CHƯƠNG 32: NGƯỜI TỐT NHẤT
Trọng Nham vẫn luôn biết Cung Chất là một nam nhân thực xinh đẹp, bằng không lần đầu tiên gặp nhau hắn cũng không trực tiếp đem người ta về nhà. So với Cung Chất hơn 30 tuổi luôn u tối trong ấn tượng của Trọng Nham, thì hiện tại, Cung Chất phong nhã hào hoa, đôi mắt luôn sáng ngời linh hoạt, sắc thái minh mị động nhân.
Trọng Nham không muốn tìm hiểu trong mười mấy năm sinh hoạt ở dị quốc đã có chuyện gì mà khiến ánh sáng trong mắt Cung Chất mất hết, cậu chỉ hy vọng, lúc này đây, khi đang trong tuổi thanh xuân phơi phới, Cung Chất có thể ăn ít khổ sở, không cần phải đi đường vòng nhiều như vậy. bởi vì Cung Chất yêu gã kia, thật sự không đáng khiến anh ta phải trả giá nhiều như vậy.
Cung Chất nhìn qua tựa hồ có chút gầy yếu hơn nhưng hai mắt sáng ngời, tinh thần so với trước đây cũng tốt hơn chút. Anh ta đi tới trước mặt Trọng Nham, gật đầu chào hỏi với Tần Đông An, sau đó nhìn sang Trọng Nham, hơi có chút khẩn trương nói: “Có thể nói chuyện không?”
Tần Đông An lặng lẽ giật giật lưng áo Trọng Nham một chút. Cái thằng nhóc Trọng Nham này luôn khiến người ta lo lắng, khi người ta còn chưa chú ý tới, cậu ta đã sốt sắng tìm hỏi số điện thoại của người ta, lại còn hẹn người ta ra ngoài gặp mặt, giờ Cung Chất tự mình tìm tới cửa, Trọng Nham tuy còn chưa đến mức hôn mê nhưng phương hướng cũng sắp không phân biệt được nữa rồi.
Trọng Nham tỏ ra mình không chú ý tới động tác nhỏ của Tần Đông An, gật gật đầu nói: “Được.”
Tần Đông An ho khan một tiếng.
Trọng Nham xoay người vỗ vai cậu ta: “Ông về trước đi, mai gặp sau.”
Tần Đông An lườm cậu, nghiến răng ken két rít lên: “Ngày mai gặp.”
Trọng Nham đổi vai khoác balo, nói với Cung Chất: “Chỗ rẽ bên kia có một quán cà phê, tới đó chứ?” kiếp trước, mỗi khi Cung Chất không có việc gì làm đều thích ngâm mình trong một quán cà phê nào đó để giết thời gian, anh ta thích hương vị của cà phê, lúc trước từ nước ngoài trở về, còn cố ý mang theo cả máy móc về nhà để mình có thể tự động thủ rang, say, pha cà phê. Đương nhiên, Trọng Nham khi đó cũng không quá thích cà phê, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy bộ dạng Cung Chất đắm chìm trong niềm yêu thích của bản thân trông thập phần đáng yêu.
Cung Chất mỉm cười: “Được.”
Trọng Nham dẫn Cung Chất đi bộ tới quán cà phê nằm ở chỗ rẽ ngã tư đường gần đó. Lý Nam không xa không gần đi theo sau bọn họ, còn Lý Bắc đã lái xe tới trước.
Thời điểm này, trong quán cà phê không đông khách lắm. Hai người tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, Trọng Nham gọi cho Cung Chất một ly cà phê còn mình là một tách hồng trà. Lý Nam ngồi xuống cái bàn trống cách bọn họ một khoảng, an an tĩnh tĩnh đọc báo của anh ta, cách lớp kính thủy tinh cửa sổ quán, Cung Chất và Trọng Nham đều thấy Lý Bắc đỗ xe ở trước bậc thềm vào quán, hạ cửa kính xe, đôi mắt nhạy bén tinh anh bất động thanh sắc quan sát tình huống chung quanh.
Cung Chất tựa hồ không biết mở miệng từ đâu, trầm mặc thật lâu sau mới thấp giọng nói một câu: “Cám ơn cậu.”
Trọng Nham khóe miệng cười cười, một câu cám ơn này cậu đã từng toàn tâm toàn ý chờ mong, quả thực đã biến thành một loại chấp niệm. Nhưng hiện tại dù sao cũng đã trôi qua khoảng thời gian chờ mong đạt giá trị cao nhất, cao hứng thì vẫn cao hứng nhưng cũng không cảm thấy loại cảm giác vui sướng khi linh hồn được an ủi như trong tưởng tưởng lúc trước, giờ đây càng giống như hoàn thành một sứ mệnh nào đó mà khẽ thở phào một hơi.
