Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 94: Chương 94: 60.1: Thuận Ta Thì Sống Nghịch Ta Thì Chết




Sự tình đã náo loạn lớn. Chuyện nhóm mama nha hoàn tuần tra ban đêm vây đánh Nhị tiểu thư chẳng những kinh động Lý thị còn kinh động đến Âu Dương Trì. Lý thị liền cho người đi gọi Lý di nương, rồi lại nghĩ nghĩ liền phái riêng Trương mama đến mời Âu Dương Noãn.

Bọn nha hoàn đem Âu Dương Khả dìu vào phòng trong rồi lập tức đi mời đại phu.

Ở trong phòng, Thái mama phụ trách tuần tra ban đêm đang sợ hãi quỳ trên đất. Lâm thị vừa tỉnh liền hung hăng đánh một bạt tai: “Nhị tiểu thư ngươi cũng dám đánh! Ngươi điên rồi sao?”

Nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của Lâm thị, Thái mama sợ tới mức liên tục dập đầu: “Lão nô không biết đó là Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư vốn đang an ổn ở trong từ đường ăn chay niệm phật, làm sao có thể đột nhiên chạy đến viện của phu nhân? Ngay cả thật sự muốn đi, cũng sẽ có mama, nha hoàn đi cùng. Sao lại phải lén lén lút lút như vậy?”

Lâm thị lạnh lùng nói: “Ăn nói hồ đồ! Khả nhi đường đường chính chính là Nhị tiểu thư, khi nào thì muốn đi đến thăm ta còn cần một mama như ngươi cho phép sao? Rõ ràng là ngươi bị người khác xúi giục sau lưng, tìm mọi cách hãm hại Khả nhi. Còn thừa dịp nó tới tìm ta, cố ý bắt được lại ra đòn hiểm! Quả nhiên là nên lập tức giết ngươi!”

Thái mama là từ sau khi Lý di nương làm đương gia đề cử lên, cũng không phải là người của Lâm thị. Nghe xong lời này không khỏi dập đầu, nhìn Lý thị cùng Âu Dương Trì mà la lên: “Lão thái thái, lão gia! Nô tỳ bị oan a! Lúc ấy trước khi đánh chúng nô tỳ có hỏi nhưng lại không trả lời, còn tung cước đạp một nha đầu nên mới xảy ra chuyện này. Chúng nô tỳ không cẩn thận làm bị thương Nhị tiểu thư, thật sự là tội chết vạn phần. Nhưng ai ngờ được Nhị tiểu thư đêm hôm khuya khoắt lại đứng dòm ngó trước cửa Phúc thụy viện! Cầu xin Lão thái thái cùng Lão gia xem xét bọn nô tỳ cũng là vì sự trung thành và tận tâm mà tha cho bọn nô tỳ!”

Nhóm mama, nha hoàn gác đêm ước chừng có hai mươi ba người. Đại đa số cũng là đục nước béo cò bắt được tặc nhân thể hiện cho chủ nhân nghĩ mình cũng hết sức tận tâm thủ hộ gia chủ. Nhưng Thái mama lại nói như vậy liền đem tất cả bọn họ cùng kéo vào. Một mình Thái mama có thể nói dối, chẳng lẽ một nhóm nhiều mama nha hoàn như vậy tất cả đều nói dối sao? Ai lại nghĩ một thiên kim danh môn mềm yếu nửa đêm không ngủ lại chạy đến viện của chủ mẫu làm gì? Bị hiểu lầm là tiểu tặc cũng không có gì lạ.

Lâm thị nghe vậy thì không khỏi tức giận, Vương mama nhanh chóng đến đỡ lấy bà ta nói: “Lão thái thái, lão gia, phu nhân thân thể không khoẻ. Xin mọi người cho phép lão nô nói vài câu. Thái mama, ta hỏi ngươi, ngươi phát hiện Nhị tiểu thư ở trước cửa viện phu nhân, vì sao không đi bẩm báo với người mà lại tự ý đánh người trước? Có đạo lý nào chưa nhìn thấy rõ mặt đã liền hạ độc thủ? Ngươi rõ ràng bị người khác sai khiến, cố ý đả thương người!”

Lý di nương một bên vội vàng nói: “Thái mama là do ta thấy người gác đêm không đủ nên mới hồi bẩm với Lão thái thái, về sau mới tiền nhiệm. Vương mama nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

Vương mama hừ lạnh một tiếng nói: “Lý di nương rốt cuộc là vì tuần tra ban đêm hay vẫn là có mục đích riêng. Điều này chỉ có trời mới biết!”

