Âu Dương Noãn vừa
bước ra khỏi Vinh Hưng lâu, còn chưa lên xe ngựa đã bị một người chặn
lại. Nàng nâng mắt lên nhìn thấy Trần Cảnh Duệ thì không khỏi khẽ cười
nói: “Trần công tử còn có chuyện gì sao?”
“Âu Dương tiểu thư.
Chúng ta còn có chuyện chưa nói rõ ràng!” Cặp mắt như chim ưng của Trần
Cảnh Duệ chiếu thẳng vào nàng, trong giọng nói hàm chứa một chút cười
lạnh: “Tiểu thư làm hại Lan Hinh thân bại danh liệt. Có phải tiểu thư
nên có một lời giải thích với muội ấy hay không?”
“Trần công tử,
ngài đừng quên, nơi này cũng không phải là Võ quốc công phủ!” Âu Dương
Noãn nhìn hắn, trên mặt không hề có chút e ngại, “Ngài ở trên đường ngăn đón người khác có phải là rất mạo hiểm hay không? Nơi này dù sao cũng
đông người qua kẻ lại, tùy thời tùy chỗ đều sẽ có người nhìn thấy…”
“Mạo hiểm? Với ta mà nói cái gì cũng không tính là mạo hiểm!” Trần Cảnh Duệ
nhìn nàng, thản nhiên nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi có thể nói với người
khác ta cố tình ngăn đón ngươi? Ngươi cũng nên biết, một thiên kim khuê
các đang tốt đẹp, cẩn thủ lễ giáo, cao quý đoan trang tất nhiên sẽ không có cái gì mà cừu gia. Nếu ngươi nói cho người khác, họ sẽ hỏi ngươi
đang êm đẹp vì sao ta lại muốn đến gây phiền toái cho ngươi?”
Nói tới đây, Trần Cảnh Duệ đột nhiên nắm lấy tay Âu Dương Noãn. Hắn dùng
sức cơ hồ như muốn bóp nát tay nàng. Thấy Âu Dương Noãn hơi hơi nhíu
mày, hắn liền cười lạnh: “Đừng nói là ngươi đang nghĩ đến, hai người bên trong kia sẽ là chỗ dựa của ngươi? Ta cũng muốn nhìn xem, bọn họ dám
quản nhàn sự của ta như thế nào?”
“Tất nhiên là muốn xen vào!”
Đúng lúc này, Âu Dương Noãn nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh của
Tiếu Trọng Hoa. Rõ ràng là ngữ điệu mềm nhẹ nhưng hàn ý trong đó cũng đủ là người ta run sợ ba phần, “Không biết Trần công tử trước mặt mọi
người ngăn đón Âu Dương tiểu thư là có ý gì?”
Tiếu Trọng Hoa chậm rãi bước xuống bậc thang. Trên mặt hắn lúc này đã không còn ý cười thản nhiên nữa mà là khí thế lạnh lùng cùng ánh mắt sâu không thấy đáy, làm
cho người ta nhất thời cảm thấy da đầu như run lên.
Tiếu Trọng
Hoa bước đến bên cạnh bọn họ, rất tự nhiên tùy ý bắt lấy tay Trần Cảnh
Duệ, hắn hét lớn một tiếng rồi không tự chủ được mà buông cánh tay Âu
Dương Noãn ra. Tiếu Thanh Bần từ sau chạy đến nhìn thấy tình cảnh này
thì không dấu vết lập tức bước lên đem Âu Dương Noãn chặt chẽ bảo hộ ở
phía sau.
“Tiểu thư xuất môn, tự nhiên rất dễ thu hút bọn đăng đồ tử trêu chọc!” Tiếu Trọng Hoa không chút để ý mở miệng, giọng điệu mang theo trào phúng thản nhiên, đôi mắt trở nên sắc bén. Thanh âm mang theo chút lạnh lùng làm người ta có cảm giác bị áp bức: “Hay là Trần công tử hy vọng bị người ta truy cứu tội mượn rượu làm càn?”
