Trọng Nham

Chương 29: Chương 29: Điện Thoại




CHƯƠNG 29: ĐIỆN THOẠI

Bởi vì muốn xử lý dứt khoát chuyện của Trình Úy, Trọng Nham còn phải tìm cớ để tránh Tần Đông An vào buổi học võ cuối tuần này. Không nghĩ tới chiều thứ 6 tan học, Tần Đông An vẻ mặt hối lỗi nói với cậu buổi học võ cuối tuần cậu ta không đi được, cậu ta còn phải theo gia đình về nhà bà ngoại.

Trọng Nham nhất thời thở phào nhẹ nhõm, thứ 7 trước khi đi học còn cố ý kiểm tra điện thoại một lần, xác định pin đầy ắp mới ra ngoài.

Trong lòng có việc, nên khi lên lớp, Trọng Nham có chút bồn chồn không yên lòng, hết giờ cũng đi vào phòng tắm nhanh hơn bình thường. Khi Trọng Nham đang thay quần áo thì Trình Úy gọi điện tới, vẫn kiểu ngữ khí quý công tử: “Trọng Nham à, anh đang ở dưới lầu võ quán rồi, giờ em đã xuống chưa?”

“Vừa tan học.” Trọng Nham thản nhiên đáp: “Chờ tôi 5 phút.”

Trình Úy cười nói: “Không vội, em cứ từ từ.”

Hiện tại đã sang tháng sáu, thời tiết vô cùng nóng bức, cậu vừa vận động xong chắc một thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tất nhiên cần phải tắm rửa thay quần áo. Tâm tình Trình Úy cũng thoải mái, không so đo phải chờ thêm mấy phút đồng hồ.

Trọng Nham cất kỹ đồ đạc, mang theo ba lo của mình rời khỏi phòng thay đồ, vừa mở cửa liền nhìn thấy ở hành lang đối diện một thân nam nhân cao lớn đưa lưng về phía cậu đang gọi điện thoại. Người này có tỷ lệ thân hình vô cùng chuẩn, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, ngược lại với thân mình gầy guộc mảnh khảnh của Trọng Nham, khiến tự đáy lòng cậu vô cùng hâm mộ.

Tầm mắt Trọng Nham vừa dạo một vòng ở sau lưng anh ta, người nọ liền cảm ứng được mà quay đầu lại, tầm mắt hai người chạm nhau giữa không trung, đều sứng sốt một chút.

Trọng Nham ở trong lòng khẽ xì một tiếng khinh miệt, hận không thể tự chọc mù hai mắt mình. Thầm mắng, nhìn ai không nhìn lại cố tình đi nhìn cái tên gà mẹ luyến đệ này. Mà cái tên gà mẹ này, sao không đi cống hiến phục vụ quốc gia đi, lại rảnh rỗi chường mặt ở trong thành phố này là tính làm cái gì?

Trọng Nham nghiêm mặt, đi ngang qua anh ta hướng cầu thang xuống lầu. Cậu kỳ thật cũng biết mình tỏ ra như vậy là rất không phong độ, nhưng bảo cậu làm như không có việc gì mà chào hỏi anh ta, thực rất trái lương tâm.

“Trọng Nham, em chờ chút.” Nam nhân ở phía sau gọi cậu.

Trọng Nham không tình nguyện dừng bước, quay đầu nhìn anh ta: “Tần thiếu gia có việc gì?”

Đối với xưng hô có vẻ xa lạ này, Tần Đông Nhạc ít nhiều có chút bất đắc dĩ. Nhóc con này thực thù dai.

“Vừa rồi khi anh tới, có nhìn thấy Trình Úy ở dưới lầu.” Tần Đông Nhạc mờ mịt nhìn Trọng Nham: “Hình như đang chờ em.” Anh không biết nên nói thế nào mới thích hợp, nhóc con trước mắt này vô cùng mẫn cảm, nếu nói trắng ra, không khéo lại đắc tội thêm với nhóc ấy.

Trọng Nham nhíu nhíu khóe miệng: “Ừ, chờ tôi.”

Tần Đông Nhạc khẽ nhíu mày: “Anh ta tìm em… có chuyện gì?”

Trọng Nham hỏi lại: “Có liên quan gì tới anh?”