“Về sau có tính toán gì không?”
Tươi cười trên mặt Cung Chất thoáng có chút ngại ngùng: “Tôi định xuất ngoại du học, tới Pháp học thiết kế.”
Trọng Nham cố gắng nhớ lại một chút, hình như kiếp trước Cung Chất không phải từ Pháp trở về. tình hình cụ thể thế nào cậu đã không còn nhớ rõ. Thôi kệ đi, trên thực tế cậu cũng chưa từng chú ý tới.
“Đi một mình sao?”
Cung Chất gật đầu, thần sắc trong mắt như có chút mất mát: “Trước kia tôi định sang Mỹ cùng Trình Úy. Anh ta có mấy cơ sở kinh doanh ở bên đấy…”
A, hóa ra là nước Mỹ.
“Tôi vẫn luôn cho rằng sẽ đi cùng anh ta.” Cung Chất biểu tình có chút miễn cưỡng: “Nhưng như vậy cũng tốt, không cần chiều ý ai cả, chỉ cần suy xét lựa chọn của mình là được rồi.”
Trọng Nham không biết phải an ủi anh ta như thế nào. Cung Chất như vậy cũng tính là thất tình đúng không, loại trạng thái này hình như sẽ duy trì một khoảng thời gian mới có thể chậm rãi chuyển biến tốt đep thì phải. Nhưng cho dù cậu có nói thế nào thì thay đổi một hoàn cảnh mới đối với Cung Chất cũng có chỗ tốt, anh ta sẽ làm quen được không ít bạn mới, bắt đầu một cuộc sống mới, có lẽ sẽ gặp được người thực sự yêu anh ta.
“Khi nào thì đi?” Trọng Nham tương đối quan tâm vấn đề này. Nhìn thấy Cung Chất sẽ liên tưởng ngay tới những chuyện kiếp trước, tốt có, xấu có, xui xẻo có, sung sướng có, rối rắm có… nhưng tất cả những chuyện cũ đó Trọng Nham đều không nguyện ý dính vào lần nữa.
“Đã đặt vé máy bay vào cuối tuần này.” Cung Chất hấp háy khóe miệng, tựa hồ muốn cười nhưng cười không nổi, ngược lại khóe môi rũ xuống lộ ra biểu tình khổ sở: “Trước đây, mọi thủ tục đều đã được làm xong hết, giờ cũng không còn lý do để kéo dài…”
Trọng Nham biết lý do kéo dài trong lời anh ta chính là chờ Trình Úy, liền nhẹ giọng hỏi: “Cung Chất, anh có từng oán hận tôi làm…ừm, loại hành động này không?”
“Có lẽ lúc đầu có một chút đi. Nhưng mà…” Cung Chất trầm mặc một khắc, rồi khẽ lắc đầu: “Tôi quen biết Trình Úy gần 20 năm, sao có thể không biết anh ta là hạng người gì chứ? Rất nhiều người, rất nhiều việc, tôi đều biết, chỉ là nhẫn nại không nói ra. Tôi vẫn luôn cho rằng, anh ta sẽ nhìn thấy sự nhân nhượng của tôi, cuối cùng phát hiện tôi tốt với anh thế nào.”
Khóe mắt Cung Chất đỏ một chút, lại nhịn xuống: “Tôi biết. Tôi kỳ thật cái gì cũng biết. chỉ là… đôi khi, chú ý tới một người, đối tốt với một người đã trở thành thói quen, người trong cuộc sẽ không nghĩ muốn chủ động thay đổi cái gì đó. Tôi luôn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ không thể nhẫn nhịn được nữa mà đề xuất đòi chia tay. Nhưng chỉ cần anh ta đối xử tốt với tôi một chút, hoặc đôi khi tôi nhớ lại một số chuyện cũ vui vẻ, loại quyết tâm này lại dao động. bản thân tôi cũng biết, tính cách tôi như vậy, muốn thay đổi loại trạng thái giằng co này cần phải có một cơ hội, không ngờ cơ hội đó lại do cậu mang tới.”
Trọng Nham phát hiện cả 2 kiếp sống của mình đều có cùng một tác dụng đối với Cung Chất: mệnh cậu đã định trước sẽ trở thành bó rơm cho con lạc đà sắp chết bấu víu. Cũng may thời gian bất đồng, tâm lý bất đồng nên kết quả cũng bất đồng. Cậu lúc này có thể thản nhiên ngồi ở trước mặt Cung Chất, đây đã là kết quả tốt nhất mà Trọng Nham có thể tượng tượng ra.
