“Mặt nạ da người này không khó làm, quan trọng là chúng ta không biết cô ta sẽ phản bội.” Hàn Phong nói đến đây giọng anh có chút trầm hơn bình thường, sự việc của Hồng Nương không chỉ là hồi chuông cảnh tỉnh cho anh mà còn là mối đe dọa cho cô.
Nếu thật sự hôm nay Ngạn Doanh có mệnh hệ gì, nếu anh còn sống trên đời chắc chắn cô ta sẽ được chết không toàn thây. Mọi lỗi lầm có thể tha thứ, làm sai có thể trả giá nhưng trên đời này Hàn Phong chỉ có hai ngoại lệ, một là mẹ anh, hai là cô.
Anh không nói gì nhưng qua mắt anh cô có thể cảm nhận được nỗi lo lắng vẫn chưa dứt được trong anh, chỉ cần chậm một chút thôi, chỉ chậm thêm vài giây nữa cô cũng không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy đến.
Đôi mắt cô nhìn anh rưng rưng nước, dứt khoát chui vào cổ anh hưởng thụ cái ôm của anh. Hàn Phong vỗ vỗ lưng cô cho nhuận khí, đã quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều chuyện xảy đến, ngày anh về nước anh đã từng nghĩ là bản thân đã cố gắng rất nhiều mới khiến cô chịu chấp nhận anh.
Xem ra không phải do anh, là do ông trời thương xót nên mới ban cô cho anh, chuyện hôm nay chính là cái giá phải trả, Hàn Phong trước nay chưa từng tin trời Phật, chỉ tin bản thân mình.
Đến bây giờ anh mới biết sức lực con người có hạn đến nhường nào, con người có tài giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc chỉ biết đứng nhìn.
“Mà ai đưa em đến đây vậy.” Hàn Phong cúi xuống mổ mổ lên mặt cô, dịu dàng hỏi cô.
“Em đi đến tổng bộ nhờ họ đưa em đi.” Ngạn Doanh ngáp ngắn ngáp dài trả lời anh.
“Ừm, buồn ngủ sao, hay chợp mắt một lát đi.” Anh sửa sang lại tư thế cô cho thoải mái, để cô tựa vào vai mình ngủ.
“Reng” Tiếng điện thoại reo lên trong khoang thuyền tĩnh lặng, Ngạn Doanh cùng vì đó mà tỉnh ngủ đi không ít.
“Ai gọi vậy anh?”
Hàn Phong đỡ cô ngồi sang ghế bên cạnh, đưa tay vào túi quần lôi điện thoại ra. Bên này mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc nhưng bên phía Lâm gia và Hàn gia lại là một mớ hỗn độn.
Lâm Hoàng cùng Ngân Đài trở về nhà nhưng không ai ra mở cửa, vào nhà cũng không thấy ai. Tưởng chắc là người trong nhà đã ngủ hết nên cũng không quan tâm lắm, đột nhiên trong lòng Ngân Đài hiện lên một nỗi bất an lạ lùng, bà đi lên phòng con gái xem cô đã ngủ hay chưa, cửa phòng mở ra nhưng trên giường lại không thấy ai, phòng tắm cũng không có.
Bà tức tốc chạy đến phòng của người giúp việc xem Ngạn Doanh có ở đó không, cửa phòng giúp việc không hề đóng mà mở toanh ra, trong phòng chỉ có Tiểu Trúc nằm ngất xỉu trên sàn nhà, Tiểu Đán cũng không thấy đâu nữa.
Nhà họ Lâm một trận xôn xao lo lắng, Lâm Hoàng gọi Ngạn Bách nhanh về nhà lại gọi sang nhà riêng của Hàn Phong xem Ngạn Doanh có về đó không, vú Vưu nói lại với ông là Hàn thiếu đã đi công tác, bên này thiếu phu nhân cũng không có qua.