Âu Dương Trì giận dữ, cơ hồ muốn vỗ bàn đứng lên. Nhưng Lão thái thái lại ho khan một tiếng, Âu Dương Trì nghi hoặc nhìn về phía Lý thị. Lý thị lắc lắc đầu, ý bảo hắn yên lặng xem xét.

Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, đứng lên nói: “Mẫu thân! Người hãy bớt giận, hôm nay cũng đã quá muộn, sinh ra chút hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi. Đều là người một nhà có chuyện gì thì từ từ nói, làm gì phải tranh chấp cãi vã như vậy đâu?”

Lý di nương thấy đường rút lui liền nhanh chóng nói: “Đúng vậy, Thái mama đã nói có hỏi qua Nhị tiểu thư là ai nhưng lại không trả lời. Cũng không nên đứng ở cửa viện dòm ngó như vậy, thế này mới dây dưa không rõ sinh ra hiểu lầm. Như thế đâu phải bà ấy có ý định đả thương người đâu? Lại càng không thể như Vương mama nói sau lưng có người sai khiến, nói như vậy đúng là có hơi quá đáng!”

Lâm thị lạnh giọng nói: “Cái gì mà nhìn trộm? Nữ nhi của ta đứng ngoài viện ta cũng gọi là nhìn trộm sao? Người tuần tra ban đêm đã không hỏi rõ ràng đã tuỳ tiện động thủ, đây là quy củ Âu Dương phủ sao? Hay vẫn là quy củ do Lý di nương ngươi tự đặt ra? Lại đem Khả nhi của ta đánh thành dạng này, các ngươi có mấy cái mạng hả?”

Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Mẫu thân nói đúng. Thái mama không hỏi rõ ràng đã động thủ đúng là không ổn. Nhưng nếu như nói bà ấy cố ý làm vậy theo lệnh người khác, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến hoà khí!”

Lâm thị nhịn không được liên tục cười lạnh nói: “Được lắm! Được lắm!...Hay cho một đại tiểu thư đại nhân đại nghĩa! Ngươi đã không nói giúp cho muội muội thì thôi, ngược lại còn giúp lũ hạ nhân này. Chẳng lẽ ngươi cùng một giuộc với bọn chúng sao?”

Trên mặt Âu Dương Noãn lộ ra kinh ngạc, không dám tin nói: “Mẫu thân, người nói gì vậy? Nữ nhi chỉ là nói một câu công bằng mà thôi, muội muội là phụng lệnh tổ mẫu đến từ đường đóng cửa suy nghĩ. Vốn đang êm đang đẹp sao lại đột nhiên chạy ra ngoài? Cho dù là đến thăm mẫu thân, vì sao không chờ ban ngày qua bẩm báo với tổ mẫu xong thì đường đường chính chính qua thăm người? Không nên buổi tối lại một thân một mình chạy đến. Chuyện này nói ra ai sẽ tin tưởng đây, Âu Dương gia chúng ta sao lại có tiểu thư như vậy?”

Lý di nương cũng uỷ khuất nói: “Đúng vậy phu nhân! Việc này chung quy cũng chỉ là hiểu lầm, ngài trăm ngàn lần đừng suy nghĩ lung tung!”

Lâm thị cười lạnh nói: “Nói thật dễ nghe! Các ngươi sớm đã an bày tốt lắm. Rõ ràng là rắn chuột một ổ, thành tâm nhắm vào nữ nhi đáng thương của ta!”

Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, trên lông mi thật dài đã dính nước mắt, nàng uỷ khuất nói: “Mẫu thân, ta cũng là nữ nhi của người! Chẳng lẽ thấy muội muội bị thương Noãn nhi không đau lòng sao? Chính là làm việc phải luôn hắc bạch phân minh, Thái mama bọn họ ngay cả có sai thì cũng chỉ là có chút nóng vội, không hỏi rõ ràng đã trực tiếp bắt người. Nếu mẫu thân tức giận, trực tiếp trừng phạt là được. Dù sao muội muội bị thương, mẫu thân đau lòng chúng ta đều có thể hiểu. Nhưng cho dù là vậy người cũng không nên, không nên nói đây sớm đã có tính toán. Mà nếu như là có tính toán từ trước thì làm sao có thể nghĩ đến muội muội đêm hôm khuya khoắt lại vụng trộm xuất môn chứ? Ai có thể biết trước muội ấy sẽ đến Phúc thuỵ viện mà ở đó chờ sẵn? Lại như thế nào có thể tính được muội muội nhìn thấy người liền không nói một lời liền quay người bỏ chạy? Hết thảy điều này đều là hiểu lầm, là trùng hợp, mẫu thân không nên nói thành âm mưu từ trước. Chẳng phải là muốn nói gia đình không yên? Làm cho tổ mẫu cùng phụ thân thất vọng buồn lòng sao?”

