Xe ngựa Âu Dương gia chạy trên đường phố náo nhiệt, băng qua ngã tư rộn
ràng nhốn nháo. Vào giờ này, trên ngã tư từng gánh hàng rong bày bán như mây, người như nước chảy. Bên đường đồ ăn vặt cái gì cần có đều có,
thỉnh thoảng lại nghe tiếng rao bán trái cây, đậu hủ, sữa đậu nành, tào
phớ, bánh bao, màn thầu…..Các quán trà náo nhiệt, nhiều người cầm cái
bảng viết “Phú quý cát tường” đi lại xem quẻ cho mọi người….Những tiếng
ồn đủ loại của cuộc sống.
Trên đường nơi nơi đều là những nông
dân mặc bố y, vẻ mặt phong sương. Lại còn có những người mặc áo dài, mặt đầy khí chất phong độ của người trí thức. Thỉnh thoảng còn có những cô
nương trẻ tuổi mỹ mạo đội khăn che mặt, giọng cười duyên dáng đi qua.
Quả nhiên là nào nhiệt vô cùng.
Xe ngựa đi một đường vững vàng,
nhưng tới hành lang phía đông khu phố lại va chạm với một nam nhân say
rượu. Nam nhân kia một tay cầm bình, một tay cầm chén lắc lắc rồi đột
nhiên lao tới chắn trước xe ngựa.
Xa phu quá sợ hãi, dây cương
trong tay siết chặt, xe ngựa nhất thời chao đảo. Hồng Ngọc sửng sốt, sợ
Âu Dương Noãn bị thương liền ôm chặt lấy nàng. Cùng lúc đó, ngựa hí dài
một tiếng, mã phu kêu to: “Mau tránh đường!”
Con ngựa đột nhiên
chấn kinh, giơ hai chân trước lên, hí dài rồi lao về phía trước. Bà tử
trong xe kinh sợ kêu lên. Mã phu vốn còn nắm lấy dây cương cũng lập tức
mất đi trọng tâm, lập tức ngã xuống. Con ngựa vẫn chạy về phía trước,
mọi người sợ tới mức đều tản ra, loạn thành một đoàn. Ai ai cũng kinh hô cứu người.
Ngay lúc khẩn cấp, một thiếu niên từ trong đám người
đã phi thân nhảy lên lưng con ngựa. Hai tay hắn nắm lấy dây cương, dùng
chân liều mạng đá vào bụng ngựa, lại lớn tiếng hét to ý đồ thuần phục
nó. Nhưng con ngựa lại đá lại nhảy, muốn hất hắn xuống. Đám người vây
xem nín thở, nhìn chằm chằm vị công tử này, khẩn trương nhìn chăm chú
nhất cử nhất động của hắn.
Hồng Ngọc chặt chẽ che chở cho Âu
Dương Noãn. Trong lòng lập tức có một giọng nói tựa hồ như muốn từ cổ
họng bật ra. Mới đầu Hồng Ngọc không thể tin được vào mắt mình, trong
đầu lập tức toát ra vô số nghi vấn. Mã Phong đang êm đẹp tiêu sái, sao
có thể đột nhiên bị chấn kinh? Người bên ngoài là ai? Nếu như không ngăn được con ngựa thì phải làm sao bây giờ? Liên tiếp những nghi vấn quẩn
quanh trong đầu Hồng Ngọc. Nàng ta mở to mắt nhìn Âu Dương Noãn vẻ mặt
bình tĩnh, cả người đột nhiên khẩn trương run run. Khi lên tiếng đã mang theo sự nức nở: “Tiểu thư, làm sao bây giờ?”
Tiếng khóc của Hồng Ngọc như búa tạ đánh vào lòng Âu Dương Noãn. Nàng cảm thấy trong ngực
bỗng nhiên có gì đó đè nén không ngừng. Nàng dùng sức nắm lấy tay Hồng
Ngọc, quát: “Đừng sợ! Bình tĩnh một chút!”
