Edit: Pink2205
Trong quá trình lăn xuống, Quý Hoài Thịnh luôn ôm chặt Lâm Chi vào lòng, cố gắng giúp cô giảm bớt va chạm với đá vụn và nhánh cây trên sườn núi.
Khi rơi xuống sông, hai người bị dòng nước chảy xiết cuốn xuống hạ du, lưng Quý Hoài Thịnh đập mạnh vào một tảng đá ngầm dựng đứng giữa sông. Anh kêu lên đau đớn, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lâm Chi.
Trôi nổi trong nước một lát, lại xuất hiện thêm một dòng nước xiết, đẩy Quý Hoài Thịnh về phía đá ngầm, đầu anh đập vào tảng đá, đau nhói, ý thức bắt đầu rời rạc.
Hai mắt anh mơ hồ nhìn Lâm Chi trong lòng, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh.
Nhìn đôi môi không chút huyết sắc của cô, anh vô cùng nôn nóng, bọn họ phải nhanh lên bờ mới được.
Quý Hoài Thịnh cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng ôm Lâm Chi bơi về phía bờ, kết quả lại không làm nên chuyện.
Vừa rồi phải vật lộn trong dòng nước xiết, hai mí mắt anh không chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, mất ý thức.
Dòng nước đẩy tay Quý Hoài Thịnh ra khỏi eo Lâm Chi, hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau dần tách ra, trôi lơ lửng trên sông.
Không biết qua bao lâu, Quý Hoài Thịnh mở to mắt, phát hiện mình đã trôi dạt vào bờ, trên lưng và sau gáy đều nhói đau từng cơn.
Anh bò dậy nhìn quanh bốn phía, nhận ra xung quanh vô cùng hoang vu, không thấy bóng dáng Lâm Chi đâu.
Đôi mắt sắc bén của của Quý Hoài Thịnh nhanh chóng phát hiện một chiếc giày nữ màu đỏ trắng đan xen mắc vào nhánh cây chìm gần bờ sông, thế là lại vội vàng lao xuống nước nhặt chiếc giày lên.
Sau khi xem xét cẩn thận, anh chắc chắn đây là chiếc giày Lâm Chi đi hôm nay.
Nhưng vì sao chỉ thấy giày, không thấy người đâu?
Quý Hoài Thịnh lo lắng sốt ruột nhìn mực nước sâu thẳm, rồi đặt chiếc giày trong tay sang một bên, đứng dậy nhảy xuống sông.
Anh bơi qua bơi lại, ngoi lên rồi lại lặn xuống, tìm kiếm bóng dáng Lâm Chi, nhưng đã nửa giờ trôi qua, vẫn chẳng phát hiện được gì.
Thể lực tiêu hao gần hết, anh mệt mỏi quay về bờ, hét đến tê tâm liệt phế trong sơn cốc hoang vắng: “Lâm Chi, em ở đâu?”
Không ai đáp lại, chỉ có tiếng anh vang vọng.
Quý Hoài Thịnh quỳ bên bờ sông, ôm giày Lâm Chi, nỉ non gọi tên cô. Vai anh run run, tiếng khóc đè nén tràn ra khỏi đôi môi mỏng.
Anh không muốn tin Lâm Chi đã gặp chuyện không may, nhưng lại không tìm thấy cô. Cô đang hôn mê, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Trái tim anh trống rỗng, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, dáng vẻ mất hồn mất vía, vô lực ngã ngồi trên mặt đất, lồng ngực nhói đau.
Một lát sau, Quý Hoài Thịnh chưa từ bỏ ý định, lại đứng dậy bước xuống sông. Anh muốn thử tìm lại, có lẽ Lâm Chi đang chờ anh đi tìm cô.
Nước vừa lạnh vừa sâu như vậy, cô nhất định rất sợ hãi.
Tìm hết một lượt, vẫn không thấy tung tích Lâm Chi đâu, anh bải hoải, không lặn xuống nữa mà nằm ngửa trên mặt nước như mất hết sức lực, tay nắm thành quyền, dùng sức đập mạnh, khiến bọt nước văng tung tóe.
Sau đó anh đột nhiên không làm gì nữa, hai mắt nhắm lại, chân tay dang rộng thành hình chữ đại (大), để mặc cơ thể trôi theo dòng nước.
Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Lâm Chi: “Quý Hoài Thịnh, anh đang làm gì vậy? Mau lên đây!”
Quý Hoài Thịnh nhanh chóng mở to mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, phát hiện Lâm Chi đang đứng trên bờ lo lắng nhìn anh.
Thể lực như được hồi phục nhanh chóng, anh bơi nhanh về bờ, vừa lên đến nơi liền chạy vội tới trước mặt Lâm Chi, ôm cô.
Anh ôm cô thật chặt, như muốn khảm cô vào trong thân thể mình. Cảm nhận được nhiệt độ chân thật từ cơ thể cô, trái tim trống rỗng của anh tức khắc được lấp đầy.
Vừa rồi anh cứ tưởng cô đã…
Trong lòng anh có cảm giác như mất đi rồi tìm lại được, may mà cô còn sống.
Lâm Chi bị ôm đến phát ngốc, không đẩy anh ra. Cô nhận ra thân thể anh không ngừng run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên khi phải chịu đả kích quá lớn.
Tai cô áp vào ngực anh, có thể nghe nghe rõ tiếng tim đập thịch thịch, đập rất nhanh, như muốn phá lồng ngực nhảy ra ngoài.
Một lúc sau, cô cũng nâng tay lên nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai anh.
Vừa rồi sau khi tỉnh lại, cô đi ngược về phía trên, chợt nghe thấy hình như có người gọi tên mình.
Đi thêm mấy trăm mét, cô phát hiện Quý Hoài Thịnh đang ôm giày của cô, quỳ bên bờ sông, cơ thể hơi run lên, miệng không ngừng gọi tên cô.
Lâm Chi chưa từng thấy Quý Hoài Thịnh chật vật như vậy, nhất thời ngây dại, cứ đứng ngơ ngác nhìn anh, quên cả lên tiếng.
Toàn thân anh ướt đẫm, tóc tai rối tung, trên đỉnh đầu còn vương hai phiến lá khô vàng, nước nhỏ xuống không ngừng.
Cái áo sơ mi trắng vốn sạch sẽ lại dính đầy bùn, vừa bẩn vừa nhăn, thậm chí còn đứt vài cái cúc, cổ áo mở rộng, áo tuột ra khỏi quần một đoạn, trông chẳng ra sao cả.
Đến khi anh ngẩng đầu lên, Lâm Chi phát hiện sắc mặt anh vô cùng đau đớn bi thương, dáng vẻ mất hồn mất vía. Cô còn lờ mờ nhìn thấy một giọt nước trong suốt trào ra từ khóe mắt anh.
Cô nghi ngờ mình nhìn lầm rồi, Quý Hoài Thịnh không ai bì nổi sao có thể khóc vì cô.
Tiếp theo cô nhìn thấy Quý Hoài Thịnh nhảy xuống sông, ngoi lên lặn xuống, sau đó anh đột nhiên bất động, trôi theo dòng nước, cô tức khắc cả kinh, vội vàng phục hồi tinh thần lại, gọi to tên anh.