CHƯƠNG 33: NÓI THẬT ĐÓ!
Trọng Nham lang thang vô mục đích hồi lâu, cũng không chú ý mình đã đi tới đâu, bị một người hỏi như vậy mới phát hiện từ sau khi rời khỏi quán cà phê mình đã đi ngược hướng với “Sơn Thủy Loan”. Chỗ này cậu còn chưa tới bao giờ, nhất thời không biết đây là đâu.
Nhìn thấy cậu đứng ở vỉa hè ngẩn người, nam nhân đẩy cửa xe ra đi xuống, tới trước mặt cậu mang theo chút thần sắc hoài nghi: “Trọng Nham?”
Trọng Nham phục hồi tinh thần, không chút hứng thú mà liếc nhìn người kia một cái: “Là anh à.”
Tần Đông Nhạc nhíu mày: “Sao em lại ở đây?”
“Tản bộ, hóng mát.” Giờ Tần Đông An không có ở đây, Trọng Nham tự nhiên cũng không cần thiết phải che dấu phản cảm của mình với Tần Đông Nhạc: “Tần thiếu gia có việc bận thì đi đi, không tiễn.”
Tần Đông Nhạc hiện đang mặc thường phục, chiếc quần bò thực tùy ý cùng một chiếc áo sơ mi giản dị, giống như bất kỳ thanh niên bình thường nào trong thành phố, nhưng ánh mắt lại có vài phần sắc bén điêu luyện, hơn nữa, đôi mắt kia trong bóng tối lại càng sáng ngời hữu thần. bị đôi mắt như vậy chiếu thẳng vào, Trọng Nham thậm chí có cảm giác không giấu nổi bí mật.
Tần Đông Nhạc nhìn trái nhìn phải: “Anh nghe Tiểu An nói giờ em có người đưa đón, ra cửa cũng có người đi theo cơ mà, người đâu rồi?”
Trọng Nham hỏi hắn: “Anh có thể phát hiện người đi theo tôi à?”
Tần Đông Nhạc dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn cậu: “Có người đi theo hay không, tự em còn không biết sao?”
Trọng Nham lắc đầu.
Tần Đông Nhạc có chút bất đắc dĩ: “Không có.”
Khi Trọng Nham vừa rời khỏi quán cà phê thì Lý Nam, Lý Bắc vẫn còn đi theo sau cậu, nhưng cũng không biết cậu đi tới chỗ nào thì đem người vứt bỏ, hoặc cũng có thể là Lý Duyên Kỳ có việc, đã gọi bọn họ về.
“Không có thì không có đi.” Trọng Nham dù sao cũng không muốn về nhà, Lý Nam, Lý Bắc đi theo ngược lại càng phiền toái. Cậu còn đang muốn tới club đêm, nơi đó cách biển không xa, cậu muốn tới đó chỉ còn cách bắt xe tới.
“Đi thôi.” Tần Đông Nhạc vẫy vẫy tay gọi cậu: “Anh đưa em về nhà.”
“Không cần. Cảm ơn.” Trọng Nham vội nói: “Anh đi trước đi, không cần quan tâm tôi. Hiện giờ tôi không muốn về nhà.”
Tần Đông Nhạc nhướn mày nhìn cậu: “Vậy em muốn đi đâu?”
Trọng Nham thản nhiên nhìn anh: “Đi tìm chỗ vui vẻ một chút.”
Tần Đông Nhạc cảm thấy hình như mình nghe lầm gì đó thì phải, hoặc là anh đã hiểu lầm ý cậu. Chỗ vui vẻ mà Trọng Nham nói có phải là ý mà mình đang nghĩ không?
Trọng Nham mặc kệ anh ta, xốc balo xoay người muốn rời đi.
“Trọng Nham.” Tần Đông Nhạc lấy lại tinh thần, ba bước thành hai đuổi theo, chặn ở phía trước cậu: “Có phải em lại gặp chuyện phiền toái gì rồi không?”
