Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu

Chương 109: Chương 109: Thích Quảng đại sư




Bến cảng xảy ra ẩu đả đánh nhau đến đổ máu, xác người nằm tê liệt trên đất nhiều vô số kể, Trần Kiệt quan sát thấy người của mình đã thiệt mạng gần hết, Quỷ Dạ cũng đi mất, bảo vệ Già La chỉ làm thêm gánh nặng dứt khoát nhân lúc ông ta không để ý đi lùi về sau nép người sau thùng hàng nhảy xuống mặt đất chạy thoát.

Hứa Thiên quặp cổ một tên xuống đất bẻ gãy, vì phải thấp người chế trụ tên đó trên đất mà tầm mắt vừa vặn nhìn thấy Trần Kiệt đang chạy trốn.

Hứa Thiên cười khẩy một tiếng, dùng mũi chân khẩy lên cây dao lớn của ai đó làm rơi trên đất chụp lấy cán, lấy đà ngắm chuẩn phóng dao về phía hắn.

Rõ ràng hướng dao bị lệch nhưng hướng Trần Kiệt chạy xung quanh toàn là thùng thép đựng hàng đã che chắn không ít, con dao không đâm thẳng qua lưng mà chuyển hướng đâm vào chân hắn.

“Aaa”

Trần Kiệt bị thương đau đớn ngã quỵ xuống đất, Già La nghe tiếng hắn ta mới phát hiện Trần Kiệt bỏ mình đi mất, hắn nằm ở trên đất con dao xiên qua cù lẳng chân đau đớn không nhích nổi một bước.

“Tên ăn cháo đá bát này.” Già La tức giận cầm súng rơi trên đất lên nhắm về phía Trần Kiệt, không hổ là nguyên tố vô cùng hiếm có thể thay đổi nhân loại, Uranium đến giờ phút này vẫn còn phát ra tác dụng cao cả, đạn bắn về phía Trần Kiệt điều bị đi lệch cả.

Một người lại một người bên phía Già La bỏ mạng, Hứa Thiên, Lập Hoành, Nam Hành, Thiên Ý mỗi người ra tay với hơn chục tên, đánh mãi không biết mệt.

Ánh mắt trời lên cao rồi hạ xuống một chút, ánh nắng chiều nhẹ lại, kẻ ngông cuồng đã chết, kẻ nhát gan cũng không trốn được bao nhiêu, bị trói lại đưa vào khoang tàu, mọi người nghỉ ngơi một lát dọn dẹp sạch sẽ hiện trường cũng vào tàu nghỉ ngơi.

Ngạn Doanh nói đến giờ này cũng chưa chịu ngưng nghỉ, tuy nhiên Hàn Phong cũng không ngăn cản cô, anh thật sự chưa hết tức giận chỉ theo bản năng rót nước, đút bánh cho cô để cô đừng đói đừng mệt.

“Buổi chiều muộn em thấy Tiểu Đán lén la lén lút mở cửa sổ ở ban công ra, sau đó em mới giả vờ làm đổ nước lên quần áo cô ấy, Tiểu Đán là người làm theo giờ không có ngủ ở nhà em nên không có đồ thay em mới đưa cho cô ấy đồ của em.” Đến cuối cùng Ngạn Doanh nói hết thở ra một hơi bưng ly nước lên uống sạch.

“Vậy lúc bọn chúng tới em ở đâu?” Hàn Phong vừa hỏi lại vừa rút một tấm khăn giấy ra lau miệng cho cô.

“Em trốn ở nhà kho đó, anh thấy em giỏi không.” Cô đưa mặt mình đến gần mặt anh cười thật tươi, mong cầu anh yêu thương.

Giận thì giận nhưng thương thì quá thương rồi, Ngạn Doanh như ý được anh hôn lên trán một cái rồi nép cái đầu nhỏ của cô vào ngực anh, hai tay anh ôm hông cô thật chặt.

“Em nói vị thầy chùa đó tặng cho em một cái mặt nạ da người?” Anh vuốt ve đầu cô.

“Đúng vậy, sau đó em có bỏ ít thuốc ngủ vào ly nước của Tiểu Đán, rồi đeo mặt nạ vào cho cô ta.”

Chuyện Hồng Nương sẽ phản bội Hàn Phong kiếp trước không hề xảy ra, chuyến hàng lần này của anh cô cũng không biết.

Hai ngày trước Ngạn Doanh theo Ngân Đài đi đến Long Ẩn Tự dâng hương cầu bình an cho gia đình, xin phước cho đứa bé trong bụng, nghe nói ở đó có một vị thầy tu bói đoán rất chuẩn, nhưng chỉ có người có duyên mới có thể biết được tương lai phía trước, được gặp Thích Quảng đại sư.

Đang dâng hương trong tịnh thất một nhà sư trẻ tuổi đi đến chỗ hai mẹ con.

“Chào hai người, Thích Quảng đại sư hôm qua có nói với chúng tôi, hôm nay sẽ có hai mẹ con nhà nọ đến viếng chùa, người con là phụ nữ đang mang thai. Đại sư nói vị tiểu thư đây có duyên với ông, không biết tiểu thư có muốn gặp đại sư không.”

Ngân Đài nghe đến đây cảm thấy rất phấn khích, đây đúng là phước báu ba đời mà. Ngạn Doanh đi theo nhà sư trẻ đi ra một am nhỏ sau chùa, đến đây nhà sư trẻ đứng chựng lại.

“Tiểu thư, tôi dẫn đường đến đây thôi, thí chủ hãy tự vào đó.”

Ngạn Doanh cảm thấy rất lạ nhưng linh cảm lại cảm thấy rằng sẽ không có chuyện gì, cô từng bước đi vào trong. Vị đại sư đang nhắm mắt thiền định, hai tay chắp trước ngực, nghe tiếng bước chân của cô từ từ mở mắt ra.

“Oan oan tương báo, số kiếp đổi thay, sống lại một lần, phải trả nhân hồi.” Thích Quảng đại sư nói với cô. Ngạn Doanh bất ngờ mở hai mắt nhìn vị đại sư trước mặt, trước nay cô không phải là một người mê tín, nhưng..

“Ý của đại sư là gì?” Cô dè dặt hỏi ông ấy.

“Trên đời làm gì có phước báu lớn đến độ ưu ái vị thí chủ như thế, sống lại một kiếp là do phước báu từ những đời trước hiển linh cứu độ người, nhưng muốn sống yên bình là chuyện không thể, buộc phải trải qua kiếp nạn để trả nợ mà thôi”

Ngạn Doanh mở to hai mắt nhìn vị đại sư trước mặt, bình thản giống như là đang nói đến chuyện gì đó rất bình thường chứ không phải là bí mật lớn nhất của cô.

“Đây là món quà tôi tặng cô, sau này yên bình hãy nhớ hành thiện tích đức, trả lại ơn đức này.” Vị đại sư đưa một chiếc hộp cho cô.

Ngạn Doanh ôm bụng đi đến nhận lấy.

“Đã không còn chuyện gì nữa, thí chủ hãy về đi.”

_____________

Sau những ngày bị hăm doạ các kiểu thì đã rõ chân tướng.

Mọi người đoán cũng gần đúng chứ chưa ai đúng ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.