Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 93: Chương 93: 59-3 Không Thể Buông Tha!




Âu Dương Khả lắp bắp kinh hãi, hoa dung thất sắc nói: “Ngươi nói bậy! Phụ thân sẽ không bỏ mặc ta, mẫu thân cũng sẽ cứu ta ra ngoài!”

Âu Dương Noãn cười nhẹ nói: “Tổ mẫu nói muốn đem người đến, Phụ thân nói câu gì ngươi có biết không?”

Sau lưng Âu Dương Khả không tự chủ được mà chảy mồ hôi lạnh, nàng ta tiến lên nửa bước, nhìn Âu Dương Noãn nói: “Nói cái gì?”

“Phụ thân nói tốt nhất là nhốt ngươi lại qua một năm rồi nói. Đến khi nào hiểu chuyện rồi thì thôi!” Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười nhìn Âu Dương Khả, quả nhiên thấy sắc mặt nàng ta càng trở nên trắng bệch, cắn chặt môi không nói lời nào.

“Muội muội, muội còn muốn cầu tình cho nha đầu này nữa không? Nếu như muội cầu tình ta sẽ đi hồi bẩm tổ mẫu cùng phụ thân. Nói muội luyến tiếc nha đầu đã làm hỏng thọ lễ của tổ mẫu này…”

Môi Âu Dương Khả run run, ánh mắt phẫn hận khó nhịn. Nhưng rồi vẫn cúi đầu, hung hăng nói: “Nếu tỷ tỷ nguyện ý, cứ nói tiểu nha đầu này vô lễ ngang ngạnh. Dù sao cũng chỉ là nô tài, cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi. Đông Hà tùy ý tỷ xử lý!”

Lý di nương trong lòng khẽ nảy lên, sau đó dần dần lạnh băng. Âu Dương Noãn chỉ cần nói hai ba câu liền có thể uy hiếp được Âu Dương Khả. Nhị tiểu thư vốn muốn chuyện náo lên thật lớn, sau đó sẽ cáo trạng mình với lão thái thái. Nhưng hiện tại Bội Nhi cùng Đông Hà xảy ra tranh chấp, lại vô tình làm hỏng thọ lễ của lão thái thái, cái này đúng là không ổn. Nếu như đến tai lão thái thái, đại tiểu thư chỉ cần tùy tiện nói hai ba câu chỉ sợ Nhị tiểu thư sẽ không còn cơ hội được thả ra.

Nói cách khác, Nhị tiểu thư có thể ra ngoài hay không còn tùy vào đại tiểu thư. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Âu Dương Khả làm sao vì bảo vệ một nha đầu là làm trở ngại cho tiền đồ của bản thân chứ? Lấy nha đầu ra làm đá lót đường, nàng ta đã làm được một lần đương nhiên có thể làm được lần thứ hai.

Đông Hà lập tức hiểu được, giơ tay lên ra sức đánh vào mặt mình nói: “Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ nhất thời đánh mất lương tâm, không biết trời cao đất dày, nên đã hồ đồ làm sai chuyện! Về sau sẽ không dám nữa, cầu xin đại tiểu thư tha mạng!”

Trong phòng ngoài phòng nhất thời yên lặng đến cực điểm, chỉ có thanh âm cầu xin tha thứ cùng tiếng bàn tay đánh vào mặt từng trận từng trận.

Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn Đông Hà, Hồng Ngọc lạnh lùng phân phó: “Các ngươi không nghe thấy đại tiểu thư nói gì sao? Mau kéo nàng ta ra ngoài!”

Đông Hà sợ tới mức mặt trắng bệch, muốn hét lên tha mạng. Lý di nương lạnh mặt, liếc mắt một cái liền có bà tử lấy tay bịt miệng nàng ta lại. Mấy người liền nhanh chóng kéo Đông Hà ra ngoài.

Âu Dương Khả ngây ngốc trừng mắt nhìn Đông Hà đang liều mạng giãy dụa, đến khi bị lôi hẳn ra ngoài. Trong phòng nhất thời một mảnh tĩnh mịch.