Trọng Nham có chút không kiên nhẫn: “Mắc mớ gì tới anh? anh cũng không phải CẢNH – SÁT.” Ngụ ý, không có việc gì thì tìm chỗ nào mát mẻ mà nghỉ ngơi đi, ít xía mũi vào chuyện của người khác.
Tần Đông Nhạc một chút cũng không có ý bỏ qua: “Hiện tại anh đang được điều tạm tới cục Công an, đương nhiên chính là Cảnh – Sát. Nói đi, hơn nửa đêm em không về nhà, ở chỗ này làm gì?”
Trọng Nham quét mắt nhìn anh một cái, xoay người lại: “OK, thì về nhà, được chưa.” Cậu đoán Tần Đông Nhạc đã coi mình là một thiếu niên lang thang có vấn đề xã hội, nên ý thức trách nhiệm bùng nổ, sợ mình lại gây ra chuyện gì trái luật pháp nguy hại tới an ninh xã hội. trong lớp từng có mấy thằng nửa đêm từ tiệm net chui ra bị tuần cảnh chặn lại kiểm tra thẻ học sinh, Trọng Nham cảm thấy tình cảnh hiện tại của mình rất giống với mấy thằng bạn cùng lớp đó.
Trọng Nham không muốn anh ta hoài nghi, liền bắt một chiếc taxi, khi lên xe còn cố ý vẫy tay ngoan ngoãn chào Tần Đông Nhạc, tỏ vẻ mình thuần lương thành thành thật thật đi về nhà.
Tần Đông Nhạc đứng ở ven đường, không tỏ vẻ gì, chỉ là biểu tình trên mặt như có điều suy nghĩ.
Xe taxi đi ngang qua trước mặt Tần Đông Nhạc, Trọng Nham lặng lẽ thở phào một hơi. Cậu không ngờ ngây ngốc ngồi ven đường cũng có thể gặp được một tên đại phiền toái như Tần Đông Nhạc, vận khí thực sự rất không tồi.
“Đi đâu?” tài xế taxi là một ông chú trung niên, chắc cũng chướng mắt Trọng Nham cái loại thiếu niên choai choai nửa đêm nửa hôm còn lang thang ngoài đường, ngữ khí thực không hòa nhã gì cho cam.
“Câu lạc bộ đêm Lam Quang.” Trọng Nham cũng đoán được thái độ của ông chú tài xế như vậy là vì sao, bởi vì trên người cậu vẫn đang mặc đồng phục học sinh. Nhưng người khác thấy thế nào, cậu chả quan tâm.
Ông chú qua gương chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu, nhưng có thể là do ánh mắt Trọng Nham rất đâm chọc nên rốt cuộc ông ta cũng không nói gì.
Xe chạy tới trước cửa club đêm Lam Quang, Trọng Nham vác balo xuống xe, mới vừa bước được hai bước, chợt nghe một giọng nam trầm thấp thực lạnh lùng vang lên ở phía sau: “Trọng Nham!”
Phản ứng đầu tiên của Trọng Nham chính là: Đệt mợ.
Sao cái tên kia cứ như âm hồn bất tán thế, mấy ông chú cảnh – sát đều khó đối phó vậy sao?!
Trọng Nham không tình nguyện quay người lại, thấy Tần Đông Nhạc đang từ trên xe bước xuống, sắc mặt có chút âm trầm.
Trọng Nham bị tóm tại trận, đơn giản lành làm gáo, vỡ làm muôi: “Anh không còn việc gì để làm sao? tôi, một không hút chích, hai không trả thù xã hội, anh cứ theo dõi tôi làm cái gì hả?” md, ai mà muốn vừa ra ngoài tìm vui lại gặp phải người quen chứ, nhất là người quen đáng ghét, hơn nữa người quen này còn làm một cái nghề khiến người ta muốn né còn không kịp.
