Tám giờ tối.
Mười nhóm người mặc đồ chuyên dụng bước xuống tàu. Tất cả tàu đều giống nhau y đúc không một chút sai lệch nhìn vào không thể phân biệt được chiếc nào chứa hàng chiếc nào không có hàng.
Nhóm Hàn Phong mặc đồ chuyên dụng màu đen từ trên xuống của tổ chức, vác súng trên vai đi nhanh vào khoang điều khiển. Lập Hoành ngồi vào vị trí quan sát, đầu mũi tàu có gắn camera quan sát có tầm phóng 1000x, 360° có thể quan sát tầm xa xung quanh. Lập Hoành đeo tai nghe và kính quan sát vào đồng thời bấm nút khởi động bộ đàm, gạc cần điều khiển quan sát xung quanh trong lúc người bên dưới vào các tàu còn lại.
Lần này người đảm nhiệm vị trí lái là Nam Hành, nhét tai nghe vào tai khởi động màn hình địa lí đợi một cái gật đầu của Lập Hoành lập tức nhấn nút xanh khởi động. Con thuyền rung chấn nhẹ nắp khoang di chuyển về phía trước trượt vào ngay khớp chắc chắn, thân thuyền có xu hướng nhô lên mặt nước một chút. Những chiếc thuyền bên cạnh cũng lần lượt khởi động, tất cả trên tư thế sẵn sàng đợi lệnh hành động.
Kim đồng hồ trên tay Hàn Phong liên tục chạy, mấy chốc đã đến con số 9, anh ung dung nhìn vào chiếc kim đang hối hả chạy không quan tâm đến sự khẩn trương vô bổ của người bên cạnh. Cây kim giây sắp chạm đến số 11, vừa chạm đến đồng hồ Hàn Phong reo lên một tiếng “tít” Lập Hoành lậo tức bật độ đàm ra lệnh.
“Chuẩn bị”
Mười con tàu nhận lệnh di chuyển thành thế trận đã sắp xếp, ba con tàu tiến lên đầu dàn đầy chiều ngang của mặt nước, ở giữa là bốn chiếc trong đó ở giữa là thuyền do Nam Hành và Hắc Ảnh cầm lái, hai chiếc ngoài bìa bao lấy hai chiếc ở giữa, phía sau cùng cũng là ba chiếc thuyền.
Mười con tàu chiến lập thành thế bảo hộ tuyệt đối cho hai con thuyền chính giữa một cách tuyệt đối không sơ hở. Chiếc kim chạm đến số 12 reo lên liên hồi, Lập Hoành Nam Hành đồng thời liếc nhìn nhau hiểu ý, Nam Hành gạt cần điều khiển chuẩn bị.
“Xuất phát.”
Mệnh lệnh vừa dứt mười con thuyền phóng như bay về phía trước, sóng biển động mạnh dâng cao hơn hai thước, mười con thuyền lướt lên lướt xuống uốn lượn trên mặt sóng nhưng không hề bị mất lái, nước biển đập vào kính thuyền che đi tầm nhìn trước mặt người lái vẫn dựa vào bảng đồ điều khiển đâm thẳng về phía trước tốc độ như vũ bão hơn 250km/h.
Dự báo thời tiết hôm nay tiết lộ sẽ có mưa to cùng sóng biển dữ dội nên không có bất kỳ một chiếc thuyền ngư dân nào dám cản đường, cũng không có bất cứ phi thuyền du ngoạn nào dám ho he đưa đầu ra biển, tất cả mọi người trong khoang thuyền lúc này không hề sợ hãi, vẫn điềm tỉnh như không ngồi ngay thẳng nhìn về phía trước, cảm giác đấu với tử thần ra khỏi ranh giới con người là cảm giác kích thích khó tả nhất trên cuộc đời này. Dù hôm nay tất cả bọn họ có bỏ mạng cũng vô cùng xứng đáng, vợ con cả đời vẫn sẽ được sống trong sung sướng nhung lụa, cha mẹ già hàng tháng vẫn sẽ được chu cấp số tiền lớn giống như lúc họ còn làm việc tại Hắc Long.
Ơn cứu mạng những con người bần hàng khốn cụt này là Hắc Long ban cho, đoạt được quyền làm người ngẩng cao đầu mà sống là Hắc Long ban cho. Những chiếc tàu như những con rồng đen lực lưỡng mang theo ý chí và hoài bão của lớp thiếu niên trong bóng tối hiên ngang vượt nhanh trong ánh sáng le lói của ánh trăng chiếu xuống, của ánh đèn thuyền phát ra.
Phía trước mục tiêu là dây căng ranh giới biển nối từ đầu bên này đến bên kia, cách khoảng chừng tám trăm mét. Ba con thuyền đầu tiên cho nốc tàu mở ra cánh cửa chắn ngang nóc, ba thanh niên mặc đồ chuyên dụng quăng đầu dây có ngắn móc xích mắc lên cột nóc thuyền mượn lực đu người leo ra khỏi nóc thuyền.
Bọn họ chạy liên tục như chớp ra phía trước mũi thuyền, rút bên hông ra con dao găm vô cùng sắt bén, ánh sáng kim loại sượt ngang màn đêm vừa chạm tới dây thừng căng ngang ba người đồng thời nằm ngửa ra sau trên đầu thuyền hạ trọng tâm và người xuống giơ dao lên cắt ngang sợi dây thừng.
Sợi dây thừng dài lõi thép phút chốc đứt làm bốn mảnh, hai mảnh bìa đầu còn nối với bờ trôi nổi trên mặt biển, hai mảnh chính giữa bị rớt xuống mặt biển bị sóng thuyền xoáy vào đại dương mất biệt.
Ba người xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ chạy về nóc thuyền nhảy xuống khoang thuyền, ba cửa nóc đồng thời đóng lại như ban đầu.
Đoàn tàu tiếp tục phóng nhanh không ngừng về phía trước dường như trên đời này không còn thứ gì có thể cản trở nữa.
____________
“Ông trùm, đã chuẩn bị xong.” Một tên vệ sĩ cung kính báo cáo lại với Già La. Ông ta vẫn cầm điếu thuốc thư thái hưởng thụ như cũ, Quỷ Dạ dịu dàng xoa bóp chân cho ông ta.
“Cô đi làm nhiệm vụ của mình đi.” Ông ta ra lệnh.
“Dạ “ Quỷ Dạ ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài bến cảng đậu hơn hai mươi con tàu, tàu không lớn nhưng số lượng quả thật không nhỏ. Mỗi chiếc chỉ có một người lái, thật không sai kẻ đó chính là người phải hy sinh oanh oanh liệt liệt lần này.
Dùng tàu nhỏ chặn đầu đầu thuyền lớn đi với tốc độ cao của Hắc Long có thể khiến tàu của họ bị thiệt hại. Già La so với những kẻ khác thì thú vị hơn nhiều, không đột kích cũng không dùng vũ khí đạn dược mà dùng mạng người cản chân. Chỉ tội những kẻ đang cầm lái kia không biết mạng của bản thân lại rẻ tiền đến như thế.