Lý thị nhẹ giọng ho khan một tiếng: “Để nó về viện dưỡng thương đi, không cần quay về từ đường!”
“Tổ mẫu nhân từ, muội muội nhất định sẽ cảm động và khắc ghi ân đức của
người!” Âu Dương Noãn hòa nhã nói. Chỉ có đem Âu Dương Khả thả ra ngoài, để cho Lâm thị mỗi ngày nhìn nữ nhi bị thương mới đau đớn đến tận tậm
can.
“Được rồi, được rồi! Nếu lão thái thái đã lên tiếng, để nó ở viện dưỡng thương đi. Tất cả đều lui xuống đi!” Âu Dương Trì không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Lâm thị ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy vẻ mặt đồng
tình của Âu Dương Noãn cũng đang nhìn mình, phẫn hận cơ hồ đến cực điểm. Hận không thể đi lên xé rách khuôn mặt kia, thế nhưng lại ngại không
dám phát tác. Thân mình áp lực cả người run run, Vương mama thấy vậy thì càng lo lắng. Phu nhân đang có thai, nên tu tâm dưỡng tính, nhưng lại
không nghĩ rằng cứ thế liên tiếp gặp chuyện không may, làm sao có thể an tâm mà dưỡng thai chứ? Bà ta vội vàng nói bên tai Lâm thị: “Tiểu thiếu
gia quan trọng hơn, phu nhân…”
Lâm thị cắn chặt răng, cơ bắp trên mặt khẽ co rút nhưng vẫn bị một câu này nhắc nhở. Mạnh mẽ áp chế những
lời mắng chửi sắp lao ra khỏi miệng, nói: “Ta đi xem Khả nhi!”
Âu Dương Noãn biết hôm nay Lâm thị đã phải nhận nỗi đau như đao chém vào
da thịt, nàng mỉm cười nói: “Mẫu thân mau đi đi, Khả nhi chắc đang ngóng trông người đó!”
Lâm thị náo loạn một hồi không có kết quả, lại
rất lo lắng cho Âu Dương Khả nên chỉ có thể mang người rời đi. Âu Dương
Trì cũng đứng dậy nói: “Con cũng cáo từ, lão thái thái nghỉ sớm đi!”
Tối nay hắn nghỉ ở viện Kiều Hạnh, nửa đêm từ trong chăn nệm ấm áp bị kéo
ra, sớm đã không vui. Âu Dương Noãn rũ ánh mắt xuống, nói: “Phụ thân đi
thong thả!”
Trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Noãn và Lý di nương, Lý di nương nhìn theo bóng dáng Âu Dương Trì đến xuất thần. Âu Dương
Noãn chạy tới bên người Lý thị nói: “Tổ mẫu, có phải chuyện tối nay đã
làm người tức giận?”
Lý thị lắc lắc đầu: “Ta không sao!” Bệnh của Lý thị đã chuyển biên tốt, vốn cơn tức vẫn còn tức nghẹn, vẫn muốn tìm
cơ hội giáo huấn Lâm thị. Bà ta cứ như vậy tìm tới cửa, vừa vặn Lý thị
có thể trút giận. Âu Dương Trì cũng ở trước mặt bà mắng Lâm thị, Lý thị
cảm thấy trong lòng vui sướng hơn rất nhiều. Bà lôi kéo tay Âu Dương
Noãn nói: “Con nói cái gì làm cái gì bọn chúng đều nghĩ con dụng tâm kín đáo. Từ nay về sau không cần để ý đến bọn chúng!”
Âu Dương Noãn
nhíu mày nói: “Muội muội tính tình không tốt, muội ấy lại có nhiều khúc
mắc với Noãn nhi. Con có nói thêm hai ba câu muội ấy lại cảm thấy con hà khắc, khó tránh muốn nháo loạn lên làm tổ mẫu khó chịu. Nếu con mặc kệ, muội ấy vẫn giữ tính tình đó, tương lai khó tránh phải chịu thiệt. Sao
con có thể không quan tâm? Chỉ là mẫu thân lại không hiểu cho nỗi khổ
tâm này của con!”