Trần Cảnh
Duệ vừa rồi thật sự là hành hung phóng ngựa, kinh động xe ngựa Âu Dương
gia. Chỉ là vừa rồi mấy người còn ngồi cùng bàn cười nói yến yến, hiện
tại Tiếu Trọng Hoa lại truy cứu, chẳng qua là cũng vì Âu Dương Noãn mà
xuất đầu. Trần Cảnh Duệ hơi hơi nhướng mi, ánh mắt ngạo nghễ dừng trên
người Âu Dương Noãn đang đứng sau Tiếu Thanh Bần: “Minh quận vương, nàng cũng không phải là thiên kim tiểu thư đơn thuần. Ta khuyên quận vương
đừng để nàng lừa bịp, tùy tiện vì nàng ta mà ra mặt!”
“Trần công
tử cho rằng Âu Dương tiểu thư là người như thế nào?” Tiếu Trọng Hoa nhìn Âu Dương Noãn. Sóng mắt thật sâu trong nháy mắt cuồn cuồn lên, thế
nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục lại, so với ban đầu càng thêm u ám âm trầm hơn.
Hắn đem mọi cảm xúc đều chôn sâu tận đáy
lòng, thần sắc cũng khôi phục không gợn sóng như lúc ban đầu. Hắn liếc
nhìn Trần Cảnh Duệ, thản nhiên cười: “Đêm đó ta cũng có mặt. Tình hình
cụ thể chắc Trần tiểu thư so với Âu Dương tiểu thư lại càng hiểu rõ hơn. Không bằng ngươi quay về hỏi muội muội ngươi một chút, vì sao lại muốn
đổi xe ngựa với Âu Dương tiểu thư? Có phải là nàng bị Âu Dương tiếu thư
ép đổi xe hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Cảnh
Duệ liền thay đổi. Hắn cũng rất rõ ràng, đêm đó là chính Trần Lan Hinh
chủ động đoạt xe ngựa của Âu Dương Noãn. Chỉ là muội muội vì vậy mà bị
tổn hại danh dự, hắn không cam lòng cứ như vậy dễ dàng buông tha cho Âu
Dương Noãn. Ánh mắt hắn tối tăm nhìn Tiếu Trọng Hoa, cúi đầu hừ một
tiếng, đột nhiên không hề báo trước nở nụ cười: “Minh quận vương, ngài
bảo vệ Âu Dương Noãn như vậy, lẽ nào là vì coi trọng nàng?”
Tiếu
Trọng Hoa nheo mắt lại, lạnh lùng mà cao ngạo nhìn Trần Cảnh Duệ. Lạnh
lùng trong mắt nồng đậm tràn đầy, thế nhưng ngữ điệu lại không hề ảnh
hưởng: “Chỉ có kẻ trong lòng có quỷ mới xem người khác cũng xấu xa như
thế. Thỉnh công tử thận trọng từ lời nói đến hành động!”
Trần
Cảnh Duệ đối với lời này chỉ cười nhạt, khóe miệng trào phúng cong lên,
bày ra bộ dạng không đạt được mục đích quyết không bỏ qua: “Tiếu Trọng
Hoa, ta hôm nay muốn cùng nàng khó xử, các ngươi không nhường cũng phải
nhường!”
Nói xong hắn liền tiến lên muốn đẩy Tiếu Thanh Bần vẻ mặt hàn sương đang đứng trước mặt Âu Dương Noãn qua một bên.
“Trần công tử, ngươi khí thế bức người như vậy bất quá là vì ta!” Âu Dương
Noãn thản nhiên ngắt lời, chủ động đẩy Tiếu Thanh Bần ra, “Nếu đã như
vậy, cần gì liên lụy đến người ngoài?”