Thu Nguyệt đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, thủy chung một chút phản ứng cũng không có. Năm đó Thu Nguyệt là do Lâm thị đích thân tự mình lựa chọn, lại tự mình dạy dỗ, vì hầu hạ cho Âu Dương Khả mà chuẩn bị. Nàng ta đi theo Âu Dương Khả đã nhiều năm, sớm đã là đại a đầu có chỗ đứng. Các khoản chi phí ăn mặc so với cô nương nhà bình thường còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Lại vốn nhìn quen cảnh phú quý nên tâm tư ánh mắt cũng tự nhiên sẽ cao hơn rất nhiều, nên cũng nghĩ nhiều làm sao mưu toan cho mình một con đường tốt. Ví dụ như là làm nha đầu hồi môn của tiểu thư, rồi làm nha đầu thông phòng, sau đó nếu thuận lợi có thể lên làm di nương. Cho nên Thu Nguyệt vẫn luôn tận tâm tận sức vì Âu Dương Khả, muốn tính cho bản thân một chút tiền đồ. Nhưng mà cuối cùng vẫn bị vị chủ tử này mạc danh kỳ diệu bán đứng, hại nàng ta cả đời bị nhốt trong từ đường này. Không cần nói những mơ tính tốt đẹp ban đầu đều hóa thành bọt biển. Ngay cả người thân trước nay đều dựa vào Thu Nguyệt cũng cứ thế mất đi nguồn sống….Trong lòng nàng ta thật sự rất hận mẹ con Lâm thị.

Âu Dương Noãn liếc nhìn Thu Nguyệt một cái rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại đây hầu hạ Nhị tiểu thư!”

Thu Nguyệt cúi đầu: “Dạ, đại tiểu thư! Nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hết sức!”

Âu Dương Khả nhìn Thu Nguyệt mặt không chút đổi sắc kia, không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Âu Dương Noãn bước ra khỏi phòng, Lý di nương liền thử thăm dò hỏi: “Đại tiểu thư, nha đầu Đông Hà kia…”

“Từ hôm nay trở đi, phạt nàng ta tới phòng giặt đồ. Phải nói như thế nào với Lão thái thái cùng phu nhân, chắc Lý di nương cũng biết chứ?”

“Đương nhiên! Là do Thu Nguyệt vô ý đánh vỡ Ngọc Quan Âm của Lão thái thái. Nhị tiểu thư tức giận nên đã đuổi nàng ta ra khỏi từ đường!” Lý di nương mỉm cười trả lời.

Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Muội muội còn nhỏ, đúng là chưa hiểu chuyện. Muội ấy ở đây còn phiền di nương phải lo lắng!”

“Vâng, đại tiểu thư! Chỉ cần Nhị tiểu thư có hành động gì không tốt ta sẽ phái người qua thông báo cho tiểu thư!” Tươi cười trên mặt Lý di nương lại càng sáng lạn.

Âu Dương Noãn thản nhiên nói: “Di nương nói gì vậy? Muội muội thân thể yếu ớt, ta sợ muội ấy không được khỏe, ảnh hưởng đến đầu óc thì không tốt lắm!”

“Đại tiểu thư nói đúng, ta sẽ cố gắng chiếu cố nàng. Nếu Nhị tiểu thư có chỗ nào không thoải mái, ta nhất định sẽ qua Noãn các nói với tiểu thư!” Lý di nương lập tức sửa lại.

Hồng Ngọc mang theo ý cười nhìn vị di nương này một cái, nàng ta quả thật đã xem Đại tiểu thư như chủ, sai đâu đánh đó, hơn nữa nói một chút liền hiểu.

Nói đi cũng phải nói lại, Âu Dương Noãn cũng đã cho nàng ta không ít ngon ngọt. Lý Nguyệt Nga cũng không phải ngu xuẩn, bánh ít đổi đi bánh quy đổi lại. Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Vậy làm phiền di nương rồi!”

(Bánh ít đổi đi, bánh quy đổi lại: có qua có lại)

“Đại tiểu thư khách khí rồi!”

Lý di nương vừa quay đầu lại liền phân phó tiểu nha đầu bên ngoài: “Ở đây chú ý động tĩnh của Nhị tiểu thư! Nếu như xảy ra chuyện gì, cẩn thận da của ngươi!”

….

Đến nửa đêm, Âu Dương Khả đột nhiên mở mắt, lại thấy ánh mắt như nhìn tử thù của Thu Nguyệt đang đứng trước giường nhìn mình. Nàng ta sợ tới mức bật dậy khỏi giường, thất thanh nói: “Ngươi…ngươi làm cái gì vậy?”

Thu Nguyệt tóc tai bù xù, chân trần, một bộ dáng lạnh băng: “Nô tỳ sợ Nhị tiểu thư gặp ác mộng nên ở đây canh chừng!”

“Ngươi…ngươi mau tránh ra!” Âu Dương Khả nhìn thấy bộ dáng như dưới địa ngục của Thu Nguyệt thì liền sợ hãi, lớn tiếng quát.