Lý thị gật gật đầu nói: “Nha đầu Khả nhi đúng
là không hiểu chuyện. Tướng mạo tài trí đã không sánh kịp con liền thôi
đi, ngay cả tính cách cũng không tốt tí nào, làm ra nhiều chuyện mất
mặt. Hôn sự tương lai cũng khó khăn hơn. Ta đưa nó vào từ đường là muốn
nó thật sự tự suy nghĩ, đợi chuyện kia lắng xuống thì sẽ thả nó ra. Ai
ngờ nó không chút suy nghĩ cho nỗi khổ tâm của ta, không thể chịu khổ
qua ngày còn bị bọn nô tài xem như tặc nhân bắt được vây đánh. Con nói
xem trên đời này có thiên kim nhà nào như thế không? Truyền ra ngoài quả thực là mất hết thể hiện Âu Dương gia! Có đứa nhỏ như vậy, đúng là gia
môn bất hạnh a!”
Âu Dương Noãn nghe vậy liền ôn nhu khuyên Lý
thị: “Tổ mẫu không cần lo lắng. Trước hết cố gắng dưỡng tốt thân thể mới phải!” Nói xong liền tiếp nhận chén thuốc trong tay Trương mama, nhẹ
nhàng thổi, thử qua độ ấm rồi mới tự mình đưa cho Lý thị.
Chờ Lý
thị uống xong chén thuốc, Âu Dương Noãn mới đứng qua một bên nhìn Lý di
nương vẫn ngây ngốc đứng ở đó liếc mắt một cái. Lý di nương lập tức phản ứng lại từ trong suy nghĩ của mình, tay mắt lanh lẹ lấy nước trên bàn
đưa cho Lý thị rồi cầm lấy mứt đút cho Lý thị.
Từ phòng Lý thị
bước ra, Lý di nương nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, nghe nói Nhị tiểu thư bị gãy mấy cái xương sườn, ngay cả xương đùi cũng gãy!”
Giọng
nói Âu Dương Noãn như mang theo một chút lo lắng: “Đúng vậy, cũng không
biết có để lại di chứng không? Vạn nhất ảnh hưởng đến chân muội muội, về sau có thể sẽ phiền toái!”
Trong lòng Lý di nương âm thầm tán
thưởng vị đại tiểu thư này, thường ngày nàng ôn nhu trầm mặc. Không ngờ
vừa ra tay liền tàn nhẫn như vậy. Trù tính, sắp xếp mọi chuyện từ bố trí nhân thủ đến trình tự sự việc. Từng bước từng bước dẫn Âu Dương Khả vào cái bẫy mà Âu Dương Noãn đã bày sẵn. Thật sự là quá lợi hại!
Nghĩ đến năm nay Âu Dương Noãn mới chỉ mười hai tuổi cũng đã có thể tàn nhẫn như vậy, tương lai nếu nàng thật sự ra tay chỉ sợ Lâm thị cũng sẽ không có kết cục tốt gì. Lý di nương nghĩ mà không khỏi cảm thấy có chút sợ
hãi. Lý Nguyệt Nga nàng vô luận có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng
tượng được, một tiểu cô nương làm sao có thể có tâm tư thâm trầm quyết
đoán như vậy? Đại tiểu thư này, đã muốn thì không hề ẩn nhẫn, nàng dùng
hành động thực tế nói cho người khác biết: Thuận ta thì sống, chống ta
thì chết.
Đang nghĩ liền nghe Âu Dương Noãn thấp giọng nói: “Phụ thân sủng ái Vương di nương, vừa rồi Lý di nương là đang thương tâm sao?”
Vương di nương mà nàng nói chính là Vương Kiều Hạnh. Từ khi được Âu Dương Trì thu nạp, cả nửa tháng đến một tháng hắn đều ở trong viện nàng ta. Kiều
Hạnh quen xu nịnh, giỏi nũng nịu, lại biết phong tình, không tiếc sử
dụng mọi thủ đoạn để giữ Âu Dương Trì lại. Lý Nguyệt Nga về khoản này
lại kém một chút, trước đây vốn Lý di nương được chuyên sủng, hiện tại
lại không duyên không cớ phải phân một nửa cho Kiều Hạnh, đương nhiên là rất không vui. Chỉ là Lý Nguyệt Nga không nghĩ tâm tư của mình lại bị
một tiểu cô nương vạch trần, nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Ánh mắt Âu Dương Noãn sáng ngời làm Lý Nguyệt Nga cảm
thấy chói mắt, nàng thản nhiên nói: “Trước kia di nương trẻ tuổi mỹ mạo
trong phủ rất nhiều, nhưng còn lại đến bây giờ lại không còn mấy ai. Di
nương là người thông minh, biết người nào có thể chân chính dựa vào, cái gì nắm trong tay mới hữu dụng nhất, có phải hay không?”
Lý di
nương sửng sốt, hiểu được ý tứ đại tiểu thư đây là đang nhắc nhở mình.