Tần Đông Nhạc nhìn ra nét phản cảm trong mắt Trọng Nham, nhưng nhớ tới chuyện lần trước mình bắt gặp trong khu nghỉ ngơi của võ quán, trong lòng lại có chút bất an. Trình Úy là hạng người gì, anh so với rất nhiều người biết rất rõ. Trọng Nham dù sao cũng là người quen, lại chỉ là một thằng nhóc choai choai, nếu thật sự nhóc con này xảy ra chuyện gì dưới mắt anh, anh không thể nào tha thứ cho mình được.

“Vậy…” Tần Đông Nhạc cố ý xem nhẹ địch ý trong mắt Trọng Nham, như không có chuyện gì mà nói: “Chờ anh đón Tiểu An xong, rồi cùng đi ăn tối nhé.”

“Khỏi.” Trọng Nham không biết anh ta lại muốn bày ra trò gì, trong lòng ân ẩn cảm giác khó hiểu, vội vàng cự tuyệt: “Tôi còn có việc.”

Tần Đông Nhạc cảm thấy dù không phải là bạn của Tần Đông An thì anh cũng không thể mặc kệ Trọng Nham cứ như vậy đi vào miệng sói được, vội ngăn cậu lại: “Chờ anh mấy phút, anh xuống dưới cùng em.”

Trọng Nham tâm nói chờ anh cùng xuống thì còn làm ăn được cái qué gì nữa.

“Không cần.” Trọng Nham miễn cưỡng bày ra một nụ cười, người ta đã chủ động hỗ trợ, cậu cũng không thể không biết phép lịch sự: “Anh cứ làm việc của anh đi, tôi còn có việc, đi trước.”

Tần Đông Nhạc thấy cậu lần nữa gàn đi, khẽ nhíu mày: “Em không thấy là anh đang muốn giải vây giúp em sao?”

“Giải vây?”Trọng Nham nhướn mày, ánh mắt có chút khiêu khích: “Tôi thật sự không nhìn ra đấy. tôi còn cho rằng Tần thiếu gia sẽ nghĩ: A, thằng nhóc con này rốt cuộc đã không đánh chủ ý lên Tiểu An nhà mình, mà quay sang câu dẫn kẻ có tiền khác.”

Tần Đông Nhạc nghe cậu tức giận nói rất muốn bật cười, nhóc con vừa xấu tính lại thù dai này vẫn còn tức mình đây mà.

“Nếu em muốn tìm kẻ có tiền, anh cũng không có ý kiến.” Tần Đông Nhạc khoanh tay trước ngực, lấy thân cao hơn Trọng Nham mười cm cúi nhìn cậu: “Vấn đề là mắt nhìn người của em không tốt, chọn ai không chọn lại chọn một tên ác lang. chỉ sợ đến lúc đó xương cốt cũng bị gặm đến không còn một mảnh.”

Trọng Nham cười lạnh: “Không sao, tự làm tự chịu, nếu đã cầu phú quý, sao có thể không mạo hiểm?”

Thấy cậu thật sự muốn đi, Tần Đông Nhạc cũng không trêu đùa cậu nữa: “Trọng Nham, anh nói thật, cái gã Trình Úy đó tương đối phức tạp, em tốt nhất cách xa gã một chút.”

Trọng Nham cũng không quay đầu lại mà nói: “Việc riêng của thằng nhóc dã tâm bừng bừng như tôi không nhọc Tần thiếu gia quan tâm.”

Tần Đông Nhạc bất đắc dĩ.

Trọng Nham kỳ thật cũng đã không còn tức giận nữa, nhưng biểu hiện ngày đó của Tần Đông Nhạc khiến cậu vô cùng khó chịu, thế nên ấn tượng của cậu về anh ta cũng thập phần kém cỏi. trừ phi cùng đường, nếu không với cá tính của Trọng Nham, tuyệt đối sẽ không cần xin anh ta giúp đỡ.

Tần Đông Nhạc nhìn theo thân ảnh mảnh khảnh đi xuống dưới lầu, nghĩ nghĩ, lại đi tới ban công nhìn xuống. ven đường đỗ một chiếc BMW màu xám bạc, Trình Úy đứng ở vỉa hè nghịch di động. một lát sau, gã ngẩng đầu nhìn người vừa bước ra tươi cười chào đón, cười nói gì đó. Trọng Nham vác balo đi ra, hai người nói mấy câu, Trình Úy còn đi lên mở một cánh cửa xe cho cậu, khi Trọng Nham ngồi vào, gã còn thập phần săn sóc giơ tay lên chắn một chút, sợ cậu bị đụng đầu.