Gọi hết sang nhà lớn Lâm gia, cả Hàn gia cũng không bỏ qua. Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ người trong Lâm gia và Hàn gia đều đến nhà của Ngạn Doanh, cả cụ Hàn đang bị bệnh cũng sống chết muốn đến đây.
Mẹ Lâm khóc hết nước mắt, Hàn phu nhân cũng không thôi an ủi, quan trọng nhất là Ngạn Doanh còn mang thai lỡ có chuyện gì...
“Ngạn Bách, sao rồi.” Ông Lâm đón con trai ra bên ngoài nghe điện thoại vào, gấp gáp hỏi anh.
“Cảnh sát Trình đã xem camera trên đường, nhà chúng ta không có xe nào ra bên ngoài, chỉ có một chiếc xe màu đen lạ mặt trong khu phố.” Tiếng của anh lạnh tanh.
Không khí trong phòng khách càng lạnh đi vài độ, chuyện này xem ra chín mươi phần trăm chính là bắt cóc tống tiền.
“Bọn họ làm ăn cái kiểu gì vậy hả, Thiếu Trầm con mau gọi cho Tống Nham đi, bảo nó mau đem cháu dâu của ta trả về đây, bọn chúng muốn bao nhiêu tiền cũng được khụ.”
Hàn Tịch tức giận đứng dậy vỗ bàn, nhìn kỹ có thể thấy được hốc mắt ông đỏ lên, tức đến ho khụ khụ.
“Cha bình tĩnh chút đi, chưa qua hai mươi tư giờ, họ cũng không có giải quyết đâu.” Hàn Thiếu Trầm trái lại rất an nhàn thưởng thức trà trên bàn, một chút gấp gáp cũng không có.
“Hàn Thiếu Trầm!” Hàn phu nhân hét lớn, đi đến trước mặt ông.
“Ông làm việc cả đời đến điều khiển bọn họ làm việc ngay lập tức mà cũng không được sao, đồ vô dụng.”
Hàn Thiếu Trầm có thể cảm nhận được sự tức giận của vợ, dù không muốn nhưng cũng thấy rét run đi nhanh ra ngoài gọi điện thoại.
Tống Nham đặt ống nghe xuống mệt mỏi dựa người ra sau thở dài, cuối cùng rồi ngày này cũng đến.
“Alo.”
Hàn Phong lướt vào nút xanh trên màn hình đưa điện thoại lên tai.
“Hàn Phong, Hàn gia và Lâm gia sắp loạn rồi.” Tống Nham kể lại đầu đuôi sự việc cho anh nghe một lần, rằng nhà họ Lâm đã báo cảnh sát. Hàn Phong không trả lời ông ngay mà chỉ yên lặng chỉ về phía xa xăm qua cửa sổ khoang thuyền. Anh dùng tay che lại loa điện thoại.
“Doanh nhi, anh có chuyện muốn nói.” Anh dịu dàng xoa tóc cô, hỏi cô.
“Nếu một ngày mọi người điều biết thân phận của anh, em có chán ghét anh không.”
Ngạn Doanh mở to đôi mắt nhìn anh, bổng dưng bật cười.
“Cười cái gì, hửm?”
“Anh đang nói đến gia đình mình đúng không?” Anh không chối, gật đầu với cô, trong lòng có chút xao động.
Ngạn Doanh chồm người tới trước hôn lên cằm anh mấy cái, chưa đã lại cọ thêm mấy cái vào chiếc cằm lổm chổm râu của anh. “Chuyện gì tới thì tới thôi, em với Như Lan cũng nói chuyện với nhau rồi, ai dám khi dễ anh em...”
“Em thế nào?” Anh kề mũi mình vào mũi cô, thơm thơm mấy cái.
“Ai dám khi dễ anh em liền không cho bọn họ bế con mình.”
Hàn Phong.“...”
Anh đưa điện thoại lên tay nhẹ nhàng nói với Tống Nham: “Cứ nói ra đi.”