Trọng Nham rút khăn tay đưa cho Cung Chất, nhỏ giọng nói thầm: “Đừng khóc, người khác sẽ tưởng là tôi khi dễ anh.”
Cung Chất nín khóc mỉm cười, tiếp nhận khăn tay Trọng Nham đưa, nói tiếng cám ơn.
Trọng Nham cảm thấy mình phải nói cái gì đó, tỷ như cho tới nay đều tiếc… mấy lời ngon tiếng ngọt. kiếp trước chắc Cung Chất cũng đã từng hy vọng được nghe chính miệng mình nói ra, chỉ tiếc chính hắn không nói, cũng không muốn nói.
“Anh rất tốt.” Trọng Nham lắp bắp khích lệ Cung Chất: “Ừm, lớn lên ưa nhìn, tính cách cũng tốt, còn có… ừm, khí chất nghệ sỹ, rất có mị lực.”
Cung Chất bị biểu tình mất tự nhiên của Trọng Nham chọc cười: “Thật không?”
Trọng Nham bị chính mấy lời buồn nôn của mình làm cho nổi cả da gà, nghe thấy Cung Chất hỏi như vậy, vội vàng gật đầu: “Thật.”
“Tôi thật sự cảm ơn cậu.” trên mặt Cung Chất toát ra một loại thần sắc thản nhiên sáng rỡ: “Phi thường cảm ơn cậu.”
Trọng Nham cảm thấy Cung Chất cũng rất buồn nôn: “Không cần cảm ơn, vừa rồi anh cũng đã cảm ơn tôi rồi.”
Cung Chất thực nghiêm túc nhìn Trọng Nham, đây là lần đầu tiên anh thực sự chú ý tới diện mạo của Trọng Nham. Trọng Nham lớn lên cũng rất ưa nhìn, lông mày đen rậm, hơi chếch về phía tóc mai, người có lông mày dài như vậy trông có vẻ rất anh khí. Mắt của cậu cũng đồng dạng đen láy, mỗi khi nhìn ai đó đều vô tình toát ra chút lãnh ý, đáy mắt dường như luôn có một tầng băng mỏng. đuôi mắt cũng thực dài, giống như phối với với độ cong đuôi lông mày lộ ra một độ cong nhợt nhạt. từ bên sườn mặt nhìn lại, độ cong khuôn mặt như vậy giống như được vẽ từ một nét bút trên bức họa thủy mặc cổ, lộ ra hương vị tinh xảo lại mê người.
Chắc có thể do đang trong thời kỳ phát triển, gò má Trọng Nham hơi gầy, nếu nở nang thêm chút, Cung Chất thầm nghĩ, như vậy cậu ta trông hẳn càng ôn hòa, càng dễ tiếp xúc, cũng càng thêm xinh đẹp.
Cung Chất tỉ mỉ quan sát tướng mạo Trọng Nham, đột nhiên cầm di động lên nói: “Chụp chung một tấm đi.”
Trọng Nham thoáng không được tự nhiên một chút rồi cũng ngầm đồng ý để Cung Chất ngồi xuống bên cạnh mình, cậu rất ít khi chụp ảnh, nên khi đối diện với ống kính bất giác liền khẩn trưởng, trong mấy bức ảnh chụp ít ỏi của cậu, cậu đều trông rất cứng ngắc.
Cung Chất ghé vào bên người Trọng Nham, cầm di động chụp cả hai mấy bức.
Trọng Nham còn đang suy nghĩ không biết lưu giữ ảnh chụp của mình ở trong di động có phải là một loại phương thức cảm ơn của Cung Chất hay không, lại chợt nghe Cung Chất nói: “Có một câu tôi vẫn muốn hỏi cậu, Trọng Nham, cậu đã giúp tôi nhiều chuyện như vậy, là bởi vì thích tôi sao?”
Trọng Nham thực sảng khoái gật đầu: “Thích. Nhưng không phải loại thích kia.”
Cung Chất không nghĩ tới cậu sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, hơi sứng sốt một chút, lại mỉm cười: “Tôi có thể cảm nhận được, cậu rất quan tâm tôi.”
Trọng Nham nghiêm túc gật đầu: “Tôi hy vọng anh có thể sống hạnh phúc, làm những chuyện mình thích, bay cao một chút, vui vẻ một chút. chỉ vậy thôi.” có một câu cậu còn chưa nói, đó là: đừng để người không đáng dùng tình yêu mù quáng trói buộc chân tay anh.
Hai mắt Cung Chất phút chốc đỏ bừng.
Âm nhạc trong quán cà phê đổi sang một bài hát khác, bài hát này Trọng Nham không biết tên. Cậu cũng không hiểu âm nhạc lắm, chỉ biết tiết tấu nhạc đệm piano không nhanh không chậm, rồi lại ôn nhu như nước, mang theo cảm xúc không thể nói nên lời, vô thanh vô tức lan tỏa trong không khí.