Sự sủng ái của lão gia bất quá chỉ là tạm thời, phải làm cho lão thái
thái vui mới có chỗ đứng lâu dài trong phủ. Ở lão thái thái có thể nắm
trong tay quyền lực toàn phủ, vì vậy bản thân phải dành được càng nhiều
lợi ích càng tốt.
Âu Dương Noãn nhẹ giọng nói tiếp: “Di nương vào cửa cũng đã lâu, Tước Nhi còn mong ngóng di nương sinh cho hắn thêm một đệ đệ a!”
Lý di nương vừa nghe nhất thời vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nàng ta nói: “Đa tạ đại tiểu thư cát ngôn. Cho dù tương lai ta có
con cũng tuyệt đối không tranh đoạt với đại thiếu gia cái gì….” Trong
lòng Lý di nương thập phần rõ ràng, nay có đại tiểu thư nâng đỡ, có Lý
thị tin tưởng, ngay cả khi nàng ta chỉ là một di nương cũng đủ để đứng
vững gót chân ở Âu Dương gia.
Tranh đoạt? Âu Dương Noãn cười nhẹ, hết thảy Âu Dương gia, con cháu cũng không có nhiều. Chỉ là Lý di nương muốn ở dưới mí mắt Lâm thị sinh một đứa con còn phải dựa vào quá ngũ quan, trảm lục tướng của nàng ta.
(Quá ngũ quan, trảm lục tướng: cái này trong Tam quốc diễn nghĩa, ta không
rõ nghĩa lắm, hình như là nói đến bản lĩnh và tài mạo ^o^)
Lý di
nương nhìn khoé miệng thản nhiên tươi cười của Âu Dương Noãn giống như
một viên minh châu toả sáng, sự vui mừng trong lòng không biết vì sao
đột nhiên phai nhạt. Trên người cô nương ôn hoà trước mắt này có một
loại trấn định, một loại cao ngạo lạnh nhạt. Nàng ta vẫn luôn nghĩ rằng
bản thân cùng Đại tiểu thư là quan hệ hợp tác nhưng nay Lý di nương cảm
thấy bản thân bất tri bất giác cứ như thế bị đối phương dắt đi.
...
Âu Dương Khả được đưa về viện mình nằm bẹp trên giường, trên người quấn
đầy khăn bố bọc thuốc, hết lượt này lại thay lượt khác. Lâm thị vẫn ngồi bên giường khóc không dứt, nức nở nói: “Đều là tại mẫu thân không đúng, không thể dạy con cách nhẫn nại, cứ để con tranh cường háo thắng nên
mới xảy ra chuyện này!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Âu Dương Khả trắng bệch, giọng căm hận nói: “Tổ mẫu cùng phụ thân đều nhẫn tâm, ta bị uỷ
khuất như vậy….Bọn họ thế nhưng lại không hỏi một câu, thậm chí cũng
không thèm liếc mắt nhìn ta một cái!”
Vương mama cũng lau nước
mắt nói: “Nhị tiểu thư đừng giận. Lão gia là e ngại Lão thái thái, Nhị
tiểu thư bị thương trong lòng lão gia cũng rất đau. Nếu không làm sao có thể mời đại phu tốt nhất cho ngài rồi lại còn phân phó mở kho lấy nhân
sâm ban cho ngài đâu!”
Âu Dương Noãn nghe xong, phẫn hận trên mặt có hơi chút bình ổn. Lâm thị lạnh lùng nói: “Nếu là ngày xưa lão gia đã sớm qua đây. Hôm nay lại không thèm liếc mắt một cái, quả nhiên là đủ
nhẫn tâm! Bây giờ bên người lão gia có rất nhiều hồ ly tinh, làm sao còn nghĩ đến sự sống chết của mẫu tử ta chứ? Hơn nữa Âu Dương Noãn độc ác
kia lại còn ở giữa châm ngòi thổi gió, chúng ta đã sớm thành cái đinh
trong mắt cái gai trong thịt rồi! Lúc này Khả nhi bị thương, ngươi thực
sự cho rằng là ngoài ý muốn sao?”
Âu Dương Khả cả kinh nói: “Mẫu thân, người nói vậy là có ý gì?”
Lâm thị vuốt vuốt tóc mai, khoé miệng mang theo lãnh ý nói: “Nha đầu ngốc!
Người ta trăm phương nghìn kế đưa Thu Nguyệt vào là có ý gì? Còn không
phải là công tâm chi kế sao? Thu Nguyệt vốn là do chuyện kia trong lòng
vẫn luôn mang thù hận, tại sao lại còn cố tình mang nó đến hầu hạ con?
