Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, dự án kéo dài trong ba tháng của Lâm thị cũng đã kết thúc trong viên mãn. Ngạn Bách ưỡn vai vứt sấp tài liệu cuối cùng lên bàn cho thư ký giải quyết những chuyện còn lại.
Dự định sẽ thưởng cho bản thân một bữa thật ngon, Ngạn Bách tự mình lái xe đến nhà hàng dưới trướng Hàn thị, vừa được ăn ngon vừa được miễn phí, thật thông minh nha.
Cuộc chiến tranh ngầm giữa anh và Thiên Ý đến nay vẫn chưa kết thúc, bản thân anh khi quyết tâm làm chuyện xấu cũng không ngờ được rằng cô bé kia lại cứng đầu như thế. Anh im lặng cô cũng im lặng, anh trốn tránh cô cũng trốn tránh.
Trong lúc mải mê suy nghĩ nhân viên phục vụ mấy chốc đã dọn xong một bàn ăn thịnh soạn lên.
“Tổng giám đốc Lâm?” Từ xa vang lên giọng nói của phụ nữ, âm thanh trong trẻo dễ nghe. Ngạn Bách không cần quay đầu cũng thừa biết rõ là ai, đứng dậy kéo ghế ra làm động tác mời đối với người phụ nữ.
“Mời ngồi, Lục tiểu thư.” Lục Phi Phàm là con gái đầu lòng của nhà họ Lục ở Nam Thành, từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc, mười tám tuổi đã đến Anh Quốc du học, ngoại trừ tiếp nhận Lục thị, Lục Phi Phàm còn nổi tiếng về ngành thời trang, cô vừa kinh doanh vừa theo đuổi sự nghiệp thiết kế.
Mối quan hệ hợp tác giữa Lâm thị và Lục thị không quá lớn nhưng đối với nam nhân có dáng người trời sinh làm ánh mắt của những người trong ngành thời trang phải xao xuyến này quả thật Lục Phi Phàm cũng nổi lòng tham.
“Chẳng hay dự án vừa rồi ở khu đô thị số ba Lâm thiếu đã ôm trọn được trong vòng tay. hôm nay mới có nhã hứng đến đây thưởng thức mỹ vị.” Lục Phi Phàm vui vẻ cười nói, nụ cười được huấn luyện từ nhỏ ở Lục gia quả nhiên không tầm thường, đối với những nam nhân khác có thể nói là câu hồn đoạt phách nhưng đối với Ngạn Bách lại hoàn toàn trái ngược, ánh mắt anh đã bị cuốn vào cô gái mơ hồ ở cửa quán đằng kia.
“Lâm thiếu!”
“Hả, có chuyện gì.” Ngạn Bách nghe tiếng gọi của cô ta mới di dời tầm mắt.
“Đằng kia có người quen của anh sao?” Rõ ràng ngoài cửa quán vừa bước vào hai cô gái, một cô gái nhỏ nhắn thanh tú thì Lục Phi Phàm không biết nhưng cô gái xinh đẹp đang mang thai bên cạnh tuyệt đối có thể nhìn ra là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Lâm thị và con dâu được ưu ái của cả Hàn thị, bảo bối tâm can của người đứng đầu trong tối lẫn ngoài sáng của thương nghiệp -Hàn Phong.
“Lâm tiểu thư” Lục Phi Phàm cười gọi hai cô gái đang tìm chỗ ngồi đằng kia, cả Ngạn Doanh cùng Thiên Ý đều giật mình quay lại.
Ngạn Doanh nhướng nhướng mày khó hiểu, có đuôi cũng có thể nhìn ra anh hai cùng con bé bên cạnh này nhất định có gian tình, sao hôm nay lại xuất hiện một kẻ ngán chân này.
“Đi thôi Thiên Ý.” Ngạn Doanh lôi kéo tay cô đi.
Bọn họ đã trốn tránh nhau hơn ba tháng rồi, đừng nhắc đến chuyên tình một đêm kia, sau hôm đó kể cả đối mặt với anh cô cũng thật sự không dám. Tên đáng chết này, hôm nay cư nhiên lại có thể hẹn hò riêng với mỹ nữ, dù không dám đối mặt với anh, muốn tránh anh càng xa càng tốt nhưng nhìn hai người họ thân thiết như thế trong lòng cư nhiên không được thoải mái, bước đi cứng nhắc chậm dần.
Tại sao trong cùng một chuyện mà hắn có thể vui vẻ đi ăn uống còn bản thân lại cứ đắn đo suy nghĩ, cô còn chưa cho hắn câu trả lời mà, còn chưa xác thực quan hệ giữa bọn họ mà tên Lâm Ngạn Bách này thật sự đã coi như không có gì sao. Đúng là hôm đó cô có nói như thế, nhưng mà...
Cô gái kia cũng thực xinh đẹp, nụ cười cứ như hố sâu cuốn hút người ta không dứt ra được, trang phục hay cách trang điểm đều rất tinh tế nhìn vào liền có thể đoán được xuất thân không nhỏ, cốt cách giống như Ngạn Doanh và Như Lan vậy.
“Trùng hợp, vào ăn chung đi, dù sao cũng là chồng em trả mà.” Anh chống cằm cười cười nhìn bọn họ, bộ dạng lười biếng nhưng gương mặt trời sinh biết dỗ lòng phụ nữ như anh chỉ càng toát lên vẻ phóng túng hoang dã của mình.
“Cô là?” Ngạn Doanh dời mắt sang cô gái bên cạnh.
“Chào cô, tôi là Lục Phi Phàm” Lục Phi Phàm lịch sự đứng dậy mời Ngạn Doanh ngồi.
“Thì ra là Lục tiểu thư, chúng ta ngồi.” Ngạn Doanh liếc nhìn bàn ăn chỉ có hai chỗ trống bên cạnh Ngạn Bách và cô ta, thoải mái ngồi xuống cạnh Lục Phi Phàm.
Thiên Ý cũng không còn cách nào khác chỉ biết chầm chậm sang bên cạnh anh cẩn thận kéo ghế ra xa một chút ngồi xuống, mấy chuyện linh tinh của bạch đạo bọn họ cô không hứng thú chút nào, nghỉ vậy là làm ngay cô bưng chén đũa lên tự mình ăn no.
Có điều hình như hơi bất công thì phải, sao bên này toàn mấy món thanh đạm, salad không thế, món cá hấp cay lại ở bên phía cô gái kia, cô từ nhỏ lăn lộn sống chung với đam đàn ông thô kệch, có thức ăn phải ăn mấy món có dinh dưỡng mới có sức đánh nhau chứ, đâu thể như mấy vị tiểu thư mình hạc xương mai, nhai đi nhai lại toàn rau với củ.1