Nghe vậy, Trần Cảnh Duệ
liền nhìn Âu Dương Noãn chằm chằm. Môi nhếch lên đường cong quỷ dị,
trong mắt toát ra sắc bén làm người ta sợ hãi.
Người này oán ý
không phải nhỏ, lại bắt được điểm quan trọng nhất chính là Âu Dương Noãn nàng không có khả năng đem những chuyện đã xảy ra nói với người khác.
Lý thị tuy là tổ mẫu nhưng lại không quan tâm chân tướng việc này như
thế nào. Lâm thị bụng dạ khó lường, nàng không thể dâng nhược điểm vào
tay người ta được. Đệ đệ còn nhỏ, hoàn toàn không giúp được gì. Lão thái quân tuổi tác đã cao, không thể làm người lo lắng thêm. Đại cửu mẫu là
người hảo tâm, nhưng có một số việc có thể nói nhưng loại chuyện này
thật sự là không tiện. Người duy nhất có thể nói chính là Lâm Chi Nhiễm, nhưng chuyện này hắn cũng không tiện tham dự vào.
Nói như vậy
Trần Cảnh Duệ bất quá là nắm chắc sẽ không có ai ra mặt vì nàng. Nghĩ
đến đây, Âu Dương Noãn không khỏi âm thầm hít sâu một hơi, dùng sức nắm
chặt tay, khiến nỗi lòng kích động của mình bình tĩnh trở lại: “Trần
công tử, ngài dù sao cũng là công tử võ viên gia, ngay cả khi ngài mặt
dày không biết xấu hổ thì vẫn nên để ý chỗ Thái Hậu điện hạ! Nghe nói
Thái Hậu đặc biệt thích nghe tin tức phố phường mới lạ. Nếu như để Thái
Hậu biết Đại thiếu gia Võ quốc công phủ bên đường gây chuyện, ngăn cản ý muốn gây rối nữ nhi Lại Bộ Thị Lang thì ngài xem, Thái Hậu sẽ nghĩ thế
nào đây?”
“Ngươi….” Trong ánh mắt Trần Cảnh Duệ dâng lên ngọn lửa, “Thái Hậu sao có thể tin ngươi?”
Trúng kế là tốt rồi! Trong lòng Âu Dương Noãn được buông lỏng. Nàng mỉm cười: “Thái Hậu tất nhiên sẽ không tin ta. Nhưng nếu là Đại công chúa trước
mặt người nhắc đến chuyện này, Thái Hậu có thể sẽ vì vậy mà giận chó
đánh mèo lên người ngài không?”
Thái Hậu Trần thị xuất thân từ Võ quốc công phủ. Theo lý mà nói thì tiền nhiệm Võ quốc công phủ còn phải
gọi người một tiếng cô cô. Sau này bà lại dốc hết sức thúc đẩy hôn sự
giữa Đại công chúa cùng Võ quốc công phủ. Phò mã Đô Uý Trần Nhiên đó là
đường chất của Võ quốc công phủ tiền nhiệm.
Vốn cuộc hôn nhân
này cũng được xem như viên mãn, nhưng mà sau khi Phò mã Đô Uý sớm thệ,
Đại công chúa cùng Thái Hậu dần dần sinh ra hiềm khích. Nếu như Đại công chúa cá tính kiên cường đem chuyện Trần Cảnh Duệ bên đường ngôn hành vô trạng nói ra bên ngoài khiến Thái Hậu trước mặt mọi người mất thể diện. Trong trường hợp đó tự nhiên sẽ đối với Trần Cảnh Duệ nghiêm trách một
phen. Hắn rất nhanh liền liên tưởng đến chuyện này, sắc mặt lại càng trở nên khó coi.
“Đối với loại chuyện này, cao hứng nhất hẳn là Nhị
phòng cùng Tam phòng quý phủ a!” Tiếu Thanh Bần phản ứng nhanh liền cố ý nhắc nhở một câu.
