Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 111: Chương 111: Sự Thật




Chịu đựng một đêm lo lắng bất an, nhận được sự đồng ý của Hàn Phong lúc trưa mới dám tính toán, Tống Nham kéo dài thời gian đến chiều mới điều vài xe cảnh sát đến trước nhà họ Lâm.

Người giúp việc nhanh chóng đến mở cửa ra, xe cảnh sát đậu mấy chỗ trống còn lại trong sân cùng mấy chiếc ô tô khác. Mọi người không ai về nhà mình cả, lo lắng cho Ngạn Doanh và cháu đích tôn nên ai cũng ở nhà của Lâm Hoàng nghỉ ngơi, đến khi cảnh sát Tống đến mới tụ họp lại ở phòng khách.

Tống Nham từng bước nặng nề đi vào trong, Ngạn Bách bước ra trước bắt tay ông mời ông ngồi xuống. Cảnh sát Tống tháo mũ trên đầu xuống đặt ngay ngắn trên bàn, cẩn thận nhìn mọi người xung quanh một lượt, nhàn nhạt nói. “Lâm tiểu thư không có sao hết.”

Lời nói cắt ngang không đầu không đuôi nhưng nghe thấy những lời này mọi người trong phòng điều nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhất là ông bà Lâm.

“Không sao là tốt, không sao là tốt rồi.” Cụ Lâm quay sang ông bạn già của mình nói, cụ Hàn cũng vui mừng gật đầu phụ họa.

“Vậy bọn chúng là ai, bao giờ mới thả con gái tôi ra.” Lâm Hoàng khẩn trưởng hỏi cảnh sát Tống.

“Thật ra thì chuyện không như mọi người nghĩ đâu, các người hãy nghe một câu chuyện trước, sau đó các người sẽ tự hiểu.” Tống Nham cần lên ly trà nhấp một ngụm lớn.

“Dù sao tôi đến đây cũng để nói ra sự thật.”

Tống Nham kể câu chuyện về một cậu bé đáng thương bị chính người cha tham mê tiền tài danh vọng của mình dùng quyền lực bức ép mẹ cậu, cậu bé ấy mười tuổi cứu được lão đại của một tổ chức xã hội đen và từ đó cuộc đời cậu bước sang một trang mới...

....

Thời gian rất lâu rất lâu trôi qua nhưng trong phòng khách không ai phát ra một tiếng động nào, câu chuyện Tống Nham kể rất hay chăng, là một câu chuyện không danh xưng nhưng trong lúc này không ai một ai không hiểu.

Hàn phu nhân khóc đến rất thảm, tựa đầu vào vai Ngân Đài mà khóc, Hàn Tịch ngẩng mặt lên nhìn trần nhà màu trắng dường như mọi lời Tống Nham nói tạo thành một cuốn phim tái hiện lại hình ảnh đó trong đầu ông. Tất cả là do ông gây ra, là cha con ông gây ra.

Hàn Thiếu Trầm âm trầm không nói một lời nào, trong đầu ông nhớ đến ngày ấy trên bãi biển, một cậu bé rất đáng yêu vô tư đang ngồi ở đó, hình ảnh xẹt qua đến một khung cảnh khác, trước một căn nhà tồi tàn cũ rách, ông lôi vợ ông đi mặc kệ bà chống cự khóc lóc thảm thương, có một cậu bé chạy đến ôm chân ông lại, trách cậu bé phiền phức nên trong lúc tức giận ông đạp cậu bé ra ngoài.

Cậu bé gầy gò ốm yếu bị đạp nằm trên đất, khắp người dính đầy đất, cậu bé giương mắt nhìn câu ra lệnh của người đàn ông mà những người khác thẳng tay lôi kéo mẹ cậu đi, vác cậu lên vai đưa vào trong xe.

Giọt nước mắt từ đâu chảy ra khỏi khóe mắt Hàn Thiếu Trầm, có lẽ, có lẽ chính giây phút đó đã khiến Hàn Phong theo đuổi cái gọi là quyền lực kia.

Ông bà Lâm cũng nhìn nhau thấu hiểu, họ cũng biết chuyện Hàn Phong sau này mới được nhận về nuôi nhưng không rõ tường tận như thế, bởi lúc nhỏ khi chưa biết Hàn Phong là con cháu của cụ Tịch anh đã làm bạn với Ngạn Bách, đã chơi cùng với Ngạn Doanh.