Tần Đông Nhạc cũng không rõ vì sao mình lại muốn đi theo Trọng Nham, hoặc cũng có thể là con người Trọng Nham như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một đứa trẻ không được gia đình yêu thương, những đứa trẻ không được gia đình quan tâm thường dễ lầm đường lạc lối.
Trước đây Tần Đông Nhạc đã từng nhận vô số các loại nhiệm vụ, khi tham gia một đợt đột kích nào đó, theo các đồng chí cảnh sát đi phục kích, thậm chí còn đứng gác, đi tuần đêm, anh đã gặp qua không ít thanh thiếu niên có vấn đề, có đứa giống Trọng Nham nửa đêm còn lang thang đầu đường xó chợ, có đứa uống rượu đánh nhau gây chuyện, có đứa chơi thuốc muốn tìm chết, thậm chí vì không có tiền chơi thuốc mà còn bán – ***, đi – khách, hoặc có thể đứng ở giữa cầu tự tử…
Tuổi dậy thì là giai đoạn thanh thiếu niên phản nghịch dễ bị ảnh hưởng bởi những thói xấu khắp nơi trong xã hội, nếu lầm đường sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng mà phá hủy cả một đời người. Cúng bởi vì thế, anh mới quan tâm thái quá tới thằng em trai mình như vậy. không ai hiểu Tần Đông An hơn anh, thằng bé rất cả tin, dễ nghe lời dụ dỗ của người khác, điều khiến anh lo lắng nhất chính là Tiểu An sẽ kết nhầm bạn, một bước sai sẽ kéo thêm nhiều bước sai.
Nhưng bất đồng với Tần Đông An, Trọng Nham lại rất thanh tỉnh. qua cặp mắt kia của cậu, Tần Đông Nhạc có thể nhìn ra cậu tâm tư thông thấu, cậu so với bất cứ ai đều lãnh tĩnh, lại càng lạnh lùng hơn, nhiều khi Tần Đông Nhạc còn hoài nghi không biết trên đời này có thứ gì có thể khiến cậu mềm lòng hay không. Theo anh thấy, người như vậy càng nguy hiểm, bởi vì cho dù người đó có thật sự làm gì gây nguy hại cho xã hội thì đó cũng là làm trong lúc tuyệt đối thanh tinh.
Thái độ của Tần Đông Nhạc dịu đi, thậm chí còn lộ ra chút mỉm cười: “Trọng Nham, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen với nhau. Em cảm thấy ở tại chỗ này bắt gặp một đứa trẻ vị thành niên, đổi lại là em, em sẽ làm gì?”
Trọng Nham thầm mắng, lão tử đếch quan tâm anh muốn làm gì
“Đi thôi.” Tần Đông Nhạc bày ra thái độ ôn hòa: “Anh đưa em về nhà, có phiền toái gì anh giúp em giải quyết.”
Trọng Nham liếc mắt xem thường: “Lão tử muốn tìm MB, anh định giải quyết thế nào?”
Tần Đông Nhạc dở khóc dở cười: “Anh mời em đi ăn khuya, thế nào?” theo Tần Đông Nhạc thấy, Trọng Nham chỉ là nói trong cơn tức giận, một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh thì hiểu cái gì là MB.
Trọng Nham đã không còn đủ kiên nhẫn, cậu muốn tiêu tiền tìm vui, cùng cái tên này một chút liên quan cũng đếch có. Hết lần này tới lần khác chạy tới quấy rối cậu. thấy Tần Đông Nhạc đang muốn vươn tay kéo cậu đi, Trọng Nham lui về sau một bước, ném mạnh cái balo qua. Giây tiếp theo, Trọng Nham chỉ cảm thấy thế giới trước mắt như đột nhiên đảo lộn, sau đó…
Trọng Nham phát hiện hai tay mình đang bị khóa ở sau lưng, cả người bị gắt gao giữ chặt lấy. Càng đáng chết hơn nữa là cậu đang dựa vào ***g ngực Tần Đông Nhạc, giống như một con cừu non nghẹn khuất sắp bị đưa đi làm thịt.
