Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 102: Chương 102: Biến cố (2)




Nhà họ Lâm đêm nay chỉ có Ngạn Doanh cùng hai người giúp việc ở nhà, cũng không còn việc gì để làm ngoài việc đi ngủ sớm một chút. Tèn tắt, cả khu phố lân cận cũng không ít nhà cũng đi tắt đèn đi ngủ, sở cảnh sát đầu ngõ cũng chỉ còn lát đác một hai người trực trong văn phòng và một người trực chốt cổng.

Hai chiếc xe hơi màu đen lặng lẽ đi vào phu phố đậu ở ngõ tường vắng gần nhà họ lâm. Bách Duật chỉ đích xác vị trí nhà và phòng ngủ của Ngạn Doanh cho những tên bên cạnh. Sinh nhật năm cấp ba của cô hắn cũng được đến nhà họ Lâm tham dự, lần đó lần đầu được uống rượu nên cô choáng váng không nhẹ được người giúp việc đưa lên phòng, tắm mắt của hắn vô tình nhìn thấy cô bước vào căn phòng ở lầu hai.

Ba người đàn ông trong xe nghe hiểu liền bịt khẩu trang vào mở cửa xe đi đến vách tường. Vách tường này nối liền với vườn của nhà họ Lâm chỉ có một vách ngăn. Một người đỡ hai người leo lên đi trên vách tường phóng xuống vườn nho. Hai người bịt mặt bước chân nhanh chóng đi đến cột lớn sảnh bên trái ngôi nhà leo lên. Bọn họ treo người trên cột lớn cố nắm lấy lan can lầu hai leo vào.

Thật may cửa sổ ở cạnh ban công không đóng có thể đi vào phòng được, thường ngày tài xế sẽ kiêm nhiệm vụ trực đêm trước nhà nhưng hôm nay người đó đã chở ông bà Lâm đi dự tiệc mọi thứ vô cùng dễ dàng hành động.

Qua cửa sổ có thể nhìn thấy được bên trong phòng, trên giường trắng có một cục chăn phòng lên, mái tóc cô gái xõa ra quay lưng lại ngủ rất ngon. Một tên lôi ra một tấm khăn xịt vào khăn ít thuốc mê đã chuẩn bị sẵn, cả hai đồng thời nhẹ nhàng bước vào phòng.

Chiếc khăn giơ ra chụp vào mũi miệng cô gái trên giường che đi hô hấp, thuốc mê dính sát vào mũi, cô gái trên giường mở to mắt dãy dụa không ngừng la hét nhưng chỉ phát ra tiếng ú ớ rất nhỏ, tay chân quơ loạn xạ, chưa đầy một phút đã đã bất tỉnh.

Hai người bọn họ thông qua ban công đi đến các phòng khác đánh thuốc mê vào người giúp việc còn lại, thuận lời bắt được Ngạn Doanh đưa vào xe. Chiếc xe chạy khỏi khu phố, lướt ngang qua đồn công an, người trực chốt thấy lạ nhưng cũng không thấy nghi ngờ gì lắm.

Cách đó không xa một người phụ nữ đứng nép mình vào một chốt điện thoại công cộng cũ nhìn vào chiếc xe đang chạy đi, một giọt nước mắt từ từ rơi xuống.1

___________

“Tàu của họ sắp tới rồi.”

Trần Kiệt cầm ống nhòm quan sát báo cáo tình hình cho Quỷ Dạ.

“Cho tàu chạy ra đi.”

Trần Kiệt nghe thấy lập tức đi xuống kêu bọn họ lái tàu chạy ra hướng ngược lại. Lập Hoành quan sát trên màn hình hiện vài chấm tròn bất thường, phóng to camera quan sát thì phát hiện rất nhiều chiếc tàu điều đang chạy tới đây.

“Có rất nhiều tàu nhỏ đang chạy hướng ngược lại với chúng ta, có thể đâm vào nhau.” Anh báo cáo với Hàn Phong.

Hàn Phong nhắm mắt dưỡng thần ngón tay nhịp nhịp trên đùi nghe thế đứng dậy đi đến màn hình quan sát, những chiếc tàu ở đây vẫn giữ nguyên tốc độ không hề giảm đi, nhìn hướng lái và cách lái tàu loạng choạng của bọn họ Hàn Phong không nói gì suy nghĩ một chút.

Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, nhìn qua kính cũng đã thấy đối phương, Nam Hành cũng không khỏi gấp gáp.

“Mặc kệ”

Hai tiếng của anh thốt lên đồng thời đưa ra mệnh lệnh, ở đây lệnh của Hàn Phong là lớn nhất, không được suy nghĩ lung tung, không được kéo dài thời gian, đây là quy định chung của trên dưới Hắc Long không một ai được phép vi phạm.