Một trận nháo loạn này chỉ sợ bên cạnh con đã sớm có người nhìn chằm
chằm, con vừa chạy đến viện ta nó liền biết chuyện. Bọn hạ nhân gác đêm
này bình thường chỉ đi tuần tra xung quanh, tối nay sao lại vừa khéo
chạy đến cửa Phúc thụy viện, còn vừa vặn lúc con đến? Bọn họ đã có tính
toán, tự nhiên sẽ không cho con cơ hội biện giải, lập tức hạ độc thủ!
Con ngẫm lại xem, nếu không phải sau lưng có người sai khiến, ai có lá
gan ở trước viện ta đánh người?”
Vương mama nghĩ nghĩ nói: “Ý của phu nhân là, đây đều là do Lý di nương bố trí sao?”
Lâm thị hừ một tiếng: “Ả ta thì tính là gì? Bất quá chỉ là tấm bia cho
người khác mà thôi! Nó còn là đầu sỏ nhiều trò nữa. Ngươi không thấy nay trong phủ mỗi người đều xem đại tiểu thư là chủ, sai đâu đánh đó sao?
Ngay cả Lão thái thái quyết định việc gì cũng đều mời nó đến Thọ an
đường đầu tiên. Các ngươi còn không hiểu sao?”
“Là Âu Dương Noãn! Nhất định là nó!”
Âu Dương Khả lập tức muốn từ giường đứng lên thế nhưng ngực lại truyền đến một trận đau đớn, không khỏi ho khan một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Lâm thị nhanh tay đỡ lấy nàng ta: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Con muốn tìm cái chết sao? Bị thương thành như vậy còn muốn thế nào nữa?”
Trên mặt Âu Dương Khả đều là mồ hôi, nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn tìm nó tính sổ!”
Ánh mắt Lâm thị nhìn Âu Dương Khả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tìm
nó tính sổ? Nhất cử nhất động của con đều thoát không được ánh mắt nó.
Chỉ sợ hiện tại ngay cả cái mạng nhỏ của con cũng đều nằm trong tay nó!”
Vương mama nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của Âu Dương Noãn, không khỏi rùng mình:
“Nhị tiểu thư, phu nhân nói đúng. Đại tiểu thư nay thấy thế nào cũng rất gian tà. Lão nô mỗi khi đi qua Noãn các của nàng đều phải đi đường
vòng, tiểu thư cũng đừng dại mà đi tìm xui. Cố gắng dưỡng thương mới
tốt. Đại phu nói ngài bị thương không nặng, chỉ bị thương ngoài da. May
mà chưa bị động vào gân cốt!”
“Bị thương ngoài da?” Lâm thị hừ
lạnh một tiếng, trên mặt đều là oán hận: “Cái gì mà bị thương ngoài da?
Bọn nô tài này thường ngày đều làm việc nặng, cầm trên tay đều là côn
bổng. Ở bên ngoài thì không nhìn thấy gì, chỉ sợ bên trong lại bị thương nặng? Ngươi xem Khả nhi ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi, đây mà là bị thương ngoài da sao? Ngươi ngày mai hãy đi mời Tiền đại phu đến,
người bọn họ mời đến ta không tin được! Ở trước cửa viện ta lại đánh nữ
nhi cốt nhục của ta như vậy, Âu Dương Noãn thật sự là quá nhẫn tâm mà!”
Hết thảy đều phát sinh trước cửa Phúc thuỵ viện, Lâm thị thấy đây mới là
điểm nhẫn tâm cùng tàn độc của Âu Dương Noãn. Nàng không bắt ở nơi khác
mà phải chờ đến khi Âu Dương Khả chạy đến cửa Phúc thuỵ viện mới ra tay, đây là đang giết gà doạ khỉ, muốn nói cho Lâm thị biết có một cường đao vẫn luôn treo trên đỉnh đầu bà ta. Qủa nhiên là khinh người quá đáng!
“Mẫu thân, nữ nhi không cam lòng! Con thực sự không nhịn được cơn tức này!
Bọn chúng đánh con như thế nào người có biết không?” Âu Dương Khả kéo
làn váy lên, trên người đầy vết bầm tím. Nàng ta nước mắt nước mũi giàn
dụa, khóc như sắp tắt thở, nói: “Mẫu thân, người phải báo thù cho con!
Nhất định phải báo thù!”