Nàng cũng không biết
là đã xảy ra chuyện gì, tâm cũng bị kích động kịch liệt. Chỉ là lúc này
kích động cùng sợ hãi đều không làm được chuyện gì!
Vị công tử
kia cưỡi trên lưng ngựa, hai tay ghì chặt dây cương, hai chân dùng sức
ép chặt vào bụng ngựa. Hắn muốn kìm trụ sự phát điên của con ngựa, lại
phải bảo vệ xe ngựa phía sau. Nhưng con ngựa dường như bị chấn kinh quá
lớn, hắn nhất thời cũng khó thuần phục. Đang lúc kéo mạnh dây cương,
bỗng nhiên có có bóng người chợt lóe. Hắn đang chấn kinh, dây cương
trong tay đã bị người đó đoạt đi. Người tới mặc hắc cẩm y đang bị gió
thổi bay phấp phới, một tay hắn nắm chặt dây cương. Ánh mắt hẹp dài để
lộ ra một loại uy thế khiếp người.
“Trọng Hoa ca!” Tiếu Thanh Bần sửng sốt, lập tức lộ ra thần sắc kinh hỷ.
Trải qua một phen đã đấu, nam tử tới sau rốt cục cũng thuần phục được con
ngựa. Khi hắn cưỡi ngựa thong thả bước đi, mọi người kìm lòng không đậu
mà cùng nhau hoan hô. Nam tử nhảy xuống ngựa, đem dây cương giao cho mã
phu đang sợ đến mặt trắng bệch. Hắn cùng bà tử xông về phía trước, muốn
đi lên cảm tạ hắn lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho đông cứng tại chỗ.
Hồng Ngọc mở cửa xe, vén mành ra mới nhìn rõ tình hình bên
ngoài. Còn chưa kịp lấy lại phản ứng thì Tiếu Thanh Bần đã muốn bổ nhào
vào trong xe ngựa, thanh âm kinh hỉ: “Hóa ra là ngươi nha! Âu Dương tiểu thư!”
Kỳ thật từ góc độ của hắn chỉ nhìn thấy một nữ tử, váy màu lam nhạt dưới ánh mặt trời giống như hoa trong hoa viên lúc sáng sớm.
Trên thắt lưng là một dải lụa màu vàng, xinh đẹp mê người.
Bên
ngoài đã có không ít người muốn xem giai nhân ở trong xe ngựa rốt cục có bộ dáng gì. Hồng Ngọc hoảng hốt liền buông mành trong tay xuống. Tiếu
Thanh Bần mặt dày muốn xốc mành kia lên liền bị Tiếu Trọng Hoa kéo lại,
hắn không khỏi bất mãn lớn tiếng kêu: “Này uy, Âu Dương tiểu thư, là ta
đã cứu nàng nha. Dù sao nàng cũng nên xuống xe nói một tiếng tạ ơn! Cũng nên lộ mặt một chút chứ!”
Nghe âm thanh quen thuộc này, Âu Dương Noãn hơi hơi bình ổn tâm thần, giương giọng nói: “Đa tạ Duẫn quận vương hỗ trợ!”
Tiếu Thanh Bần vừa nghe liền vui cười nói: “Tiểu thư không cần khách khí. Ta cũng là thuận đường!”
Thuận đường mới là lạ! Nếu không phải hắn thấy xe ngựa của Âu Dương gia, hắn
mới không quản nhiều chuyện như vậy. Huống chi cũng là tự mình hắn đi
quản.
Hồng Ngọc không khỏi vừa nghĩ vừa cười. Thiếu niên này thật sự rất thú vị, rõ ràng là công tử kia mới là người cứu tiểu thư. Hắn là muốn lấy lòng tiểu thư nên mới không chút do dự chiếm công lao. Chỉ là
giọng điệu hắn đơn thuần trong sáng nên không làm người ta cảm thấy chán ghét.
“Âu Dương tiểu thư! Ta cứu nàng, nàng cũng nên mời ta ly
trà chứ!” Tiếu Thanh Bần bắt đầu được một tấc lại muốn tiến thêm một
thước.