Tần Đông Nhạc dùng cái tay kia vỗ nhẹ vào mặt Trọng Nham: “Còn muốn gây rối không?”
Không đánh thì bực, mà đánh không lại càng thấy bực hơn. Trọng Nham quả thực tức muốn hộc máu: “Buông ra!”
Giọng nói của Tần Đông Nhạc mang theo chút nhẫn cười: “Còn muốn động tay động chân?”
Trọng Nham nghẹn khuất chịu thua: “Không động, tôi cũng không đánh lại anh.”
Tần Đông Nhạc lại hỏi: “Em nói thật đi, đến đây làm gì?” nói xong còn nắm cằm Trọng Nham ép cậu quay mặt nhìn về phía mình: “Anh đã trải qua huấn luyện, em nói thật hay nói dối, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”
Trọng Nham lành làm gáo vỡ làm muôi: “Chính là không muốn về nhà, muốn tìm một người cùng qua đêm.”
Tầm mắt Tần Đông Nhạc lợi hại, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt xén mỗi tấc biểu tình trên mặt cậu.
“Nói thật đó!” Trọng Nham kỳ thật có chút hối hận, vừa rồi cậu nên bắt xe về nhà luôn, tới đây để bị tóm làm gì không biết? giá trị vũ lực căn bản không cùng một cấp bậc, người thông minh sao có thể lấy trứng chọi đá, đâm đầu vào chuyện ngu xuẩn vậy chứ?
Tần Đông Nhạc lắc đầu, đối với câu trả lời của Trọng Nham không biết nên khóc hay cười: “Em mới bao nhiêu tuổi… có người xúi giục hả?”
Trọng Nham đáp lại thực nhanh: “Không có.”
“Vậy sao em biết club đêm Lam Quang?”
Trọng Nham tâm nói, lão tử có thể nói kiếp trước từng tới chỗ này tiêu khiển được không?!
“Nghe nói.”
“Nghe ai nói?”
Trọng Nham mất kiên nhẫn: “Sao anh hỏi nhiều thế?”
Tần Đông Nhạc bóp chặt cổ tay Trọng Nham, cậu kêu thảm một tiếng: “Mẹ nó.”
Tần Đông Nhạc đe dọa vươn tay vỗ mặt cậu lần nữa: “Em lặp lại thử xem.”
Trọng Nham mím môi không dám lên tiếng, hôm nay cảm xúc của cậu có chút suy sụp cộng thêm đang đói bụng, thật sự cũng không muốn tìm người đánh nhau. Thêm nữa, trong lòng cậu cũng hiểu rõ, từ góc độ xã hội mà nhìn lại thì hành vi của cậu hôm nay hoàn toàn xuất phát từ tình thế không thuận lợi mà ra. Mình đúng là suy xét không đủ, nếu lúc này không phải là Tần Đông Nhạc mà là một tuần cảnh nào khác, làm không tốt có khi còn bị báo lại với nhà trường, liên lạc về gia đình, vậy thì càng phiền toái.
“Anh buông tay.” Trọng Nham thức thời nhận thua: “Tôi không tìm nữa, tôi về nhà.”
Bụng Trọng Nham rất hợp thời mà ùng ục vang lên một tiếng, thanh âm còn rất vang dội.
Tần Đông Nhạc buông cậu ra, trong lòng bỗng có chút phức tạp, vừa có chút buồn cười, vừa có chút muốn thở dài: “Chưa ăn tối?”
Trọng Nham liếc mắt nhìn anh một cái.
Tần Đông Nhạc cúi người nhặt balo của cậu lên, một tay dứt khoát nắm cổ tay cậu kéo đi: “Đi thôi.”