Lâm thị càng nghĩ càng hận, càng nghĩ
càng cảm thấy Âu Dương Noãn tâm ngoan thủ lạt, nếu không động thủ quả
thật không còn đường sống. Lại thêm đau lòng nữ nhi còn nhỏ lại bị người ta đánh như vậy, vừa muốn định thề sẽ thay nữ nhi báo thù thì Vương
mama bên cạnh lập tức ra hiệu, ho khan một tiếng mới lập tức tỉnh ngộ.
Chuyện hôm nay có thể nói là Âu Dương Noãn hạ mũ chờ Khả Nhi tự động
chui vào. Nhưng nếu như Khả Nhi hiểu sự nhẫn nại thì cũng sẽ không phát
sinh chuyện như vậy. Khả Nhi lại tranh cường háo thắng, nửa điểm cũng
không chịu thua, không biết tự lượng sức mình mà lại dám đấu với Âu
Dương Noãn. Đúng là không có tiền đồ! Chính mình không hiểu chuyện, chỉ
biết cầu xin tính kế này nọ. Nếu không mượn cư hội này giáo huấn nàng ta một chút thì chỉ cỗ vũ bản tính vô pháp vô thiên này mà thôi, tương lai còn không biết sẽ gây ra tai họa gì nữa!
Lâm thị quyết tâm, đè
nén sự đau lòng nhìn Âu Dương Khả nói: “Khả nhi, con tuổi không còn nhỏ
nữa, không thể không biết tiến lùi như trước nữa! Con có biết nếu hôm
nay Âu Dương Noãn muốn con chết thì căn bản con không thể nằm ở đây như
bây giờ! Nó có thể trực tiếp để cho bọn nô tài đó đánh chết rồi mới đi
bẩm báo, nhưng vì sao nó lại giữ mạng con lại? Đây chính là đang cảnh
cáo, nó đang muốn cảnh cáo ta. Cảnh cáo chúng ta không được đụng đến nó. Còn con thì sao? Thanh danh của con đã bị nó gán cho sự điêu ngoa vô
lý, lại liên tiếp gây ra nhiều chuyện như vậy, về sau có thể lập gia
đình được nữa sao? Trải qua chuyện này con nhất định phải hiểu, người
trước người sau nên tuân theo quy củ thì nhất định phải tuân thủ. Nó là
trưởng tỷ của con, là đại tiểu thư Âu Dương gia. Trong lòng con cho dù
hận nó đến thấu xương nhưng bên ngoài cũng phải thật cung kính, không
được để người khác bắt được sai lầm. Bây giờ con đang bị thương, nằm
nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đồng thời hãy suy nghĩ thật kỹ. Nếu con
không thể nghĩ ra, cũng không thể thay đổi thì không cần nói phụ thân
không tha cho con, ngay cả ta cũng mặc kệ!”
Âu Dương Khả oa một
tiếng khóc lớn: “Mẫu thân, đều là do Âu Dương Noãn cố ý chọc ta. Nó hại
ta như vậy, người cư nhiên còn nói ta sai! Ta không thay đổi! Không thay đổi! Ta không có sai! Người nhất định phải đuổi Âu Dương Noãn đi! Đem
bọn cẩu nô tài kia đánh chết!”
Lâm thị vừa muốn phát giận, Vương
mama nhanh chóng trấn an rồi thật cẩn thận khuyên giải an ủi: “Nhị tiểu
thư, ngài phải thông cảm cho nỗi khổ tâm của phu nhân. Người vừa nghe
tiểu thư bị thương ngay cả tâm cũng đều rối lên chạy ngay đến đây. Trong phủ này người thương tiểu thư chỉ có phu nhân mà thôi, nếu tiểu thư còn khóc nháo làm loạn như vậy để phu nhân giận ngài thì trong nhà này còn
ai giúp tiểu thư nữa đây?”
Âu Dương Khả sửng sốt, thanh âm lập
tức nhỏ xuống, chỉ cảm thấy đau đớn trên người càng mãnh liệt. Nhưng
cũng không dám làm loạn nữa, chỉ vùi mặt vào gối khóc rấm rứt.
Lâm thị hít một hơi, cảm thấy nữ nhi này thật khiến người ta chán ghét.
Luận tâm cơ nó không phải là đối thủ của Âu Dương Noãn, ngay cả đầu óc
cũng không sáng suốt. Nhưng biết trách ai bây giờ, đều tại mình trước
đây quá sủng ái nó. Bà ta thở dài một tiếng, chung quy vẫn luyến tiếc,
hạ thấp thanh âm nói: “Nay con đang bị thương, mọi chuyện không cần quan tâm. Cố gắng dưỡng thương cho tốt mới phải. Thù này một ngày nào đó mẫu thân nhất định sẽ báo cho con, ta sẽ trả lại Âu Dương Noãn gấp trăm
ngàn lần! Hôm nay con bị gãy một xương sườn, ngày sau mẫu thân sẽ rút
gân lột da nó. Cứ chờ mà xem đi!”
