Đèn đã tắt rồi mà Lâm Chi vẫn chưa ra, muốn ở lại qua đêm sao?
Nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng Quý Hoài Thịnh ngũ vị tạp trần. Nghĩ đến cơ thể mềm mại trần trụi của cô nằm dưới thân người đàn ông khác, cảm giác phẫn nộ, chua xót, đau đớn tức khắc lấp đầy lồng ngực anh.
Anh tiến lên hai bước, nâng tay lên định gõ cửa, nhưng cuối cùng lại từ từ thả xuống.
Anh đâu có thân phận gì, không có tư cách quản chuyện của Lâm Chi. Cô có quyền quen bạn trai, muốn yêu ai là tự do của cô.
Quý Hoài Thịnh bất lực lui lại, dựa vào tường tiếp tục hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cả người anh được khói trắng bao phủ, sắc mặt cô đơn buồn bã.
Vì đứng im quá lâu, đến đèn trần cũng không còn cảm ứng được cử động của anh nữa, nên không lâu sau, hệ thống đèn cùng tắt hết.
Bóng dáng anh hòa làm một với màn đêm, giống như không còn tồn tại, chỉ nhìn thấy một chấm đỏ rất nhỏ, chính là điếu thuốc lá đang đốt.
Một tiếng qua đi, hai tiếng qua đi…
Lâm Chi vẫn chưa ra, hộp thuốc lá mới mua hôm nay đã bị anh hút hết rồi.
Chẳng biết đã bao lâu, Quý Hoài Thịnh đứng đến tận lúc mặt trời lên cao.
“Kẽo kẹt”, cửa phòng Chu Hách hé mở, Lâm Chi vẫn còn buồn ngủ đi ra.
Vừa ra ngoài, Lâm Chi bị bóng đen đối diện dọa sợ, tập trung nhìn kỹ mới phát hiện là Quý Hoài Thịnh.
Cô buồn bực nhìn anh. Mới sáng sớm anh đã đứng đây làm gì, hơn nữa trên người toàn mùi khói thuốc. Cô cúi đầu nhìn xuống dưới chân anh, phát hiện đầu thuốc lá và tàn thuốc rơi đầy đất.
Trời đất ơi, không sợ ung thư phổi sao. Lâm Chi nhịn không được mắng thầm một câu, sau đó lướt qua anh, đi về phòng.
Lúc đi ngang qua người Quý Hoài Thịnh, tay cô đột ngột bị giữ lại.
Anh mấp máy môi, giọng khàn khàn, gian nan hỏi cô: “Hai người đã làm gì?”
Làm gì?
Lâm Chi khó hiểu quay đầu nhìn lại, phát hiện mắt anh giăng kín tơ máu, hốc mắt đỏ ửng, cằm lún phún râu, sắc mặt không tốt, trông có vẻ mệt mỏi.
Anh không ngủ mà đứng đây hút thuốc cả đêm sao?
Thấy Lâm Chi không trả lời, Quý Hoài Thịnh lại ép hỏi: “Em ngủ với cậu ta rồi sao?”
Cuối cùng cô cũng nghe rõ anh nói gì, nhịn không được mắng: “Đồ đầu óc đen tối. Tưởng rằng ai cũng giống anh, không quản được nửa người dưới sao?”
Lâm Chi hất tay anh ra, đi thẳng về phòng.
Quý Hoài Thịnh nhìn bóng dáng cô rời đi, đầy bụng nghi ngờ, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, chẳng lẽ không xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng nghe giọng điệu trách cứ của cô, anh lại cảm thấy cô nói thật. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chắc Lâm Chi không lừa anh đâu.
Day day huyệt Thái Dương đau đớn, Quý Hoài Thịnh cũng trở về phòng, ngủ bù một giấc.
Tối qua Lâm Chi và Chu Hách quả thực không xảy ra chuyện gì, hai người đã quen nhau nhiều năm, cô luôn tin tưởng nhân phẩm của cậu.
Đêm qua cô đến phòng Chu Hách là muốn thảo luận hành trình ngày mai, đúng lúc đó điện thoại lại vang lên, Chu Hách bảo cô chờ một lát, cậu nghe điện thoại trước.
Cô ngồi trên sô pha chờ Chu Hách nghe điện thoại, không ngờ mười phút mà cậu còn chưa nói xong.
Hôm nay cô chơi điện cuồng trong công viên giải trí, thể lực tiêu hao hơi nhiều, nhìn kịch bản đầy chữ trong tay, mí mắt cứ đánh nhau, cuối cùng nằm trên sô pha ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, Lâm Chi phát hiện mình đang nằm trên giường, quần áo vẫn y nguyên, còn thân hình cao lớn của Chu Hách lại chen chúc trong cái sô pha nhỏ xíu.
Cô đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay đi ra cửa, không ngờ lại gặp ngay Quý Hoài Thịnh đứng canh bên ngoài.
Thực ra không phải Chu Hách không làm gì, cậu đã hôn trộm cô, hôn đến mức có phản ứng, nhưng lại cố gắng kìm chế.
Cậu không muốn cô hận cậu, không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thế là phải chạy đi tắm nước lạnh suốt một tiếng mới dập tắt được dục hỏa trong lòng.
Tắm xong, Chu Hách ôm cô đặt lên giường, còn mình ngủ trên sô pha.
- --
Gần mười giờ Quý Hoài Thịnh mới thức dậy, vừa ra cửa thì chạm mặt Lâm Chi cũng từ trong phòng đi ra.
Lâm Chi chẳng muốn chào hỏi anh chút nào, chỉ hừ một tiếng, rồi lập tức lướt qua, đi xuống lầu. Quý Hoài Thịnh đi sau cô, cũng xuống lầu.
Lúc này, trong đại sảnh đã đầy đủ bốn khách mời và mấy nhân viên công tác.
Hoạt động hôm nay là lên núi cắm trại nấu cơm dã ngoại, sau khi Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh và xuống dưới, mọi người bắt đầu hành động, đi lên trên núi.
Đường lên núi có một đoạn hơi nhỏ, một người đi thì rộng, nhưng nếu hai người sóng vai nhau lại chen chúc khó đi.
Vốn dĩ Chu Hách và Lâm Chi đi cạnh nhau, khi đi đến đoạn đường nhỏ này, hai người tách ra, Chu Hách đi trước, Lâm Chi đi sau.
Người đi sau Lâm Chi chính là Quý Hoài Thịnh.
Lúc đi qua một gốc đại thụ, có một con khỉ đột ngột nhảy xuống, kéo chiếc mũ che nắng màu vàng cam trên đầu Lâm Chi.
Lâm Chi bị hoảng sợ, cơ thể lung lay, nghiêng sang bên trái, đẩy ngã rào chắn ven đường, lăn xuống sườn núi.
Quý Hoài Thịnh đi phía sau, nhanh tay lẹ mắt túm được tay cô, nhưng vì quán tính quá lớn nên cũng bị kéo theo.
May mà sườn núi không quá cao, hai người lăn hai vòng, ngã xuống con sông phía dưới.