Lâm thị hận không thể xông lên giết người, lớn tiếng nói: “Cái gì mà hiểu lầm? Cái gì mà gia đình không yên? Các ngươi đem Khả nhi của ta đánh thành bộ dạng này, một câu hiểu lầm liền có thể hoàn toàn triệt tiêu sao?”

Lý thị ho khan thật mạnh, thanh âm lạnh lùng nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà đứng đó nói. Ta bảo nó đóng cửa hối lỗi, nó lại làm ngược lại. Đêm hôm khuya khoắt còn xông loạn ra ngoài. Đã làm loại chuyện mất mặt như vậy ngươi còn muốn thế nào hả? Muốn ta giết hết bọn nha hoàn mama này sao?”

Lâm thị ngang ngạnh nói: “Lão thái thái, Khả nhi là tôn nữ của ngài, hiện giờ nằm đó sống chết chưa biết thế nào, ngài cũng không nói giúp một câu. Ngược lại còn nói đỡ cho bọn hạ nhân. Bọn họ lấy hạ phạm thương đả thương chủ tử chẳng lẽ không nên phạt trượng toàn bộ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?”

Lý thị hừ lạnh một tiếng lại nghe Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, người đã nhiều ngày không qua vấn an tổ mẫu. Lão nhân gia bệnh vẫn chưa khỏi, người ngay cả có tức giận cũng không nên hướng tổ mẫu phát giận. Có cái gì không đúng, Noãn nhi hướng người chịu tội là được rồi!”

Lời này vừa thốt ra, Âu Dương Trì nhất thời nổi lên cơn lửa giận vẫn luôn kìm chế. Sắc mặt hắn xanh mét, giận tím tái nói: “Thể thống? Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói đến thể thống sao? Lão thái thái bị bệnh, Noãn nhi bưng trà dâng thuốc, hầu hạ ăn uống. Canh năm ngủ canh ba thức, vậy mà ngươi thân làm con dâu không cần nói đến hầu hạ chén thuốc, ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu. Ngươi có tư cách gì mà nói đến thể thống! Bọn hạ nhân từ nhỏ đến lớn không hiểu tôn ti đều là do tấm gương tốt của ngươi mà ra!”

Lâm thị sửng sốt, nhất thời phản bác nói: “Ta hai ngày nay cũng đã tới, chính là Trương mama mỗi lần đều nói tâm tình Lão thái thái đang không được tốt nên không muốn thấy ta. Cái này trách được ta sao?”

“Hai ngày nay? Lão thái thái bị bệnh đã bao nhiêu ngày, ngươi lại bây giờ mới qua liếc mắt một cái? Lão thái thái tỉnh lại sau hôn mê, câu đầu tiên là hỏi ngươi đâu? Hầu hạ mẹ chồng là bổn phận của con dâu, bây giờ ngay cả bổn phận của mình ngươi cũng không làm được, cho dù nháo đến Hầu phủ, ngươi cũng không để ý phải không?” Âu Dương Trì thở hổn hển, nổi giận đùng đùng nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi hiểu được tôn ti trật tự, nhưng lại không hiểu được thế nào là đạo hiếu nữ tắc sao? Lão thái thái ngay cả có giận không gặp ngươi, ngươi cho dù phải quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng là tất nhiên. Nhưng ngươi thì sao? Ngươi lại dám đóng cửa làm như Lão thái thái không tồn tại, đây là hiếu đạo của ngươi sao? Chính vì ngươi sở tác sở vi như vậy nên mới làm một nhà lớn nhỏ trong ngoài không thể yên bình!”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng khuyên giải nói: “Phụ thân đừng nóng giận. Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mẫu thân, người mau nhận sai với tổ mẫu đi, chuyện này cứ thế cho qua đi!”

Hận ý trong người Lâm thị bùng lên, lớn tiếng nói: “Các ngươi đối xử với Khả nhi như vậy, cư nhiên còn muốn ta nhận sai sao? Mơ tưởng!”

Âu Dương Trì lớn tiếng quát: “Ngươi còn như vậy, đừng trách ta vô tình!”

Thanh sắc câu lệ, nghiễm nhiên là một bộ dáng tức giận đến cực điểm.

Nhưng mà Âu Dương Noãn lại rất rõ ràng, Âu Dương Trì điển hình cho loại người nhu nhược. Nếu như muốn hắn hạ quyết tâm bỏ Lâm thị, một là bà ta phải phạm vào lỗi đại sai, hai là chỗ dựa của bà ta sụp đổ. Cho nên nàng biết một phen này chẳng qua là sấm to mưa nhỏ mà thôi.