Âu Dương Noãn: ….
Xe ngựa Âu Dương gia đi vào ngõ
nhỏ tương đối yên tĩnh. Trong kinh đô quy củ cũng chưa thực sự thoáng,
nữ tử tuy rằng có thể xuất môn nhưng đến chỗ đông đúc, nữ tử bình dân
còn vô phương, thiên kim tiểu thư lại càng phải dấu dung. Âu Dương Noãn
dùng khăn che mặt rồi cùng mọi người tiến vào trà lâu.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Trần Cảnh Duệ cách đó không xa không tự chủ được mà nhíu chặt mày.
Người bên cạnh nhìn hắn vừa rồi say rượu mà làm kinh hách xe ngựa của người
khác. Yên ngựa của mình lại là chạm trổ hoa văn bảo lạc, trận khắc xứng
địch. Áo bào gấm vóc không nhiễm hạt bụi nhỏ. Người đó không khỏi lắc
đầu thở dài: “Lại là một đệ tử khố chấp!”
Trần Cảnh Duệ lại mắt
điếc tai ngơ, cố ý vòng ra cửa sau Vinh Hưng lâu rồi vào đại sảnh phòng
ngoài. Hắn lại làm bộ như say rượu, thẳng hướng đến phía Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn liền lui về sau một bước, Hồng Ngọc vội vàng bước lên chắn
phía trước. Nhưng vẫn bị hắn kéo rớt cái khăn che mặt, mọi người nhất
thời sợ hãi than lên.
Trần Cảnh Duệ lại làm như không có việc gì
mà nâng ánh mắt lên, trong lòng tò mò, ánh mắt không tự chủ được đảo
qua. Lại nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ, thanh nhã, ánh mắt bình tĩnh
không hề sợ hãi đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, Trần Cảnh Duệ cảm
thấy nháy mắt máu trong toàn thân lập tức như bị rút đi, hô hấp cũng bị
đè nén, nháy mắt đánh thẳng vào tim hắn. Thân thể lúc nóng lúc lạnh,
trong đầu lúc này chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
“Ngươi thật là vô lễ!” Tiếu Thanh Bần vừa mới bước lên lầu thì thấy một màn này. Trên
mặt nhất thời tức giận, đang muốn lớn tiếng quát lớn, sau khi thấy rõ
khuôn mặt kẻ say rượu kia thì thất thanh nói: “Trần Cảnh Duệ?”
Trần Cảnh Duệ hồi phục lại tinh thần, cũng cười nhẹ nói: “Duẫn quận vương, đã lâu không gặp!”
Đánh thanh tiếp đón, ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn Âu Dương Noãn. Thế nhưng
lại ngoài ý muốn bị một ánh mắt thon dài hoa lệ mang theo sự bức người
chiếu thẳng vào khiến Trần Cảnh Duệ có chút giật mình: “Minh quận
vương?”
Tiếu Trọng Hoa đàm đạm nói: “Hạnh ngộ!”
“Sao ngươi lại ở đây?” Tiếu Thanh Bần trừng mắt nhìn Trần Cảnh Duệ, vẻ mặt hồ nghi.
Đúng lúc này, một âm thanh hòa nhã từ lầu hai truyền đến: “Đại ca, đệ ở trên này!”
Mọi người cùng ngửa đầu nhìn lên thì thấy một thiếu niên đứng ở lầu hai
đang cười híp mắt. Là Nhị thiếu gia Trần Cảnh Mặc của Võ quốc công phủ.
Trong ngoài Vinh Hưng lâu, bọn thị vệ mặc thường phục lẫn trong đám người.
Minh quận vương, Duẫn quận vương, hai vị thiếu gia Võ quốc công phủ đều
là hoàng tôn hậu duệ quý tộc kinh đô, ai cũng không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mấy người tuy rằng quần áo không đặc biệt hoa lệ thế
nhưng khí chất cùng phong độ từ trong người toát ra làm người khác bước
vào liền chú ý. Chưởng quầy thường xuyên tiếp đãi quý nhân, sớm đã luyện được đôi mắt nhìn người lợi hại, thấy mấy người lên lầu ngồi xuống liền tự mình đi lên châm trà.