“Thật chứ?” Âu Dương Khả nâng mặt lên, một bộ dạng nước mắt lưng tròng.
Lâm thị trịnh trọng gật đầu nói: “Mẫu thân cam đoan với con, chỉ là về sau
Khả Nhi cũng phải hứa sẽ không bao giờ hành động lỗ mãng như vậy. Sau
này mặc kệ người khác có châm ngòi khiêu khích như thế nào thì cũng
không thể không biết nặng nhẹ mà làm như vậy! Chuyện hôm nay đúng là
nguy hiểm vạn phần, nếu thật sự con có mệnh hệ gì thì mẫu thân cũng sẽ
thương tâm mà chết!”
Âu Dương Khả gật gật đầu, lại vì động tác
quá khích mà không cẩn thận đụng đến vết thương đau đến la lên. Lâm thị
liền đi lên trấn an, Âu Dương Khả được cam đoan nhưng vẫn lo lắng cho
thương thế của bản thân: “Mẫu thân, trên người con có lưu lại sẹo
không?”
Vương mama ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư, cao
ngọc cơ này rất hiệu quả. Qua mấy ngày nữa là ngài có thể bình phục,
trên người hoàn toàn không lưu lại chút sẹo nào!”
...
Âu Dương Noãn đi vào hoa viên, nhìn thấy Thái mama đang rụt rè sợ hãi đi ra ngoài. Nàng liền lên tiếng kêu lại.
Thái mama trong lòng không yên đứng dưới ánh đèn, trên mặt mang theo vài
phần kinh hoảng, thật cẩn thận nói: “Đại tiểu thư còn gì phân phó nô
tỳ?”
Âu Dương Noãn trầm mặc nhìn Thái mama, nhìn đến bà ta cảm
thấy không được tự nhiên, Thái mama cười nhẹ nói: “Đại tiểu thư, người
nhìn nô tỳ làm gì vậy?”
Âu Dương Noãn mỉm cười: “Ta đang suy
nghĩ, hôm nay mama đã chịu nhiều ủy khuất rồi. Ngươi dù sao cũng chỉ là
tận tâm hết sức muốn bắt kẻ trộm cho chủ nhân mà thôi, có ai nghĩ đó lại là Nhị muội đâu? Trong nhà hạ nhân không ít, nhưng cũng khó có người
tận trung giống như mama. Hôm nay lại bị hạ thành mama làm việc nặng,
tiền tiêu hàng tháng cũng giảm đi rất nhiều!”
Thái mama ngập ngừng nói: “Nô tỳ hổ thẹn, đều là do nô tỳ nhất thời lỗ mãng nên phải rước lấy tai họa!”
Âu Dương Noãn nói: “Cũng không phải tất cả là lỗi của mama. Bản thân Nhị
muội cũng có chỗ không đúng, nhưng mà chẳng qua có thân phận tiểu thư,
mama đả thương muội ấy nên cũng có sai lầm. Khó trách tổ mẫu cùng phụ
thân tức giận. Thôi, chờ qua mấy ngày nữa tổ mẫu bớt giận, ta sẽ nói
thay mama vài câu, cho ngươi ở lại trong viện rồi tìm cho ngươi một công việc tốt. Như vậy có được không?”
Thái mama vui mừng còn không kịp, liền quỳ xuống dập đầu nói: “Đạ tạ ân điển của Đại tiểu thư!”
“Oh! Không cần như vậy, chuyện hôm nay chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi! Lý di nương có nói qua với ta, tiền lương hàng tháng của mama đúng là giảm không ít. Chuyện hôm nay mama cũng nên bỏ qua, không nên trách Nhị
muội, Khả Nhi tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện mà thôi!” Âu Dương Noãn
mỉm cười thập phần thân thiết.
Thấy tiểu thư nói xong Hồng Ngọc
liền đi qua, không dấu vết nhét vào trong tay Thái mama một túi tiền
thật nặng: “Thái mama, hãy dùng tạm một thời gian đi!”
Thái mama
cao hứng đến cười híp cả mắt, liên tục dập đầu tạ ơn. Nhưng mà chờ Âu
Dương Noãn đi xa, có một mama ban đầu đi theo Thái mama đỏ mắt, trào
phúng nói: “Đúng là đồ xu nịnh, chỉ biết vẫy đuôi!”