Tần Đông Nhạc lấy di động ra gọi điện cho Cung Hạo, đối phương vừa ấn nghe, anh liền trực tiếp hỏi: “Em trai ông đâu?”

Cung Hạo sửng sốt một chút mới kịp phản ứng: “Ông nói Tiểu Chất? đang ở nhà, có chuyện gì vậy?”

Tần Đông Nhạc nhíu mày: “Tùy tiện hỏi thôi, vừa rồi nhìn thấy một người có chút giống cậu ta… là tôi nhận sai người. Mà cuối tuần thế này, cậu ta không ra ngoài hẹn hò gì sao?”

Cung Hạo thở dài: “Ai biết được. Chuyện của nó…”

Tần Đông Nhạc ngữ khí bất mãn: “Vậy ông liền không quản?”

“Tôi quản thế nào?!” Cung Hạo vừa nhắc tới chuyện này liền hỏa khí bừng bừng: “Thằng lỏi con đó còn đòi tuyệt giao với tôi! Nhiều lúc thật sự tôi rất muốn giết chết cái tên họ Trình kia!”

Tần Đông Nhạc cười nhạo: “Tiền đồ nhỉ!”

“Còn có thể làm thế nào?”

Tần Đông Nhạc hỏi hắn: “Tiểu Chất không phải sắp xuất ngoại sao?”

“Trước đã đồng ý rồi, ai ngờ nó lại đổi ý, sống chết không muốn đi, còn bảo chờ thêm một tháng nữa. sau đó tôi mới nghe người ta nói Trình Úy cũng sắp xuất ngoại, mẹ nó, chuyện lớn như vậy cũng phải chờ tên khốn kia.”

Tần Đông Nhạc rất đồng tình với Cung Hạo, có một đứa em không biết suy nghĩ lại còn không chịu nghe lời như Cung Chất thật đủ đau đầu. May mà Tiểu An nhà mình không giống vậy, dù người hơi ngốc một chút, nhưng lại hiểu chuyện biết nghe lời, chưa bao giờ chọc phá gây phiền toái cho gia đình.

Cung Hạo đột nhiên phản ứng lại: “Ông vừa rồi nói nhìn thấy một người giống Tiểu Chất…Là ông nhìn thấy gã họ Trình đúng không? Đang ở cùng người khác?”

Tần Đông Nhạc không phủ nhận, chỉ nói: “Ông không phải là anh trai sao, nếu khuyên nhủ không được thì thẳng tay đánh cho một trận.”

“Mẹ nó.” Cung Hạo không biết là đang mắng ai, oán hận cúp điện thoại.

Tần Đông Nhạc nhìn di động, âm thầm cầu mong Cung Chất có thể hùng hùng hổ hổ chạy tới bắt gian Trình Úy một phen. Nếu cậu ta không đi, vậy Trọng Nham rốt cuộc thoát thế nào đây?

Cúp điện thoại, Cung Hạo tiếp tục ngồi ở trong văn phòng xem văn kiện, nhưng trong đầu lăn qua lộn lại vẫn là chuyện Tần Đông Nhạc nói. Cậu ta thấy Trình Úy, tất nhiên là Trình đang Úy gian díu cùng những người khác, nếu không Tần Đông Nhạc cũng sẽ không đến mức không đầu không đuôi mà gọi điện nhắc nhở mình như vậy. Trước kia, họ Trình kia ở trước mặt Cung Chất vẫn còn che giấu một phần, nói dối quanh co qua lại. Giờ thì hay rồi, cho dù giáp mặt bắt tại trận, gã cũng có thể mặt không đổi sắc mà ôm tiểu tình nhân cùng nó hàn huyên, càng ngày càng không coi Cung Chất ra cái gì.