Khăn lụa mỏng đã rơi, Âu Dương Noãn
liền không che nữa. Nàng mặc áo màu lam đơn giản, mặt mày như họa, ánh
mắt lại lộ vẻ thản nhiên tú nhã. Ban am nhân ở đây đều nhìn chăm chú thế nhưng lại không hề lộ ra chút e lệ sợ hãi, vẫn nhàn nhã như cũ. Không
kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, cao nhã yên tĩnh khiến người ta phải lấy làm kỳ lạ.
“Âu Dương tiểu thư sao lại ở chỗ này?” Tiếu Thanh Bần hưng phấn hỏi.
“Là sắp tới lễ đầy tháng của ấu đệ. Ta đến đây muốn mua lễ vật cho hắn!” Âu Dương Noãn vẫn như cũ mà trả lời.
Tiếu Thanh Bần âm thầm ghi nhớ, lại muốn hỏi thêm nhưng các nhã gian trên
lầu hai tất cả đều là không gian mở. Bọn họ nghe thấy bàn phía bên ngoài có một thư sinh đang cao giọng bàn chuyện quốc sự: “Tộc Nam Cương vốn
là họa lớn của quốc gia. Nay triều đình đã đem dã tộc kia nhổ cỏ tận
gốc, cũng phái tinh binh lương tướng đóng ở Nam Cương, họa lớn xem như
được dẹp. Nhưng trước mắt triều đình lại có một việc thập phần khó giải
quyết, đó chính là lũ lụt phía Nam, còn chưa biết phải giải quyết như
thế nào mới tốt!”
Những người khác cũng đều phụ họa, trong lời nói, bộ dáng đều thể hiện lo lắng.
Thương Châu phía Nam mỗi mùa xuân đi hạ đến tất phát hồng thủy, nhất là vùng
hạ du quận bắc hải. Lũ lụt này nếu không được ngăn chặn thì hằng năm
ruộng tốt của dân chúng đều không dùng được, chẩn tai lương khoản cùng
là một gánh nặng lớn đối với quốc khố. Mọi người đều phụ họa, thầm đồng
ý.
Tiếu Thanh Bần vốn muốn nói chuyện gần gũi với Âu Dương Noãn
nên khi nghe đến đề tài này thì nhất thời đau đầu: “Đi đến đâu cũng nghe vấn đề này. Thật là đáng ghét!”
Tiếu Trọng Hoa nhìn hắn cười nói: “Sách luận Hoàng tổ phụ muốn, ngươi đã hoàn thành chưa?”
Tiếu Thanh Bần vừa nghe trong đầu liền ong ong. Ai biết hoàng đế đột ngột
nghĩ ra ý tưởng, yêu cầu mỗi vị hoàng tôn đều phải làm một thiên sách
luận. Đàm luận tâm phúc họa lớn trong đương kim triều đình cũng xuất ra
phương pháp thống trị, sách luận thì có gì khó chứ. Chính là hắn trầm tư suy nghĩ mấy ngày cũng không thu hoạch được gì nên mới vụng trộm chạy
ra ngoài chơi, vừa khéo gặp được Âu Dương Noãn. Vốn đang âm thầm cao
hứng, còn tưởng rằng có thể tránh được chuyện phiền lòng, không nghĩ
được chạy đến đây còn nghe người thảo luận quốc gia đại sự. Hắn hai tay
chắp lại thành quyền giơ lên trên nói: “Hiện tại nơi nơi đều dâng sớ lên hoàng tổ phụ, nói là phải đào kênh thoát nước, hoàn toàn giải quyết lũ
lụt!”
