Chiếc xe màu đen sang trọng đậu lại cửa cổng nhà họ Lâm, Hàn Phong nhấn kèn trên xe, bên trong hình như có tiếng xôn xao chắc trong nhà đã nghe thấy.
Ngạn Doanh chờ mãi một lúc cũng không thấy anh có ý định xuống xe, thắc mắc quay sang nhìn anh.
“Em vào đi, anh không vào đâu, ngoan, hôm sau lại đến trước cổng thăm em.” Anh vuốt vuốt tóc cô, đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Sao anh lại không vào nhà chứ, không chừng cha mẹ anh cũng ở trong đó.” Ngạn Doanh bắt lấy tay áo anh, cửa cổng đã mở mà cũng vẫn day day không chịu tha anh.
“Anh không muốn gặp ông ta.” Sự việc dẫn đến Hàn Phong hận Hàn Thiếu Trầm không đơn giản là thái độ của ông ta năm đó, còn có cả nguyên nhân sâu sa mà cả đời này Hàn Phong cũng không thể nào quên được.
“Thật sự không đi cùng em sao, anh không muốn bên cạnh em sao.” Hàn Phong biết anh có nỗi khổ riêng nhưng cô không thể để anh bị cô lập mãi như thế, anh sẽ rất cô đơn, sẽ ngày càng xa cách với mọi người.
“Anh không có, anh... Vợ ơi.” Anh chồm người qua ôm cô vào lòng, anh không nói thành lời nhưng anh muốn cho cô thấy rằng anh không có ý nghĩ như thế.
Ngạn Doanh lần đầu thấy anh “yếu đuối” như thế cũng hoảng mất mấy giây, cô dùng bàn tay nhỏ bé trắng nõn của mình vuốt lưng anh, lúc cô khó chịu làm nũng anh cũng thường vuốt ve cô như thế này.
“Được rồi, em sẽ đi lên nhà.” Cô đỡ anh ra khỏi người mình muốn ra khỏi xe nhưng đẩy đẩy hai cái vẫn thấy anh bất động, Hàn Phong tranh thủ ôm vợ một tí mới nhích người thả cô ra nhưng cảm thấy chưa đủ nên nghiêng một bên mặt sang đưa đến gần cô, ngón tay chỉ vào má mình. Ngạn Doanh hiểu ý cười rộ lên hai tay bưng mặt anh chồm người hôn bên má trái anh một cái, bên phải một cái, ở chóp mũi một cái, lại ở trán một cái.
Ngạn Doanh vừa bước vào phòng khách đã thấy một khung cảnh làm cô muốn rớt cả hàm. Từ hai ông cụ, cha mẹ cô, cha mẹ chồng cô, anh trai cô, còn có những người khác đều trưng ra một bộ mặt vui vẻ yêu chiều mà nhìn cô.
Ngân Đài là người đầu tiên đứng lên đi đến nắm lấy hai tay cô, yêu thương xoa đầu cô.
“Con gái có mệt không, nào, ngồi xuống uống nước đi con.”
“Con chào hai ông, con chào cha mẹ.” Ngạn Doanh lễ phép chào hỏi mọi người.
“Bé ngoan, uống nước đi con.” Hàn phu nhân kéo cô xuống ngồi cạnh mình và Ngân Đài, vuốt ve gò má trắng mịn mới từ bên ngoài vào nên có chút hồng hồng đáng yêu của cô.
“Mẹ ơi, Như Lan đâu rồi mẹ.” Ngạn Doanh nhìn xung quanh cũng không thấy Như Lan ở đâu, không biết em ấy sao rồi.
“Như Lan lên phòng nghỉ rồi con.”
Ngạn Doanh trầm mặc một lúc mới ngước mắt lên nhìn cụ Lâm. “Ông nội, đứa bé trong bụng Như Lan không thể bỏ đâu.”
Cụ Lâm nghe thấy lời này nhất thời không thể hiểu được lời cô nói. “Ý con là gì.”
Ngạn Doanh hít một hơi thật sâu, nói. “Như Lan mắc bệnh tử cung hai sừng rất khó có con, thành tử cung rất mỏng, lần này đúng lần là hiếm gặp, nếu em ấy phá thai thì cả đời... Cũng không thể mang thai được nữa.” Ngạn Doanh mắt nhìn lên căn phòng trên lầu hốc mắt có chút ướt.
Cụ Lâm không thể tin nổi trợn tròn mắt nhìn Ngạn Doanh, nhìn kỹ có thể thấy được bàn tay ông không kìm được mà run run. “Con nói cái gì vậy hả? Ai cho con nói bậy như vậy hả.”
Cụ Lâm quát lớn làm Ngạn Doanh vô ý thức rụt người lại. Người nhà họ Hàn thấy thế không muốn con dâu, cháu dâu của mình bị ức hiếp, lần này cả Hàn Thiếu Trầm cũng đứng lên can ngăn. “Bác ngồi xuống trước đi ạ, nghe con bé nói.”
“Con nói rõ ràng cho ta nghe xem, mau lên.” Cụ Lâm giống như ngồi trên đống lửa, Như Lan mang thai chỉ cần sinh ra là được, nhà họ Lâm dư sức nuôi nấng đứa bé này, nhưng nếu cả đời con bé chỉ có một đứa con này...
“Con không có đặt điều làm gì, là con nhìn thấy giấy kết quả khám sức khỏe tổng quát của em ấy.” Ngạn Doanh thật sự rất bực tức cho Như Lan và Hứa Thiên, từ nhỏ Ngạn Doanh rất nuông chiều yêu thương Như Lan nhưng con bé vẫn bị anh chị em ruột của mình ức hiếp. Lớn lên lại bị người nhà bó buộc như thế, Hứa Thiên không chắc là người đàn ông tốt, quá khứ là quá khứ, nhưng cô dám chắc chắn rằng Hứa Thiên nhất định sẽ trở thành người chồng, người cha tốt.
Cụ Lâm kích động đập bàn một cái thật mạnh “bang” mấy tách trà trên bàn rung rinh va vào nhau. “Ông trời ơi, tôi đã gây ra cái nghiệt gì a.”
“Tại sao tại sao vậy chứ.”
Ngạn Bách tiến lên an ủi vỗ vỗ vai ông nội, chính anh cũng nhíu mày khó chịu, em gái bảo bối của anh gả cho bạn thân của anh, nhưng mười mấy năm nay sự việc hắn làm anh cũng không có phước mà biết một chút nào.
“Anh cũng đừng nghĩ chúng em lầm đường lạc lối gì, anh đừng tưởng em không biết anh thích Thiên Ý, cô ấy cũng là em gái tuột của Hứa Thiên đó.”