Lúc đấy công ty ông bà chỉ là một chi nhánh nhỏ ở gần khu công nghiệp cạnh cảng biển, cũng đúng lúc gần nhà Hàn Phong, mãi sau này mới dời về Phú Thành để tiện thăm nhà cha mẹ, Hàn Phong cùng Ngạn Bách bằng tuổi nên đúng lúc cũng học cùng mẫu giáo và cấp một.

“Năm đó tôi cũng từng điều tra Huyết Vũ, đương nhiên cũng biết chuyện này, Hắc Long cũng chưa lớn mạnh như bây giờ, Huyết Vũ đã kể mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi tự nhận bản thân là một cảnh sát ăn hối lộ, cảnh sát quèn nhưng cho dù tôi có không nhận tiền từ họ tôi cũng sẽ không bao giờ điều tra về Hàn Phong.”

Đi theo Tống Nham còn có chủ của viện phúc lợi xã hội, bà cũng nói. “Đúng vậy, Hàn thiếu hằng năm đều quyên góp số tiền rất lớn cho viện phúc lợi, mỗi đứa trẻ bị bỏ rơi hay mồ côi đều có được cuộc sống hạnh phúc đủ đầy như một gia đình khá giả, nếu không phải tôi quen biết cảnh sát Tống, tôi cũng không biết Hàn Thiếu...”

“Thôi được rồi, Ngạn Doanh với Hàn Phong cũng sắp về, mọi người vào dùng cơm trước rồi đón chúng nó về nhé “ Mẹ Như Lan thấy không khí hơi căng thẳng nên giải vây cho căn phòng này một chút.

“Con cũng có chuyện muốn nói.” Như Lan nói với mọi người có mặt ở đây.

“Có chuyện gì chúng ta nói sau được không con gái, chúng ta ăn cơm trước” Mẹ Như Lan dịu dàng nói với con gái.

“Hứa Thiên cũng là người của Hắc Long.” Cô nhắm mắt nói ra. Không khí lại một lần nữa ngưng đọng trong phòng khách. Như Lan rắn răng thật chặt, nhìn mọi người lớn trong nhà kể hết mọi chuyện.

....

“Cha”

“Cha”

“Ông nội”

Cụ Lâm sau khi nghe Như Lan nói liền lên cơn đau tim, Ngạn Bách chạy nhanh vào phòng lấy thuốc cho ông. Như Lan quỳ xuống ôm lấy chân ông.

“Ông nội, ông nội đừng có sao mà, ông nội ơi.” Cô khóc đến thảm thương cầu xin ông.

Cụ Lâm uống thuốc vào cơn đau tim dần dần ổn định lại. “Con...con.”

“Dạ con nghe ông ơi.”

Cụ Lâm giơ tay xoa đầu Như Lan, lau nước mắt cho cô. “Chị của con đã mang thai, không thể thay đổi mọi chuyện. Còn con...con còn cả tương lai mà, ông nội chỉ có con ở bên cạnh thôi, con còn quay đầu được mà đúng không.” Ông ôn tồn nói với cô.

“Không, ông ơi đừng vậy mà.” Như Lan khóc càng thảm thương hơn, cha mẹ cô thấy thế liền bước tới lôi Như Lan ra khỏi chân ông cụ Lâm.

“Nghe lời ông nội, mau cắt đứt với Hứa Thiên đi, sau khi học xong thừa kế gia nghiệp của ông, chọn một người chồng tốt.”

Không, không thể nào, cô không thể chia tay với Hứa Thiên được, Như Lan khóc đến tê tâm liệt phế, cha mẹ cô liên tục muốn kéo cô ra ngoài, không chịu nổi cảnh hiện tại Như Lan hét lớn.

“Con có thai rồi!”

__________

Bão quá bão mà tương tác không đủ yêu cầu nhỏ nào cả, tức tui.

Tước sẽ giảm lại bớt chương trong một ngày nhé, nếu tương tác cao lên một xíu Tước sẽ thêm lại chương, một ngày 4-5 chương là rất nhiều mà tương tác lại không nhiều, truyện lại sắp Hoàn Chính Văn như thế sẽ rất ảnh hưởng đến các truyện sắp tới.1

Nói dị thoi chứ mấy má dễ thương quá ai nỡ làm dị, nhưng mà tiếp tục thì phải làm à, sếp la chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.