Thu Nguyệt nhìn Âu Dương Khả một cái, yên lặng đi qua một góc. Qua một canh giờ, Âu Dương Khả khát nước tỉnh dậy, Thu Nguyệt thế nhưng lại ngồi trên đầu giường đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng ta. Cứ thế lặp đi lặp lại, Thu Nguyệt giống như là đang cố ý ép buộc Âu Dương Khả, mặc kệ có đuổi thế nào cũng đều không đi.

Liên tiếp làm ầm ĩ hai buổi tối, Âu Dương Khả vừa sợ vừa mệt, nhưng thật sự không chịu được chung quy vẫn thiếp đi. Cuối cùng bị một chút gì đó nóng nóng rơi trên mặt làm cho tỉnh lại. Âu Dương Khả kinh hô một tiếng ngồi dậy, thế nhưng lại thấy Thu Nguyệt cầm lấy ngọn nến ngồi ở đầu giường. Giọt nước rơi trên mặt cư nhiên là sáp nến nóng chảy. Lão thiên gia! Âu Dương Khả rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Không cần ngồi ở đây! Mau đi lấy cho ta chén nước!”

Thu Nguyệt lạnh lùng nói: “Đã trễ thế này, Nhị tiểu thư uống nước làm gì? Không ngủ được sao?”

Âu Dương Khả sửng sốt, lúc này lạnh mặt nói: “Bảo ngươi đi thì đi đi! Hỏi nhiều như vậy làm gì!”

Ánh mắt Thu Nguyệt vẫn sâu kín, cùng nữ quỷ rất giống nhau. Chính là thói quen nhiều năm, vẫn không tình nguyện mà quay người bước đi. Âu Dương Khả thế nhưng lại đứng lên theo, dùng cái gối hung hăng đánh mạnh vào đầu Thu Nguyệt, chỉ nghe một tiếng thất thanh đau đớn, máu từ trên đầu Thu Nguyệt như nước chảy xuống, người mềm nhũn ngã xuống.

Âu Dương Khả đánh rơi cái gối, trong lòng cũng sợ hãi, nàng ta không tính sẽ làm như vậy. Nhưng những ngày qua ăn không ngon, cũng không thể nào ngủ, cả ngày có một nha đầu lòng mang oán hận như vậy hầu hạ bên người. Hôm nay là ngọn nến, ai biết ngày mai có phải là con dao nhỏ hay không? Âu Dương Noãn đây là đang muốn hại chết mình. Nàng ta không thể ngồi đây chờ chết, mấy ngày nay đã làm đủ mọi cách tìm biện pháp truyền tin tức cầu cứu với mẫu thân, nhưng vô luận như thế nào cũng không được. Lúc này nếu vụng trộm chạy ra ngoài, chỉ cần gặp được mẫu thân, nhất định có thể nghĩ biện pháp cứu mình ra ngoài. Phải sống trong loại lo lắng sợ hãi này qua ngày, một ngày cũng không thể chịu nổi.

Âu Dương Khả cũng không thèm liếc mắt nhìn Thu Nguyệt đang nằm trên mặt đất một cái, thò tay ra mở cửa sổ rồi đứng lên bàn trèo lên cửa sổ. Từ cửa sổ nhảy xuống hoa viên, hai cánh tay đều chống xuống đất, nàng ta cố nén một thân đau đớn, dựa lấy bờ tường đứng lên. Trong lòng âm thầm thề, tương lai trở mình, nhất định sẽ đem những sỉ nhục này trả lại gấp trăm lần trên người Âu Dương Noãn. Nhìn quanh một mảnh tối tăm, Âu Dương Khả cắn chặt răng, hạ quyết tâm xoay người chạy vào bóng tối.

Âu Dương Khả vừa đi không bao lâu, một tiểu nha hoàn từ hành lang bước ra, ánh sáng từ lồng đèn lóe ra, nàng ta nhẹ giọng nói với mama bên cạnh: “Nhanh đi bẩm báo, nói Nhị tiểu thư trốn ra ngoài rồi!”

Khi tin tức truyền đến, Âu Dương Noãn đang thêu mũi kim cuối cùng của Bát Bảo đồ. Nàng không hề ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên nói: “Trời rất tối, các ngươi hoa mắt rồi!”

Thái mama đến báo tin khẳng định nói: “Đại tiểu thư, khẳng định là không sai! Nhị tiểu thư đả thương Thu Nguyệt, leo cửa sổ nhảy ra ngoài!”

