Bọn họ đã trốn tránh nhau hơn ba tháng rồi, đừng nhắc đến chuyện tình một đêm kia, sau hôm đó kể cả đối mặt với anh cô cũng thật sự không dám. Tên đáng chết này, hôm nay cư nhiên lại có thể hẹn hò riêng với mỹ nữ, dù không dám đối mặt với anh, muốn tránh anh càng xa càng tốt nhưng nhìn hai người họ thân thiết như thế trong lòng cư nhiên không được thoải mái, bước đi cứng nhắc chậm dần.
Tại sao trong cùng một chuyện mà hắn có thể vui vẻ đi ăn uống còn bản thân lại cứ đắn đo suy nghĩ, cô còn chưa cho hắn câu trả lời mà, còn chưa xác thực quan hệ giữa bọn họ mà tên Lâm Ngạn Bách này thật sự đã coi như không có gì sao. Đúng là hôm đó cô có nói như thế, nhưng mà... Cô gái kia cũng thực xinh đẹp, nụ cười cứ như hố sâu cuốn hút người ta không dứt ra được, trang phục hay cách trang điểm đều rất tinh tế nhìn vào liền có thể đoán được xuất thân không nhỏ, cốt cách giống như Ngạn Doanh và Như Lan vậy.
“Trùng hợp, vào ăn chung đi, dù sao cũng là chồng em trả mà.” Anh chống cằm cười cười nhìn bọn họ, bộ dạng lười biếng nhưng gương mặt trời sinh biết dỗ lòng phụ nữ như anh chỉ càng toát lên vẻ phóng túng hoang dã của mình.
“Cô là?” Ngạn Doanh dời mắt sang cô gái bên cạnh.
“Chào cô, tôi là Lục Phi Phàm” Lục Phi Phàm lịch sự đứng dậy mời Ngạn Doanh ngồi.
“Thì ra là Lục tiểu thư, chúng ta ngồi.” Ngạn Doanh liếc nhìn bàn ăn chỉ có hai chỗ trống bên cạnh Ngạn Bách và cô ta, thoải mái ngồi xuống cạnh Lục Phi Phàm. Thiên Ý cũng không còn cách nào khác chỉ biết chầm chậm sang bên cạnh anh cẩn thận kéo ghế ra xa một chút ngồi xuống, mấy chuyện linh tinh của bạch đạo bọn họ cô không hứng thú chút nào, nghỉ vậy là làm ngay cô bưng chén đũa lên tự mình ăn no.
Có điều hình như hơi bất công thì phải, sao bên này toàn mấy món thanh đạm, salad không thế, món cá hấp cay lại ở bên phía cô gái kia, cô từ nhỏ lăn lộn sống chung với đam đàn ông thô kệch, có thức ăn phải ăn mấy món có dinh dưỡng mới có sức đánh nhau chứ, đâu thể như mấy vị tiểu thư mình hạc xương mai, nhai đi nhai lại toàn rau với củ.
Thiên Ý chán nản gặm rau củ, ánh mắt thèm thuồng nhìn dĩa cá hấp cay ngon miệng đằng kia, thịt cá trắm rất tươi xung quanh phủ đầy màu sắc xanh đỏ của ớt và hạt tiêu xanh. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng cũng không nói chuyện hay đụng chạm bất cứ động tác nào, có điều qua ba tháng bị nhốt trong dự án mà không được gặp con bé bướng bỉnh này Ngạn Bách không nhịn được dùng khóe mắt quan sát cô gái nhỏ bên cạnh đang hì hục gặm cắn mấy miếng khoai tây hấp mà miệng thì muốn rớt nước miếng nhìn con cá hấp bên kia.
Anh quan sát đối diện thấy hai cô gái đều đang mải mê nói chuyện không để ý gì đến bên này, anh chồm người tới thành công đem dĩa cá cấp kéo gần ra giữa bàn. Thiên Ý thấy con cá hiện hữu trong tầm mắt gần của mình liền ngước mắt quay sang nhìn anh chỉ thấy một bộ dạng lắc đầu bất đắc dĩ của anh. Ngạn Bách giơ tay mạnh mẽ xoa đầu cô, sức lực hơi lớn lên cả thân người cô cũng di chuyển lắc lư theo tay anh, anh lấy đũa gắp lên một khối thịt cá trắng tinh bỏ vào đĩa phụ cẩn thận tách xương ra khỏi khối cá, xong xuôi miếng nào anh lại bỏ vào chén nhỏ cho cô miếng đó.
“Cảm ơn.” Giọng cô lí nhí đủ để hai người nghe
Thiên Ý lè lưỡi vui vẻ ăn đến hai má phồng lên nhìn Ngạn Doanh phát huy hết năng lực ngoại giao của mình để cho cô có thời gian ăn no. Hai người bọn cư nhiên từ lúc nào đã hoà hợp đến lạ lùng, còn hành động hoà hợp chính là anh gắp, cô ăn.
Ngạn Bách từ nhỏ đã chăm em gái bảo bối vàng ngọc rồi nên chút ít việc nhỏ nhặt này đối với anh xem ra là sở trường.
“Cũng không còn sớm nữa, vậy lần tới có thời gian rảnh Lâm tiểu thư nhất định phải liên lạc với tôi đó.” Lục Phi Phàm mở điện thoại lên nhìn thời gian, nhận thấy đã không còn sớm nữa nên bỏ đồ vào túi xách đứng dậy chuẩn bị đi.