Thái mama hừ
lạnh đứng lên, phun một ngụm nói: “Ngươi thì biết cái gì? Phủ này rốt
cuộc là thiên hạ của ai, ngươi còn không thấy rõ sao? Đúng là đồ không
có mắt!” Nói xong, bà ta lau miệng đem túi tiền cất đi. Bà ta đắc ý nghĩ nghe theo lời đại tiểu thư phân phó đúng là hợp lý, chẳng những lấy
được tiền thưởng, tương lai lại có tiền đồ rộng mở đang đón chờ. Không
giống như đi theo phu nhân, chẳng những không được coi trọng, làm sai
việc còn phải tự chịu trách nhiệm, quả nhiên là khác nhau một trời một
vực.
Âu Dương Noãn trở lại Noãn các, Hồng Ngọc mới nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư, sao lại phải ra mặt cất nhắc Thái mama kia?”
Âu Dương Noãn cười nhẹ nói: “Ngươi thử nói xem, nếu hôm nay những lời ta
nói với Thái mama rơi vào tai Lâm thị, bà ta sẽ cảm thấy như thế nào?”
Phương mama đứng bên cạnh, vốn cũng buồn bực như Hồng Ngọc, lúc này nghe xong
đột nhiên hiểu được liền nói: “Đại tiểu thư muốn chọc tức phu nhân?”
“Chọc tức bà ta?” Âu Dương Noãn lắc đầu, tươi cười trên mặt lại càng ôn nhu,
“Ta chỉ là muốn nhìn một chút, chó bị dồn đến chân tường thì sẽ làm như
thế nào?”
Lâm thị trong cứng ngoài mềm, bà ta hôm nay tức nghẹn
như vậy nhất định sẽ tìm cơ hội đòi lại, chỉ là nàng không biết bà ta sẽ hành động như thế nào? Điểm này, Âu Dương Noãn vẫn là tỏ thái độ mong
chờ.
Lâm thị vẫn không có hành động gì mãi cho đến giữa trưa hôm
sau, Trương mama mới đến mời Âu Dương Noãn đến Thọ an đường. Phương mama kỳ quái hỏi: “Bình thường lúc này là thời gian nghỉ trưa của Lão thái
thái, sao hôm nay lại muốn Đại tiểu thư tiếp khách?”
Trương mama tươi cười nói: “Tô gia phu nhân đã tới, phu nhân nói muốn mời Đại tiểu thư tiếp khách!”
“Oh?” Tươi cười Âu Dương Noãn dần lạnh xuống, Lâm thị quả nhiên vẫn chưa từ
bỏ ý định a. Nàng đứng lên, thản nhiên nói: “Hồng Ngọc, thay quần áo cho ta!”
Lúc đến Thọ an đường, Tô phu nhân nhìn Âu Dương Noãn một
thân váy áo màu vàng tươi, thắt lưng màu nguyệt sắc rơi xuống đung đưa
theo từng bước chân của nàng. Tóc mái phủ lên vầng trán hình bán nguyệt, tóc dài buông xuống thắt lưng, chỉ cài thêm một trâm phượng nạm vàng.
Thật sự tỏa sáng dưới ánh mặt trời, Tô phu nhân hài lòng cười đến không
khép miệng lại được.
Tổ mẫu Lý thị ngồi ở vị trí chủ thượng, Lâm thị ngồi phía dưới sườn bên phải, Tô phu nhân ngồi hướng đối diện.
Âu Dương Noãn mỉm cười, thật làm khó cho Lão thái thái ở trước mặt người
ngoài phải làm ra vẻ thân thiết với con dâu. Nàng chậm rãi hành lễ rồi
sau đó đi ra đứng sau Lý thị.
Tô Vân Nương cũng đứng sau Tô phu
nhân, mặc một thân váy màu hồng thêu hoa Ngọc Lan. Trên cổ tay là một
đôi vòng ngọc phù dung phấn hồng. Thấy Âu Dương Noãn tiến vào liền dùng
ánh mắt hâm mộ nhìn quần áo hoa lệ trên người Âu Dương Noãn. Ở kinh đô
này không phải chỉ cần có tiền là thứ gì cũng mua được…
Lý thị lẳng lặng nói: ”Tô phu nhân khách khí rồi! Lần trước Thọ yến đã có tham dự, hôm nay lại ghé thăm!”