Con ngươi Trần Cảnh Duệ khẽ động, trên khuôn mặt tuấn mĩ
bỗng nhiên vi uẩn lãnh trào: “Thư sinh nói đúng! Nay Nam Cương mặc dù đã ổn đinh nhưng biên quan Đại Lịch lại chưa ổn. Bắc có Đột Quyết, Khiết
Đan, tây có Hồi Cách, Nam có Lâm Nam chiếu, Thả Giai như hổ rình mồi,
luôn chờ thời cơ nổi dậy. Giống như Duẫn quận vương nói, nếu bây giờ xây dựng kênh rạch thoát nước tất sẽ cần một lượng lớn lao động tinh tráng, cần lượng lớn lương thực tiền bạc trong quốc khố. Nếu như dị tộc lúc
này lại thừa cơ tấn công, phạm vào biên giới là một cơ hội rất tốt!”
Những lời này vừa thốt ra, Tiếu Thanh Bần lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh
Duệ. Hắn lại chỉ cười lạnh một tiếng nhìn Âu Dương Noãn, nhưng lại thấy
đối phương chỉ cúi đầu thưởng thức trà, giống như một chữ cũng không
nghe thấy.
Có mỹ nhân ngồi cùng, Tiếu Thanh Bần không cam lòng
yếu thế, ly trà trong tay liền buông mạnh xuống bàn trà: “Lời này của
ngươi là có ý gì?”
“Ta cũng đồng ý với đại ca. Các ngươi ngẫm lại xem, cái họa lớn nhất chính là kẻ thù bên ngoài. Nay việc cấp bách
chính là phải gia tăng tăng cường quân bị, củng cố quân lực. Phải bình
định biên cương, trấn áp những dị tộc vẫn luôn như hổ rình mồi chúng ta. Nếu lúc này chỉ lo lắng sửa chữa hà đạo, giải quyết lũ lụt chẳng phải
là không lo đến cái hại lâu dài hay sao?” Trần Cảnh Mặc không chút do dự nói, ánh mắt nhìn về phía Minh quận vương vẫn luôn trầm mặc.
An
cương cùng chẩn tai, trọng bên nào khinh bên nào là một vấn đề khó khăn. Điểm này, Tiếu Thanh Bần tự nhiên hiểu rất rõ ràng. Chỉ là Âu Dương
Noãn ở bên cạnh nhìn, hắn tuy rằng thường ngày không thường đọc sách lại ham mê chơi bời nhưng không phải là người dễ dàng chịu thua. Hắn trợn
to đôi mắt trắng đen rõ ràng, đem những điều huynh trưởng của mình viết
trong sách luận ra nói: “Lời này của Trần công tử sai rồi. Nhương ngoại tiền tất an nội, đây mới là đạo trị quốc. Biên cương chưa ổn xác thực nguy cấp nhưng
ngươi hãy suy nghĩ một chút, nếu như cứ tiếp tục để mặc lũ lụt hoành
hành sẽ làm cuộc sống dân chúng tổn thất thảm trọng, trôi dạt khắp nơi.
Đến lúc đó, một khi ngoại tộc xâm nhập, ngươi đi đâu chiêu mộ quân lực?
Đi đâu tìm quân đánh giặc? Làm sao dương cao quân uy?”
(Nhương ngoại tiền tất an nội: muốn đuổi giặc ngoài trước hết phải bình ổn bên trong)
Trong lòng Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tiếu Thanh Bần nói đúng,
kiếp trước nàng từng đi phía nam tránh nóng. Khi đi ngang qua Thanh
Châu, chính mắt nhìn thấy thảm trạng khu thiên tai. Xương trắng rải khắp cả đường, mùi hôi thối tràn ngập khắp nơi, rất nhiều người nhiễm bệnh
dịch, không quá nửa ngày liền chết, xác người xếp đầy đường. Thảm cảnh
như vậy, đúng là vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường.
Ở
đây Tiếu Thanh Bần cùng Trần Cảnh Mặc không ngừng châm chích đối phương. Người ban đầu khơi mào chiến hỏa Trần Cảnh Duệ lại im lặng, Âu Dương
Noãn vẫn luôn trầm mặc cùng Tiếu Trọng Hoa chỉ lẳng lặng uống trà. Một
bàn năm người này đúng là kỳ quái.