Cung Hạo thầm hận Cung Chất gây thất vọng, lấy điều kiện gia thế Cung gia, muốn theo đuổi hạng người nào mà không được, sao cứ phải treo cổ lên một gốc cây thân mềm xiêu vẹo như vậy. Cũng không biết họ Trình cho nó uống bùa mê thuốc lú gì, mà gã chỉ nói ngon ngọt vài câu, Cung Chất liền tha thứ cho gã. Lúc trước nghe tin Trình Úy đính hôn, Cung Hạo còn mừng thầm một trận, cho rằng lần này vô luận thế nào Cung Chất cũng sẽ hết hy vọng. không ngờ nó vẫn kiên quyết dính chặt lấy thằng khốn kia, không biết là tâm lý bị cái gì, Cung Chất thậm chí còn bắt đầu không thèm kiêng kị mà cùng Trình Úy ra ra vào vào mấy nơi công cộng. Khi người ngoài nói bóng nói gió chuyện này trước mặt Cung Hạo, đến hắn cũng phải cảm thấy đỏ mặt.

Cung Hạo càng nghĩ càng khó thở, ném văn kiện trong tay xuống, đi tìm thằng em trai không biết suy nghĩ kia của mình.

Phòng ngủ Cung Chất khép hờ, Cung Hạo gõ nhẹ cửa phòng hai cái, không thấy người bên trong lên tiếng liền tự đẩy cửa phòng ra. Hắn biết Cung Chất hôm nay không ra ngoài.

Phòng Cung Chất có chút hỗn loạn, laptop ném trên thảm trải sàn, bên cạnh lăn lốc cốc nước, khoai tây chiên, cùng mấy gói đồ ăn vặt linh tinh… Cung Chất đang ghé lên giường, vẻ mặt chuyên chú nhìn chằm chằm di động, dư quang khóe mắt nhìn thấy Cung Hạo đi vào, vội vàng giơ ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, ngàn vạn lần đừng lên tiếng.

Cung Hạo cau mày đi qua, vừa định lên tiếng nói chuyện, chợt nghe từ di động truyền đến tiếng cười mơ hồ, lập tức một giọng nam nhân vang lên: “Uống bao nhiêu cũng không sao cả, rượu ở đây đều do ông chủ tự nấu, độ cồn không cao, thích hợp cho những bé cưng như em uống.”

Cung Hạo sứng sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng đây là tình huống gì. giọng nói nam nhân qua điện thoại kia, không phải là giọng tên họ Trình khốn khiếp khiến em trai hắn mỗi ngày đều nóng ruột đó sao?

Cung Hạo nhìn Cung Chất, thấy cậu mím chặt môi, trong mắt lộ ra một tia… khẩn trương?

Di động lại vang lên một giọng nam trong trẻo, tuổi hẳn không lớn, ngữ điệu bằng phẳng, nghe qua có một loại xa cách lạnh lùng: “Rượu thì miễn, tôi còn vị thành niên. Trình tiên sinh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

Cung Hạo nhíu mày, sao cảm thấy giọng nói này nghe có chút quen tai?

Trình Úy nghe qua hưng trí vô cùng tốt, vui tươi hớn hở cùng cậu đùa giỡn: “Không có việc gì thì không thể mời em ra ngoài ăn một bữa cơm sao? Kỳ thật, quan hệ của chúng ta cũng không xa, về sau thường đi lại mới tốt.”

Nam hài không lên tiếng.

Trình Úy còn nói: “Chú bình thường rất bận, em có việc gì thì có thể trực tiếp tìm anh. Đúng rồi, em đang học lớp 11 đúng không, về sau có tính toán gì không? Có muốn xuất ngoại du học không?”

Cung Hạo nghe được chữ “Chú”, lập tức phản ứng lại hiểu ra người Trình Úy đang dụ dỗ là ai. Hắn cố nén tức giận quay đầu sang nhìn Cung Chất, chỉ thấy cậu vẫn biểu tình trầm mặc, giống như đang nghiêm túc nghe đoạn đối thoại trong điện thoại, lại như lẳng lặng xuất thần.

Trình Úy không đợi Trọng Nham trả lời, cũng không biết xấu hổ, chuyển đề tài, bắt đầu đề cử những món ăn đặc sản tại nhà hàng.

Nam hài hỏi: “Anh có vẻ rất quen thuộc chỗ này thì phải, thường xuyên dẫn bạn tới đây sao?”

Trình Úy tạm dừng một chút, cười nói: “Nơi này cách công ty anh không xa, cùng đồng nghiệp tới mấy lần.”

Cung Hạo liếc mắt nhìn Cung Chất một cái, thấy trên mặt em trai một mành đờ đẫn, bỗng nhiên có chút đau lòng.

END 29

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.