Ánh mắt hiên ngang của Trần Cảnh Duệ liền
nhiễm chút tốt tăm: “Âu Dương tiểu thư, chẳng qua ta cũng chỉ mới tùy
tiện nói mấy câu. Nếu như ngươi thật sự vô tội, làm gì phải uy hiếp ta?” Hắn sắc bén châm chọc, trào phúng nói.
“Trần công tử, ta nói lại lần nữa, cũng mời ngài nghe cho rõ. Chuyện của Trần tiểu thư không hề
liên quan đến ta!” Âu Dương Noãn cười nhẹ, như là khoảnh khắc sương
tuyết ngàn năm chầm chậm tan rã, làm lòng người khẽ động, “Chỉ cần ngài
không tiếp tục đến gây phiền toái. Chuyện ngày hôm nay ngài thất lễ với
ta, Âu Dương Noãn sẽ xem như chưa từng phát sinh!”
Lúc này, Trần
Cảnh Mặc vội vàng tiến lên trước. Nhìn thấy vẻ mặt Tiếu Trọng Hoa cùng
Tiếu Thanh Bần thì thoáng sửng sốt. Nhưng rất nhanh hắn lập tức cười
cười, lời nói ra có ba phần ý muốn hòa giải: “Ta tin chuyện ngày đó chỉ
là hiểu lầm. Đại ca cần gì phải khó xử Âu Dương tiểu thư?”
Nhìn
thấy sắc mặt vẫn đanh lại của Trần Cảnh mặc, tươi cười của Âu Dương Noãn cũng tùy theo tiêu thất: “Ngày đó Trần tiểu thư có lời nhờ cậy kiên
quyết ta mới đồng ý đổi xe ngựa với nàng. Ta liều mạng không để ý bản
thân gặp nguy hiểm cũng muốn hộ vệ đi cứu viện Trần tiểu thư, coi như
cũng là đã hết lòng giúp đỡ. Sau khi ác nhân lên xe ngựa rút đao chém
tới, Trần tiểu thư lại lấy ta ra làm lá chắn, cơ hồ hại ta rơi vào tuyệt cảnh. Chuyện đó ta cũng không hề tính toán với các ngươi!”
Nàng không nhanh không chậm nói xong, đôi mắt xinh đẹp khẽ rung rung, trong
giọng nói đã dẫn theo chút oán hận: “Nói thật, trước Trần tiểu thư cố ý
đoạt xe ngựa, sau Trần công tử lại cố ý khó xử. Ta mặc dù chỉ là nữ nhân nhu nhược, nhưng cũng không phải người dễ dàng khi dễ. Nếu ngươi cứ
tiếp tục khó xử, chúng ta không ngại đi mời Đại công chúa chủ trì công
đạo. Nếu ngay cả nàng ngươi cũng không tin, Âu Dương Noãn ta tình nguyện bất cứ giá nào cũng cùng ngài trước mặt Thái Hậu luận đúng sai!”
Cài này….Trần Cảnh Duệ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn nghĩ rằng Âu Dương Noãn cố kỵ thân phận thiên kim quý tộc, bất luận hắn khiêu khích thế
nào cũng chỉ có thể nén giận. Nhưng hắn lại không nghĩ rằng Âu Dương
Noãn thế nhưng nửa câu cũng không hề lưu tình chút nào, một chút cũng
không chịu nhượng bộ khiến hắn nhất thời cảm thấy khó giải quyết.
Còn Tiếu Thanh Bần cũng khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn. Hắn cũng không nghĩ
tới, mỹ nhân thoạt nhìn yểu điệu ôn nhu này thế nhưng lại là một nhân
vật lợi hại. Cư nhiên làm cho hắn có cảm giác hắn như là anh hùng không
có đất dụng võ, thật sự khiến hắn kinh ngạc.
Tiếu Trọng Hoa mỉm cười nhìn Âu Dương Noãn, trên mặt cũng không hề có vẻ gì ngoài ý muốn.