Trọng Nham vẫn cố cùng anh phân cao thấp: “Tôi tự mình bắt xe về.”
“Đừng không biết phân biệt.” Tần Đông Nhạc cũng không quay đầu lại mà đe dọa cậu: “Nếu em thấy khó chịu khi đi cùng anh, vậy anh có thể trực tiếp ném em tới đồn cảnh sát. Mỗi tối ở đó đều có đủ loại người, tất cả đều là thanh thiếu niên hư hỏng, từ hút chích tới gây rối đánh nhau… Trọng Nham, anh cảnh cáo em, học tốt không dễ nhưng học xấu lại không khó chút nào.”
Nghe mấy lời này khiến Trọng Nham cảm thấy ngứa răng.
Tần Đông Nhạc nhét cậu vào xe, còn giúp cậu thắt luôn dây an toàn: “Trước dẫn em đi ăn cơm.”
“Anh mời?” Trọng Nham hỏi anh: “Có thể ăn thịt nướng không?”
Tần Đông Nhạc không phản ứng với cậu.
Trong xe mở điều hòa, mồ hôi trên người cũng dần bay mất. Trọng Nham không thành thật mà lục lọi tủ lạnh trên xe, từ bên trong lôi ra một lon coke, liếm liếm môi nói: “Anh cũng thật biết hưởng thụ.”
Tần Đông Nhạc bật cười: “Cái này cũng kêu là biết hưởng thụ?”
Hôm nay, sau khi tan học Trọng Nham chỉ uống một tách hồng trà, hút hai điếu thuốc, cổ họng đã sớm khát khô. Tu một hơi lon coke mát lạnh, cảm thấy toàn thân thật thoải mái.
Tần Đông Nhạc liếc nhìn bộ dạng híp mắt thư thái của cậu, tâm nói đúng là trẻ con, trẻ con làm chuyện gì cũng không thể dùng góc độ người lớn để lý giải. cái gì mà tìm MB, anh cho rằng nhóc con này chỉ đang nói đùa. Hơn nữa bên cạnh nhóc con này lớn lên không có người lớn quản giáo, có thể trưởng thành như thế này cũng coi như không tồi rồi.
Hai người đều không nói chuyện, nên tiếng sôi bụng của Trọng Nham phát ra lại càng phá lệ rõ ràng. Tần Đông Nhạc không nhịn được bật cười, dừng xe trước cửa một quán mì vẫn chưa đóng cửa.
Trọng Nham lộ ra biểu tình thất vọng: “Mì à.”
Tần Đông Nhạc xuống xe trước, làm bộ không nghe thấy tiếng lầu bầu của cậu. quán mì này trước kia khi làm nhiệm vụ được một đồng đội dẫn tới, ông chủ là người Tân Cương hàng thật giá thật, bột mì, thịt bò thậm chí cả đồ gia vị đều được vận chuyển từ Tân Cương về, hương vị hoàn toàn bất đồng với các quán mì khác. Hơn nữa, trong quán bọn họ còn có món thịt dê nướng rất chất, vừa rồi Trọng Nham ồn ào nói muốn ăn thịt nướng, buổi tối nếu ăn nhiều thịt sẽ không tốt cho thân thể, nhưng nếu ăn mấy xiên đỡ thèm thì có thể.
Lúc này trong quán không có nhiều người, nên đồ ăn rất nhanh đã được mang lên, một bát mì thịt bò lớn, mấy xiên thịt dê nướng, một bữa ăn nhẹ nhàng ngon lành. Trọng Nham một tay cầm xiên thịt dê, một tay gắp mì, đồ ăn nhét đầy miệng.
Tần Đông Nhạc cười hỏi cậu: “Mùi vị thế nào?”
Trọng Nham lúng búng nhai đồ ăn, mơ hồ không rõ gật đầu: “Ăn ngon.”
END 34
Jeremy: chỉ anh mới trị được em =))) em Nham cũng thực tạc mao.