đông An nói: “Tìm ông có việc.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện trọng yếu.” Tần Đông An nói: “Gặp mặt mới nói được.”
Trọng Nham nhìn màn hình di động: “Khoảng nửa giờ nữa tôi về tới nhà.”
“Ông nói địa điểm cụ thể đi.” Tần Đông An nói: “Tôi vừa lúc cũng đang ở bên ngoài, nếu gần thì tôi qua đón ông luôn.”
Trọng Nham nói địa chỉ nhà hàng, Tần Đông An nói: “vậy ông ở dưới lầu chờ tôi, khoảng 10 phút nữa tôi đến.”
Trình Úy ở bên cạnh, nghe động tĩnh từ cuộc gọi, sắc mặt có chút khó coi: “Là ai?”
“Bạn học.” Trọng Nham nói: “Nói có việc gấp tìm tôi.”
Trình Úy tâm nói mấy thằng nhóc con thì có việc gấp gì chứ nhưng đây là lần đầy gã hẹn Trọng Nham ra ngoài, tạo hảo cảm mới là trọng yếu. lúc này dù trong lòng có không cao hứng thì cũng không thể hiểu hiện ra ngoài.
“Vậy được, anh chờ bạn học với em.”
Trọng Nham gật đầu, nói câu cảm ơn.
Tần Đông An so với lời cậu ta nói tới nhanh hơn, người lái xe Trọng Nham cũng quen mặt, là Lâm Quyền ở Thượng Võ võ quán. Nhìn thấy người này, Trọng Nham không khỏi hoài nghi Tần Đông An nháo loạn một màn này là có liên quan tới Tần Đông Nhạc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khả năng không quá lớn.
Tần Đông Nhạc cùng mình không thân cũng chẳng quen, lại luôn nhìn cậu không vừa mắt, thậm chí anh ta luôn hoài nghi cậu tiếp cận Tần Đông An là có dụng ý khác, có thể mở miệng nhắc tỉnh mình còn khó nói gì chủ động nhảy ra giải vây cho mình? Nghĩ như vậy không khỏi có chút tự mình đa tình.
Trình Úy phong độ mười phần tiễn Trọng Nham lên xe, còn chủ động đóng cửa xe giúp cậu, nhưng đối với Tần Đông An không chút hảo hữu, tầm mắt coi như không nhìn thấy.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Trọng Nham cũng không thể phủ nhận gã rất lịch thiệp phong độ. Cậu cách cửa xe vẫy tay chào Trình Úy, sau khi quay đầu lại, biểu tình liền đổi thành âm trầm.
Tần Đông An vừa thúc giục Lâm Quyền mau lái xe đi, vừa không vui lấy khuỷu tay đụng đụng Trọng Nham: “Sao ông cứ coi lời nói của tôi là gió thoảng bên tai thế. Gã họ Trình kia không phải người tốt.”
“Trong lòng tôi cũng biết.” Trọng Nham lấy di động ra nhắn một cái tin, thấy Tần Đông An vẻ mặt không cao hứng, nhịn không được vươn tay ra vò đầu cậu: “Sao, lo lắng cho tôi à?”
Tần Đông An liếc mắt xem thường: “Quỷ mới lo lắng cho ông.”
Trọng Nham ôm cổ Tần Đông An lắc lắc: “Ca đặc biệt cảm động, hôm nào mời chú một bữa ngon.”
Tần Đông An liếc mắt nhìn thằng bạn, biểu tình thoáng dịu đi: “Ăn ở đâu?”
Trọng Nham nhẫn cười: “Tại nhà hàng vừa rồi ấy, cá viên làm đặc biệt ngon.”
“Vậy được.” Tần Đông An bị mỹ thực thu hút, miễn miễn cưỡng cưỡng tha thứ cho Trọng Nham lỗ mãng: “Về sau không được ấu trĩ như vậy, an toàn mới là quan trọng nhất. Ông cũng đã gặp anh hai tôi rồi, sao không đi theo anh ấy đi, việc gì phải theo cái gã họ Trình đó?”