Ngay tại thời khắc tràn đầy xấu hổ này, Trần Cảnh Mặc liền tiến lên, không
mất thời cơ khuyên bảo: “Đại ca, việc này nếu để Thái Hậu biết được. Chỉ sợ…”
Trần Cảnh Duệ cắn chặt răng, đổ rút một hơi như là muốn
phát tác nhưng cuối cùng lại không thể không ẩn nhẫn. Trần Cảnh Mặc cũng đã có chút lo lắng, không dấu vết nhìn bên cạnh. Cách đó không xa là
hơn mười hộ vệ mặt không đổi sắc, tất cả đều khoác áo đen, khuôn mặt
lạnh băng đáng sợ. Vừa rồi khi hắn liếc mắt liền lập tức nhận ra những
người này đến, đó là thị vệ Yến vương phủ.
Trần Cảnh Duệ là người cảnh giác, hắn thậm chí còn chú ý tới điểm này trước cả Trần Cảnh Mặc.
Một ý niệm khác trong đầu giây lát liền thay thế những lời đến đến bên
miệng, hắn lạnh lùng: “Âu Dương tiểu thư, chỉ mong mỗi một lần ngươi đều may mắn có người che chở như vậy. Sau này còn gặp lại!” Nói xong, hắn
xoay người bước đi.
Trần Cảnh Mặc ngượng ngùng cười: “Đại ca của
ta tính tình táo bạo, lời nói có nhiều va chạm. Xin các vị thứ lỗi!” Nói xong cũng liền nhanh chóng đi theo Trần Cảnh Duệ.
Âu Dương Noãn bình ổn chút tâm tình, sau đó liền thi lễ với Tiếu Trọng Hoa cùng Tiếu Thanh Bần: “Đa tạ hai vị!”
Tiếu Trọng Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, rồi lập tức ho nhẹ một
tiếng: “Âu Dương tiểu thư khách khí rồi. Nếu như thật sự cảm kích, không ngại đem bí hiểm vừa rồi cởi bỏ đi!”
“Minh quận vương là người
thông minh, rất nhiều thứ không cần nói cũng không cần chỉ ra trong lòng ngài sớm đã có đáp án. Sao còn cần hỏi ta?” Âu Dương Noãn bình tĩnh,
mỉm cười.
Tươi cười càng ôn nhu, lời nói ra lại càng không đáng
tin. Điểm này, Tiếu Trọng Hoa sớm đã nhìn ra. Nhìn thấy nàng dung sắc
nhẹ nhàng, tươi cười ôn nhu, hắn ngược lại mỉm cười nói: “Đi thôi, muốn
đi chỗ nào, ta đưa nàng đi!”
Tiếu Thanh Bần cả kinh trừng mắt. Âu Dương Noãn lại nhướng mày nhìn Tiếu Trọng Hoa, lại nghe đối phương thản nhiên nói: “Nàng không sợ Trần công tử quay lại hay sao?”
Âu
Dương Noãn âm thầm nghĩ, loại công tử quý tộc không phân rõ phải trái
này đúng là phiền toái. Nàng nhẹ giọng nói: “Trước mặt mọi người, ta đi
cùng hai vị cũng không được thỏa đáng lắm!”
“Không sao! Nàng tự
đi trước, chúng ta xa xa đi theo!” Tiếu Thanh Bần lập tức phản ứng, hắn
rất sợ đem cơ hội hộ vệ mỹ nhân nhường cho Tiếu Trọng Hoa. Hắn vội vàng
nói, trong đôi mắt dường như có vô số vì sao lấp lánh.
“Nếu đã
như vậy, liền đa tạ nhị vị!” Âu Dương Noãn gật gật đầu. Khuôn mặt dưới
ánh mặt trời lại càng sáng rỡ, con ngươi đen trong suốt, nàng như vậy
lại khiến người ta không thể dời mắt.