“Lục tiểu thư đi thong thả.” Ngạn Doanh nhận lấy ly nước từ tay Ngạn Bách uống một ngụm cho đỡ khô cổ.
“Được, Lâm thiếu, tôi đi trước,hẹn anh hôm khác.” Lục Phi Phàm giơ bàn tay thanh mảnh về phía anh. Để đáp lễ Ngạn Bách cũng vui vẻ bắt tay, hai bàn tay họ đúng lúc đúng chỗ lại lọt vào ngay tầm mắt của Thiên Ý. Cô cúi gầm mặt xuống mà dồn hết thức ăn trong bát vào miệng. Không may bóng dáng Lục Phi Phàm vừa khuất sau cửa nhà hàng thì Thiên Ý liền bị sặc ngay.
“Khụ..khụ” Cô nhét thức ăn vào cái miệng nhỏ nhiều đến độ phồng lên, cảm giác khó chịu ở mũi và cổ họng khiến cô tự động chảy nước mắt.
“Thiên Ý.” Ngạn Doanh hoảng hồn rút khăn giấy đưa cô.
“Không sao chứ, từ từ ăn thôi, có ai giành ăn với em đâu chứ.” Ngạn Doanh và Thiên Ý đến sau lại ăn chung bàn nên phục vụ chưa kịp đem nước nên cho hai người, Ngạn Bách lấy luôn ly nước của mình cho cô uống, tận lực vỗ vỗ sau lưng cho cô nhuận khí. Thiên Ý nhận lấy uống một ngụm thật to, hít thở thật sâu mới thoái khỏi cảm giác khó chịu ở mũi, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào vì bị sặc mà càng đỏ hơn, nhìn qua hết sức nhu tình.
Ngạn Bách vô tình nhìn thấy mà ngại ngùng không dám tiếp tục nghĩ bậy, liền quay mặt sang bên khác giả vờ ho. “Khụ”
“Anh hai, một lát chồng em sẽ đến đón em đi bệnh viện khám thai một lát, Thiên Ý ban nảy bắt taxi đi cùng em, em dẫn em ấy theo sẽ phải bắt em ấy đợi, anh đưa Thiên Ý về giúp em được không.” Ngạn Doanh thâm ý nhìn Ngạn Bách nháy nháy mắt, hiểu được chiêu trò quỷ quái của em gái mình anh giả vờ trả lời như không quan tâm lắm.
“Sao cũng được, lát nữa anh có việc đến viện bảo tàng một chuyến, dẫn cô ấy theo vậy.” Thiên Ý nhìn hai người họ bàn tính cũng không có ý kiến gì, mối quan hệ của cô với hắn ta cũng không rõ ràng lắm, chi bằng nói ít đỡ ngại hơn. Ngạn Doanh không động đũa, cầm di động nhắn cho Hàn Phong bảo anh đến đón mình, đợi Thiên Ý ăn xong ba người họ cùng nhau ra xe.
Ngạn Bách nhìn Hàn Phong vừa bước ra khỏi xe nháy nháy mắt xem như chào hỏi, mặc kệ hai vợ chồng họ ân ái ôm ấp phía sau như thế nào đôi chân thon dài vẫn bước nhanh về phía hầm gửi xe, Thiên Ý chân ngắn dù nhanh nhẹn nhưng cũng không đuổi kịp anh, mồ hôi trên trán bât đầu túa ra vài giọt, vừa rồi cô ăn rất no, nhất là món cá hấp cay ấy hình như chỉ có mình cô động đũa, người xưa bảo không sai, anh nhiều quá chẳng làm được việc gì, bây giờ vác cái bụng căng to kia chạy có giống hành hình người khác không chứ.
Gần đến nhà xe cô mới nắm được tay áo anh, Ngạn Bách bị nắm nên dừng chân lại quay đằng sau xem cô. Thiên Ý chống một tay lên gối cố hít thở cho thông, không thèm nhìn anh sợ mất mặt nhưng vẫn giữ áo anh không buông.
“Phụt” Anh thật sự là không nhịn được cười, đường đường là cái gì mà... Ngũ tỷ của Hắc Long gì đó, võ công cái thế không ngờ ăn no quá cũng chạy không nổi.
“Cười cái gì.” Thiên Ý nhìn điệu cười trào phúng của anh mà chán ghét, nhất quyết giơ chân đạp lên gối anh. Ngạn Bách bị cô đạp giơ quần cũng chẳng để ý, giơ tay phủi phủi bụi, dứt khoát lôi cô đi.
Tuy rằng chỉ đơn thuần là lôi đi nhưng có lực của anh ở phía trước cô thấy bước đi dù có nhanh cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thiên Ý ngước mắt nhìn bóng lưng anh ở phía trước, sao con người này gen lại tốt như thế chứ, dáng dấp còn đẹp hơn cả người mẫu nam cô xem trên tạp chí nữa. Dù hắn có một chút độc mồm độc miệng, thật ra cũng phải là xấu, Ngạn Bách suy đi nghĩ lại thì thật sự rất dễ chung sống, có một chút chu đáo nữa. Thiên Ý chợt thấy bản thân cũng không còn bày xích anh nữa rồi.