Tô phu nhân lúc này mới đem ánh mắt đang chú ý đến Âu Dương Noãn dời đi,
nhìn Lý thị mỉm cười nói: “Lão phu nhân sao lại nói vậy. Ta từ năm đó
được gả đi Giang Nam, những cố nhân ở kinh đô khi xưa cũng không còn
nhiều. Khó có được Uyển Như hợp ý nên mới thường xuyên đến quấy rầy quý
phủ. Lão thái thái mới là người cảm thấy phiền mới phải!”
Lý thị
còn chưa mở miệng, Lâm thị đã tươi cười nói: “Tỷ tỷ sao lại nói vậy? Tỷ
mới ít đến, ta phải mời tỷ mới chịu cất bước. Lão thái thái là người
thích náo nhiệt, còn ước gì có người đến phiền nhiễu. Về sau tỷ nhất
định phải ghé nhiều hơn mới phải!”
Tươi cười của Tô phu nhân lại
càng sáng lạn hơn: “Chỉ cần quý phủ không chê, ta đương nhiên còn muốn
thường xuyên tới cửa phiền nhiễu. Vừa hay đứa nhỏ Vân Nương này cùng Đại tiểu thư quý phủ đặc biệt hợp ý, vẫn thường làm loạn muốn hướng đại
tiểu thư lãnh giáo thư pháp!”
Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, thản
nhiên nói: “Tô phu nhân quá lời rồi! Noãn nhi chỉ là ngày thường hay
cùng đệ đệ luyện chữ mà thôi, làm sao dám nhận cái gì thư pháp! Tô tiểu
thư nếu thật sự có tâm, chi bằng đi mời một danh sư!”
Lâm thị oán trách nói: “Noãn nhi khiêm tốn rồi! Vừa rồi mẫu thân còn khoe với Tô
phu nhân, nói ngươi viết rất tốt nên để cho Vân Nương thường xuyên ghé
qua. Bây giờ ngươi lại nói như vậy, chẳng phải bảo mẫu thân nói sai rồi
sao?”
Âu Dương Noãn khẽ cười nói: “Mẫu thân sao lại nói vậy? Noãn nhi chỉ là không muốn chậm trễ Tô tiểu thư mà thôi!”
Tô phu nhân cười nói: “Thanh danh Đại tiểu thư vang xa, nghe nói ngay cả
Đại công chúa cũng tán thưởng. Không phải là thấy Vân Nương vụng về nên
không muốn dạy chứ?”
Âu Dương Noãn không chút hoang mang nói: “Tô phu nhân khách khí rồi. Tô tiểu thư nếu một lòng muốn cầu học, Noãn nhi có biết vài vị danh sư, có thể giới thiệu cho Tô tiểu thư một chút!”
Tô Vân Nương ghét nhất là viết chữ vẽ tranh này nọ. Vốn Tô phu nhân nói
những lời này vì muốn để cho nàng ta có cơ hội gần gũi với Âu Dương
Noãn. Lúc này nghe Âu Dương Noãn nói muốn giới thiệu danh sư thì nhất
thời sốt ruột nói: “Mẫu thân, Âu Dương tiểu thư không chịu thì liền thôi đi. Thật ra con chỉ muốn cầu nàng dạy cách thêu một chiếc khăn tay
thôi!”
Thư pháp bất thành liền đổi lối tắt khác, đôi mẹ con này
đúng là âm hồn bất tán. Trong lòng Lý thị không vui nhưng cũng không
biểu hiện ra ngoài.
Tô phu nhân vừa cười vừa nói: “Vẫn nghe nói
Đại tiểu thư tâm tư tinh tế, kỹ năng thêu thùa cũng rất cao. Nha đầu nhà ta lại vụng về, thêu uyên ương lại thành con vịt. Ngày mai ta sẽ cho
người đưa đồ của nó đến đây, đi theo học hỏi Đại tiểu thư một chút. Mong tiểu thư vui lòng chỉ giáo, giúp ta quản giáo nha đầu này một chút!”
Đây là đang từng bước tiến lên dần dần sao? Ánh mắt Lý thị đột nhiên trợn
to, chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy. Nghe ý tứ của Tô phu nhân là
muốn để cho Tô Vân Nương ở trong Âu Dương phủ.
Quả nhiên, Lâm thị nghe vậy thì lộ ra thâm ý tươi cười nói: “Như vậy là tốt nhất. Tính
tình Noãn nhi rất trầm tĩnh. Có người làm bạn ta cũng yên tâm, vừa hay
Noãn các vẫn còn phòng trống, nói vậy Noãn nhi sẽ không cự tuyệt, có
phải không?”