“Cậu là người tốt.” Cung Chất nghẹn ngào nói: “Là người tốt nhất trong số những người tôi từng gặp. Trọng Nham, tôi hy vọng cậu cũng có thể sống hạnh phúc, làm những chuyện mình thích, bay cao một chút, vui vẻ một chút.”
Từ trong quán cà phê đi ra, Trọng Nham lang thang vô mục đích rất lâu trên đường. cậu không biết Lý Nam, Lý Bắc có còn đi theo sau cậu hay không, vô luận bọn họ có không đi theo, cậu cũng không để ý.
Đèn đường sáng rỡ, đô thị ồn ào náo động ban ngày vô thanh vô tức lùi bước nhường chỗ cho hương vị dịu nhẹ chỉ màn đêm mới có, giống như cả thành phố đều thả lỏng sau một ngày thần kinh căng thẳng mệt mỏi, cuối cùng sung sướng mà chìm vào giấc ngủ say.
Thành phố này có rất ít khi thực sự an tĩnh, cho dù là đêm khuya, ở trên đường vẫn có rất nhiều dòng xe cộ qua lại ngược xuôi, có ánh đèn, có người đi đường chưa ngủ. Trọng Nham đi lại giữa bọn họ, tựa như du hồn bất ngờ nhập vào giữa phàm trần, không biết mình nên làm gì, cũng không biết nên đi tới đâu.
Tính mạng cậu vốn đã kết thúc lại quay một vòng trở lại điểm xuất phát, giống như thêm một vòng luân hồi mới khiến Trọng Nham không biết phải làm sao. Kí ức kiếp trước và kiếp này có khi sẽ giao nhau ở một chỗ, rồi đem những khủng hoảng tiềm tàng ở đó vô hạn phóng đại, lớn tới mức đến chính cậu cũng cảm thấy trầm trọng không chịu nổi. thậm chí Trọng Nham còn thấy sợ hãi tương lai sau này, vận mệnh luân hồi sẽ lại lần nữa đưa cậu trở về quá khứ. Cậu không dám nghĩ tới, cuộc sống buồn tẻ, không thú vị, tịch mịch tận xương tủy như thế, cậu có còn dũng khí để lặp lại lần nữa hay không?
Trọng Nham ngồi xuống thành bồn hoa, gió đêm man mác, còn truyền tới tiếng côn trùng rả rích nho nhỏ mà ban ngày không thể nghe thấy.
Cậu bỗng có chút nhớ tới bà ngoại, khi bà lải nhải, khi bà xấu tính hùng hùng hổ hổ chửi đổng, trước đây cậu vẫn luôn thấy phiền chán, bởi vì bà thà rằng đi dỗ dành một đứa nhỏ không cùng huyết thống, chứ không nguyện ý dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với cậu. Bà đem mọi thất vọng cùng đau lòng về con gái toàn bộ phát tiết hết lên người cậu, lại không thèm nghĩ rằng cậu hoàn toàn vô tội. bà ngoại còn không chịu hao tâm tổn trí làm đồ ăn ngon cho cậu.
Trọng Nham từ trong túi sách lấy ra bao thuốc lá, châm cho mình một điếu, trong làn khói thuốc mỏng manh nhớ lại mình từng có cuộc sống sinh hoạt gia đình. Cho dù khi đó có khổ sở thế nào, thì vẫn là nhà cậu, vẫn có người thắp đèn chờ cậu đi học về, về muộn sẽ bị mắng, không giống như hiện tại, vô luận về nhà lúc nào, đều chỉ im ắng một mình mình.
Khi Trọng Nham hút đến điếu thứ hai, quyết định đi tìm một người cùng mình qua đêm. Cậu biết có mấy câu lạc bộ đêm cũng không tệ, không cần thẻ hội viên vẫn có thể vào được, hơn nữa MB (money boy) ở đó đều định kỳ đi kiểm tra sức khỏe, tuy rằng hơi tốn tiền một chút, nhưng an toàn vẫn hơn. Cũng không nhất định phải làm, chỉ cần có người nằm cạnh là được rồi, cùng uống chút rượu, hoặc cùng nhau trò chuyện.
Khi Trọng Nham đang cân nhắc từ chỗ mình bây giờ đi tới câu lạc bộ đêm nào gần nhất thì một chiếc xe việt dã chạy ngang qua, mấy phút sau, chiếc xe chậm rãi lùi lại, dừng ở trước mặt cậu. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt mang chút kinh ngạc.
“Trọng Nham? Sao em lại ở đây?”
END 32
Jeremy: mn đoán xem là ai?