“Muội muội là thiên kim khuê các, đang tốt đẹp ở trong từ đường cầu phúc, sao có thể leo cửa sổ nhảy ra ngoài? Đúng là trò cười trong thiên hạ mà! Người các ngươi thấy chỉ là một tên tiểu tặc, đã không mau chạy đi bắt còn cư nhiên nói đó là muội muội, các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?” Âu Dương Noãn buông châm trong tay xuống, thần sắc vững vàng nói.

Thai mama nhìn vẻ mặt của Đại tiểu thư, ngây ngốc không hiểu ý. Hồng Ngọc liền nhẹ giọng nói: “Bất quả chỉ là một tên tặc tử, bắt được thì đánh một chút. Mama làm gì mà ngạc nhiên vậy?”

Thái mama sửng sốt, nhìn Đại tiểu thư một cái, thấy đôi con ngươi long lanh đen láy. Chỉ là nhẹ mỉm cười mà thôi nhưng mặt mày lại tươi như hoa mùa xuân. Có một loại kinh diễm rung động lòng người. Trong lòng Thái mama cả kinh, nhất thời cúi đầu nói: “Vâng! Nô tỳ lập tức phân phó đầy tớ, cần phải bắt ngay tiểu tặc này!”

Dọc đường đi Âu Dương Khả gặp được vài nhóm mama tuần tra ban đêm, sợ tới mức hết hồn. Thật vất vả mới đi đến cửa Phúc thụy viện, đang muốn gõ cửa để nha hoàn mở cửa thì lại nghe thấy tiếc bước chân như sấm rồi tiếng quát lên: “Ai đang ở đó?”

Âu Dương Khả thấy không ổn, đang muốn mở miệng trả lời thì một bàn tay đã nhanh chóng xẹt qua mặt, tiếp theo là gậy gộc thật mạnh đánh lên.

Âu Dương Khả dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lại nhiều ngày lo lắng hãi hùng, thân thể yếu ớt rốt cuộc cũng chống đỡ không được, lảo đảo ngã xuống đất. Nàng ta hít một ngụm khí lạnh, liều mạng kinh hô một tiếng: “Ta…là ta..”

Nhưng cây gậy kia căn bản không cho nàng ta cơ hội, liên tiếp đánh mạnh xuống, còn lớn tiếng la lên: “Người đâu! Kẻ trộm ở đây!”

Âu Dương Khả làm sao cam tâm, liều mạng giãy dụa muốn đứng lên đẩy những người đó ra. Nhưng hạ nhân sớm đã có chuẩn bị, nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, kéo tới chỗ tối hung hăng đánh tiếp. Nhóm mama nha đầu tuần tra ban đêm càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai, âm thanh mắng chửi liên tiếp đem lời biện giải của Âu Dương Khả tất cả đều đè xuống dưới.

Nha đầu Phúc thụy viện nghe tiếng ồn liền mở cửa đi ra xem xét, lại bị người khác chặn lại. Thái mama cười làm lành nói: “Thật ngại quá! Mama tuần tra ban đêm phát hiện một tên tiểu tặc. Hỏi không trả lời mà cứ thế liều mạng chạy nên mọi người đuổi theo bắt được. Hiện tại đang giáo huấn, quấy nhiễu phu nhân nghỉ ngơi rồi!”

Vương mama từ bên trong lớn tiếng hỏi một câu: “Có chuyện gì hả? Đây là chỗ nào, các ngươi dám gây náo loạn ở đây sao?”

Nha đầu thủ vệ lớn tiếng nói: “Tuần tra ban đêm bắt được một tên trộm. Mama vào ngủ đi, không có việc gì đâu!”

Vương mama gật gật đầu, một chút cũng không biết tặc nhân bị đánh cho chết khiếp kia là Nhị tiểu thư mà phu nhân vẫn ngày đêm đau lòng. Bà ta không hề lưu luyến xoay người trở về phòng.

Âu Dương Khả gấp đến độ muốn chết, nước mắt đau đớn đều rớt ra. Một câu cũng không thể nói, ước chừng bị đánh nửa ngày, cơ hồ không có chút khí lực chỉ rên hừ hừ. Lúc này mama tuần tra ban đêm mới vẫy tay nói: “Đưa qua cho lão thái thái xử lý!”

Chờ khi Lâm thị nhận được tin tức chạy tới Thọ an đường, Âu Dương Khả cả người dính đầy bùn đất nằm ở tháp thượng. giống như một con chó sắp chết rên rỉ. Lâm thị liếc mắt một cái liền nhận ra nữ nhi của mình, lập tức máu dồn lên đỉnh đầu đùng hét lên một tiếng ngất đi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.