“Tăng tốc vượt bọn chúng, né được thì né không được thì tông.” Lập Hoành phân phó lệnh xuống cho các thuyền trưởng, Nam Hành cũng hạ cần gạt xuống, đạp mạnh mạnh chân ga tàu tăng tốc lên 270 km/h.

Mười chiếc tàu hung hãn lao đến, những chiếc tàu nhỏ đang đi tới với tốc độ cao cũng phát giác ra điều bất thường, chẳng phải Trần Kiệt nói chạm mặt bên đó sẽ có giao chiến, hắn sẽ cho người nổ súng sao, nhưng chiếc tàu bên Hắc Long hình như không có dấu hiệu dừng lại.

Lan mang hoảng loạn chưa được nửa phút đoàn tàu như vũ bão đã lao đến tông trực diện vào hai mươi mấy chiếc tàu kia, tiếng va chạm vang lên vô cùng lớn, rất nhiều chiếc tàu không chịu nổi tan xác lật bay trên không trung rơi xuống biển.

Vật cản trở quá đông ba chiếc tàu lớn hi sinh chạy trước rẽ lái, lùa những chiếc tàu và mảnh vỡ tàu sang một bên mở một con đường trống.

“Thay đổi vị trí.”

Hàn Phong nói vào bộ đàm ra lệnh, lần này anh trực tiếp quan sát bộ điều khiển quan sát và cầm lái ra lệnh cho Nam Hành, Lập Hoành và các tàu khác.

Bảy chiếc tàu phía sau lập tức lồng vào nhau thành một hàng dọc đi quang con đường trống trên biển mà ba chiếc tàu kia cố dạt chướng ngại ra. Qua khỏi đám hỗn độn bảy chiếc tàu tăng tốc lên vị trí ban đầu mặc kệ phía sau, mất hút trong tầm quan sát.

“Đã hạ được ba chiếc.” Trần Kiệt báo cáo với Già La qua điện thoại, bên kia đầu dây chỉ có tiếng cười đầy thú vị của ông ta.

“Tốt tốt, mở màn đã đặc sắc như thế, loại gần một phần ba, tốt tốt.”

Nhìn ba chiếc tàu bị va chạm mà móp méo trôi nổi trên biển kia, người lái tàu chắc không thể giữ được mạng sau va chạm mà đập đầu vào buồng lái, nếu có may mắn thì động tác dẹp chướng ngại vật vừa rồi cũng đã tước đoạt những khả năng cuối cùng của động cơ rồi.

Lần này không theo một thế trận nào cả, bảy chiếc tàu phóng như điên về phía trước, trời cũng đã gần sáng đoạn đường vượt qua hai biên giới chạm mốc một phần ba đoạn đường cần đi. Sau va chạm ba chiếc tàu hi sinh trôi nổi trên biển, nếu người có khả năng nhất định sẽ sống sót, nếu không qua được xem như kẻ bất tài thì không đáng sống đi.

Thiên Ý lôi trong ba lô ra ít lương khô quân đội chia cho Hứa Thiên, đi đến buồng lái truyền thức ăn cho lão đại, Nam Hành và Lập Hoành ăn lót dạ.

Mất đi ba chiếc tàu đã nằm trong dự đoán nhưng trong lòng Hàn Phong vẫn cứ cồn cào khó chịu, có một linh cảm vô cùng xấu, Lập Hoành đưa lương khô anh chỉ lắc đầu thâm trầm không nói một lời, mày kiếm nhíu lại mông lung nhìn về phía xa xăm.

______

Ngạn Doanh vẫn hôn mê bất tỉnh bị đặt lên giường, Bách Duật ngồi xuống bên cạnh ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô. Tính ra mắt hắn cũng thật kém, Sở Oanh Oanh sao có thể so với Ngạn Doanh, Thu Thu so về nhan sắc cũng không bằng.

Nhắc đến Thu Thu lòng hắn lại dâng lên một cỗ tức giận, chính người của Hắc Long đã thừa nhận Thu Thu là do Hắc Long phái tới, căn bệnh khốn kiếp này chính là do Hàn Phong ban cho.

HIV sao, Hàn Phong dám tặng hắn món quà lớn như thế chẳng lẽ tưởng hắn chỉ biết cam chịu không làm gì sao.

Nhìn lại người con gái yếu ớt hôn mê bất tỉnh nằm trên giường hắn nở một nụ cười quỷ quái, tắt đèn rồi nhanh chóng cởi thắt lưng ra, tiếng thắt lưng bị quăng xuống đất rất mạnh nhưng công dụng của thuốc mê quá lớn, cô gái trên giường lấy lại chút ý thức cỏn con nhìn thấy người đàn ông mờ mờ nhưng sau đó lại bị tác dụng của thuốc đánh vào chìm vào giấc ngủ.1

_________

Ai đoán trúng được chuyện sắp xảy ra Song Tước tặng thêm 20 ngoại truyện về Lập Hoành và Nam Hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.