Lâm thị cũng biết điểm này, chỉ là bà ta vẫn luôn cao cao tại thượng sao có thể chịu được loại uy hiếp này. Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của trượng phu trước đây vẫn luôn ôn hòa với mình, Lâm thị vừa muốn tức giận Vương mama bên cạnh đã kéo tay áo bà ta thật mạnh. Lâm thị lập tức tỉnh ngộ, thu lại vẻ giận dữ, nước mắt từ trong hốc mắt cuồn cuộn chảy xuống. Bà ta che miệng lại, khóc nói: “Lão gia thật sự không muốn gặp mẹ con thiếp nữa hay sao? Khả nhi là nữ nhi thân sinh của người, nó bị người ta đánh trọng thương, lão gia cũng không tức giận không hỏi han, tùy ý để hung thủ đắc ý sao?”

Phía sau, mành bỗng nhiên được xốc lên, Ngọc mai cung kính đi đến bên người Lý thị, lớn tiếng hồi bẩm: “Đại phu đã xem qua, nói Nhị tiểu thư chỉ bị thương ngoài da. Chỉ cần nghỉ ngơi bôi thuốc là được rồi!”

Lâm thị lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng nói: “Đại phu là do nơi này mời đến, nhất định là đã nói bậy! Khả nhi bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, cái gì mà chỉ bị thương ngoài da chứ? Ta không tin! Lão gia! Lão gia!” Trên mặt Lâm thị đầy nước, bộ dáng khổ sở lay động lòng người, bà ta thất thanh nói: “Khả nhi còn nhỏ như vậy làm sao có thể chịu nổi bọn mama to lớn thô kệch kia. Lão gia hãy nhìn Khả nhi một cái đi, thiếp nhìn còn cảm thấy đau. Nó là nữ nhi của người, người chắc chắn cũng sẽ đau lòng. Lúc trước còn nói…”

Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói: “Đúng vậy! Phụ thân, muội muội vốn phải đóng cửa suy nghĩ nhưng vừa rồi nha đầu lại nói không biết vì muội ấy lại leo cửa sổ chạy trốn. Hết thảy vẫn nên chờ Khả nhi tỉnh dậy rồi hỏi sau, nói không chừng trong từ đường khổ sở, thân mình muội muội yếu đuối chịu không nổi? Huống hồ bây giờ lại bị thương, phụ thân hãy tự mình đi an ủi Khả nhi một chút. Chỉ bọn nô tài phía dưới nhất định phải quản nghiêm, không được để bọn họ đi ra ngoài nói lung tung!”

Ở trong từ đường ăn chay niệm phật, cư nhiên không chịu khổ được phải nửa đêm chạy trốn. Cái này cũng chưa tính là gì, vô thanh vô tức bị người ta hiểu lầm là tặc nhân bắt đi rồi ra sức đánh một chút, bây giờ lại một bộ dáng tử cẩu nằm ở đó, đúng là mất hết mặt mũi mà! Âu Dương Trì vừa nghe những lời này thì cơn tức lại bùng lên, vốn có chút động lòng trong nháy mắt lại biến thành lạnh lùng vô tình: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu ta lại nuông chiều, chỉ sợ lần sau lại tiếp tục! Từ hôm nay trở đi, Thái mama bị hạ xuống làm việc nặng, những người khác thì phạt nửa năm bổng lộc. Những người khác chăm sóc trị thương cho Nhị tiểu thư!”

Đều chỉ là trừng phạt, không có ai bị đuổi đi hoặc bị bán đi. Đây là đang sợ mọi chuyện bị truyền ra ngoài.

Lý di nương thử thăm dò hỏi: “Có phải nên cho người dọn dẹp viện của Nhị tiểu thư một chút? Tiểu thư cũng đã lâu chưa trở về…”

“Thu dọn cái gì! Đưa nó về từ đường dưỡng thương, không cho phép kẻ nào đến hỏi thăm!” Âu Dương Trì nổi giận đùng đùng nói.

Lâm thị thiếu chút nữa là ngã quỵ, Vương mama phải dùng hết sức mới đỡ được, bà ta thấp giọng nói: “Phu nhân, phải bảo toàn tiểu thiếu gia!”

“Phụ thân, trong từ đường làm sao có thể dưỡng thương tốt được? Chúng ta nên tạm thời thả muội muội ra, chờ Khả nhi dưỡng thương tốt rồi nói sau?” Âu Dương Noãn mỉm cười nói, thanh âm cực ôn hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.