Trọng Nham tâm nói ai lại mất tự trọng như vậy chứ, mặt dày mày dạn đi theo người chán ghét mình?
Tần Đông An nhỏ giọng oán giận: “Nếu anh hai không nói, tôi cũng không biết hôm nay ông bị gã họ Trình đó bám lấy. vừa nghe anh hai nói ông bị lưu manh bắt cóc, có muốn tới cứu không, tôi liền giật nảy mình.”
Trọng Nham: “….tôi nên nói cám ơn không?”
Tần Đông An rộng lượng khoát tay: “Khỏi, về sau chú ý chút.”
Trọng Nham dở khóc dở cười: “Về sau nhất định chú ý.”
Chần chờ một chút, Trọng Nham mới nói: “Thay tôi nói với anh trai ông một tiếng cám ơn.” Trải qua chuyện này, cậu cảm thấy hành vi của Tần Đông Nhạc cũng khá dễ lý giải. đầu tiên anh ta đối với người nhà mình có một loại ý muốn bảo hộ rất mãnh liệt, tiếp theo trong phạm vi đủ khả năng, cộng thêm chức nghiệp dạy cho anh ta tiêu chuẩn đạo đức, không cho phép anh ta đứng nhìn kẻ yếu bị khi dễ, cho nên đối với chuyện của Trọng Nham cũng có cái nhìn như vậy, anh ta mới lên tiếng nhắc nhở thậm chí là chủ động giải vây.
Một người như vậy, cho dù Trọng Nham có khó chịu đến mấy, cũng không thể phủ nhận rằng tính cách anh ta không tệ lắm.
Con mắt Tần Đông An đảo đảo: “Nếu thật muốn nói lời cảm ơn, vậy ông tự mình đi nói với anh ấy đi.”
Trọng Nham tưởng tượng một chút cảnh mình trưng ra vẻ mặt thiếu nợ nói lời cảm ơn với Tần Đông Nhạc, mặt không đổi sắc nói: “Quên đi.”
Tần Đông An: “…”
Điện thoại cắt đứt, Cung Hạo cho rằng Cung Chất sẽ khóc ầm lên, không ngờ cậu chỉ trầm mặc, không nói lời nào.
Cung Hạo không dám nhiều lời, sợ nói nhiều một câu sẽ khiến Cung Chất xúc động bi thương. Nhưng Cung Chất trầm mặc càng làm hắn thấy bất an hơn, Cung Hạo đứng lên đi qua đi lại trong phòng vài vòng, có chút căm tức mắng chửi: “Thằng nhóc Trọng Nham này có bệnh à? Loại chuyện đồi bại này mà cũng đem ra khoe?”
Cung Chất chuyển người, ánh mắt trống rỗng nhìn chùm đèn thủy tinh treo trên trần nhà: “Khoe sao?”
“Nếu không thì còn có thể là gì?” Cung Hạo hận không thể ngay lập tức bóp chết Trọng Nham, không, tốt nhất là cả cái tên đê tiện họ Trình kia nữa, đồng thời bóp chết cả lũ mới tốt.
Trong lòng hắn thầm tính toán định thu thập Trọng Nham thế nào, chợt nghe Cung Chất thì thào lẩm bẩm một câu gì đó. Cung Hạo nghe không rõ, đang định truy vấn, chợt nghe chuông tin nhắn của Cung Chất lại vang lên, có tin nhắn gửi tới. Cung Hạo lo sợ cái tên ti tiện kia lại giở thủ đoạn gì mới, vội vàng xoay người giật di động lại.
Tin nhắn là Trọng Nham gửi tới, chỉ có một câu: Nghe rõ rồi chứ? Anh xứng đáng tìm được một người tốt hơn, có một cuộc sống tốt hơn, đừng tiếp tục u mê nữa.
END 30
Jeremy: =)) em Tiểu An còn tốt bụng đề cử anh hai cho bạn mình “đi theo” =)) thíc ẻm quá đi mất