“Không biết Âu Dương tiểu thư có thể cho chúng ta một lời bình phán hay không?” Thanh âm Trần Cảnh Duệ có chút lạnh lẽo.
Âu Dương Noãn nâng mắt lên, thấy Trần Cảnh Duệ đang lạnh lùng nhìn mình.
Trong lòng nàng biết, đối phương không hề có ý tốt. Nàng thản nhiên cười nói: “Từ xưa tưới vì nông canh gốc rễ, là có trăm lợi không hại đến dân sinh đại kế. Đại Vũ trị thủy, Tam quá gia môn mà bất nhập. Vì thế còn
có Trung Nguyên ốc dã ngàn dặm. Thay đổi tuyến đường nước trong sông,
hoa tiêu nhập điền đúng là chuyện may mắn với quốc gia. Duẫn quận vương
một phen trần thuật, xưng được với nhịp nhàng ăn khớp, hữu lý có
chương!”
(Đại Vũ trị thủy, ai có nhu cầu lên google nha!)
Những lời này tương đương với việc ủng hộ Duẫn quận vương. Trần Cảnh Duệ nhìn không khỏi cảm thấy thất vọng. Một nữ nhân có thể đem thiên kim tiểu
thư phủ Võ quốc công đùa bỡn trong lòng bàn tay thế nhưng lại là hạng
người a dua nịnh nọt. Hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tiểu thư cho rằng
như vậy là cao kiến sao?”
Thiên kim khuê các bàn luận chuyện
triều chính, truyền ra ngoài thì đối với nàng có gì tốt đâu. Âu Dương
Noãn mỉm cười không trả lời.
“Đúng sai tự tại lòng người. Âu
Dương tiểu thư cứ nói đừng ngại!” Tiếu Trọng Hoa vẫn luôn trầm mặc lúc
này lại mở miệng. Khí độ này, uy nghiêm này làm lòng Âu Dương Noãn khẽ
chấn động.
Âu Dương Noãn hơi hơi vuốt cằm, nhẹ nhàng nói: “Theo
như lời Duẫn quận vương nói, lũ lụt phía nam đúng là khó khăn, nhưng
không phải là cái khó khăn lớn nhất!”
Người khác đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng. Âu Dương Noãn thế nhưng lại cười không nói, chỉ chấm nước trà, vẽ một người đứng trong vòng tròn. Tiếu Trọng Hoa nhìn, sắc
mặt ngưng trọng liền nhìn chằm chằm đôi mắt bình tĩnh của Âu Dương Noãn.
Tiếu Thanh Bần cùng Trần Cảnh Mặc hiển nhiên nhìn mà không hiểu. Trần Cảnh
Duệ lạnh lùng nhìn nàng nói: “Tiểu thư đây là đang đánh đố chúng ta
sao?”
Âu Dương Noãn không trả lời, ngược lại đứng lên, tươi cười
nói: “Hôm nay đa tạ chư vị ra tay tương trợ. Bây giờ cũng không còn sớm, Âu Dương Noãn cũng nên đi rồi!” Nói xong nàng liền phân phó Hồng Ngọc
để lại một nén bạc rồi nhìn Tiếu Thanh Bần cười nói: “Đây là mời Duẫn
quận vương uống trà!” Dứt lời nàng liền xoay người rời đi.
Trần
Cảnh Duệ trợn mắt, Âu Dương Noãn lại liếc hắn một cái. Trần Cảnh Duệ cảm thấy cặp mắt không cười cũng ẩn tình xinh đẹp kia bây giờ thế nhưng lại hư vô lạnh lẽo. Tâm hắn cũng liền chùng xuống, nhìn Âu Dương Noãn cùng
nha hoàn hộ vệ rời đi. Hắn không cam tâm, đôi mắt như chim ứng nhíu lại: “Minh quận vương cũng biết nàng vẽ cái này là có ý gì chứ?”
Tiếu Trọng Hoa cười nhẹ, tao nhã đứng dậy nói: “Thật có lỗi, không thể phụng cáo!”