Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 120: Chương 120: Gà Bay Trứng Vỡ, Bàn Tính Thất Bại (2)




“Hồng Ngọc, ngươi đi theo Đại thiếu gia ra cửa nhìn một chút. Có gì phát sinh liền bẩm báo ngay!” Phương mama vẫn lo lắng không yên nên nhẹ giọng phân phó Hồng Ngọc. Nâng đầu liền nhìn thấy Âu Dương Noãn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn lại đây thì trong lòng khe khẽ thở dài. Đại tiểu thư dám đánh cược nhưng bà lại không dám, đại tiểu thư đây là đang buộc đại thiếu gia phải trưởng thành, nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ có mười một tuổi...

Âu Dương Noãn chậm rãi lắc lắc đầu, điều nàng băn khoăn căn bản không phải chuyện này. Mà là một khi lửa cháy đến Võ quốc công phủ thì chắc chắn hai nhà sẽ kết hiềm khích. Không! Là thù hận mới đúng.

Âu Dương Tước vừa bước đến cửa chợt nghe đầu bên kia vang lên âm thanh quát mắng. Theo sát sau là tiếng gầm liên tục, ở giữa còn kèm theo vài tiếng mắng khó nghe. Không đợi hắn lên tiếng, gã sai vặt Trà Thuỵ liền lập tức đi đến cạnh cửa lặng lẽ nhìn xung quanh. Chỉ chốc lát sau đã trở lại: “Đại thiếu gia, hộ vệ đã bắt được người nọ!”

“Các ngươi đây là ỷ thế hiếp người. Ta cùng đại tiểu thư nhà các ngươi là tâm đầu ý hợp. Là nàng bảo ta tới cửa tìm nàng thành thân! Trên đời này còn vương pháp hay không! Mau buông tay ngươi ra!”

Khẩu khí này quả nhiên là người gây chuyện đã tìm đến cửa. Trong lòng Âu Dương Tước trầm xuống, cũng chỉ nghe một tiếng kêu thảm cực kỳ khoa trương rồi lại nghe một trận quát mắng. Sau đó âm thanh liền giống như bị cắt đứt nơi cổ họng mà im bặt. Lúc này đây hắn rốt cục nhịn không được mới kéo mạnh cửa mở ra.

Một người đang ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không dám. Bên cạnh là hộ vệ như hung thần của Âu Dương gia. Nhưng ở phía xa xa đã có không ít người vây lại xem, lại còn chỉ trỏ người nọ. Nhìn một màn này Âu Dương Tước hít sâu một hơi, lát sau hắn lạnh lùng nói: “Ngươi lại đây gây chuyện. Ta đã có nói qua, trộm này trộm nọ sẽ bị trừng phạt. Lão gia đuổi ngươi đi là vì ngươi ăn cây táo rào cây sung, đã vậy cư nhiên còn dám chạy đến đây hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi quả nhiên là kẻ lấy oán báo ân!”

Người nọ sửng sốt, vừa muốn lên tiếng tranh cãi, Âu Dương Tước phất phất tay lập tức có người đi lên bịt miệng hắn lại.

“Mang đến cho phụ thân ta xử trí!” Thanh âm Âu Dương Tước lạnh lùng. Tên kia còn muốn giãy dụa liền bị mấy thị vệ áp sát, buộc phải đi theo. Sau chuyện hôm qua Âu Dương Noãn liền tìm Lý di nương đem toàn bộ thị vệ trong phủ đều thay đổi. Vừa thấy người đến muốn gây chuyện thì không cần hỏi nguyên do liền bắt lại, cho nên tên này vừa đến còn chưa nói được mấy câu liền bị hộ vệ bịt miệng.

Âu Dương Tước mang người đi vào chính sảnh, sau đó bình tĩnh xoay người phân phó người đi báo với Âu Dương Trì. Âu Dương Trì vội vàng đi tới liền thấy có người quỳ trong chính sảnh thì không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Tước Nhi, có chuyện gì vậy?”

“Phụ thân! Sáng sớm hôm nay tên này đột nhiên đến gây náo loạn trước cửa nhà chúng ta. Con liền đem người bắt lại mang vào đây. Phụ thân hãy hỏi hắn đi!” Âu Dương Tước lạnh lùng nói xong liền kéo mảnh vải trong miệng hắn ra, còn đá đối phương một phát.

“Ngươi là ai? Vì sao lại đứng trước phủ chúng ta tranh cãi ầm ĩ?”

“Tiểu nhân là Tiếu Sơn, đại nhân nhất định phải cứu ta. Tương lai chúng ta còn là người một nhà....”

“Cái gì mà người một nhà?” Âu Dương Trì mở to hai mắt nhìn hắn quần áo cũ nát, vẻ mặt hèn mọn đáng khinh. Mặt mũi bị đánh cho bầm dập, căn bản là một bộ dáng nghèo hèn.

“Tiểu nhân....Đại nhân....Đại tiểu thư nhà các ngươi tương lai muốn hứa gả cho ta a. Như vậy không phải là người một nhà sao?”

“Im miệng!” Theo sau tiếng quát là một quyền đánh vào mặt hắn, rồi lập tức đạp một cước vào ngực hắn. Nhất thời doạ tên kia ngây ngốc không có phản ứng gì, lúc lâu sau mới giật mình tỉnh lại, ôm ngực liên tục kêu đau. Tiếp đó là một cước nữa tung xuống bụng hắn

“Nói năng hồ ngôn loạn ngữ!” Bộ dáng Âu Dương Tước như là muốn ăn thịt người.

Thường ngày Âu Dương Tước vẫn luôn hiền hoà, trên khuôn mặt như trương ngọc kia giống như chưa bao giờ từng xuất hiện loại biểu tình tức giận này. Cho nên ngay cả Âu Dương Trì cũng đều sửng sốt một chút.

“Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!” Mặt tên kia vốn đã bị đánh sưng vù như cái bánh bao. Lúc này nhìn thấy bộ dáng như muốn giết người của Âu Dương Tước rốt cục biết tính toán không thông, cuống quýt liên tục dập đầu cầu xin tha mạng, “Ngài không nể mặt tăng thì cũng nên xem mặt phật, nể mặt Đại tiểu thư…”

“Ngươi còn dám nói bậy?” Chưa nói dứt lời, hắn vừa nhắc đến ba chữ Đại tiểu thư, sắc mặt Âu Dương Tước lại càng giận dữ, chỉ vào hắn quát lớn: “Ngươi là ai mà lại dám nhắc đến tỷ tỷ ta! Ngươi đúng là nằm mơ mà!” Nói xong liền xông lên cho hắn một cước thật mạnh.

Tiếu Sơn đau đến mức liên tục tru lên, lớn tiếng nói: “Đại nhân, không thể tùy tiện giết tiểu nhân. Trong tay ta có nắm vật bên người Đại tiểu thư nhà các ngươi. Nếu ta chết đại tiểu thư sẽ phải thủ tiết!” Lời này hắn nói rất lưu loát, nhưng dưới ánh mắt sắc bén như đao của Âu Dương Tước hắn có cảm giác cương lãnh đứng ngồi không yên.

“Vật bên người? Xem ra lá gan của tên lưu manh vô lại nhà ngươi càng lúc càng lớn rồi. Luật pháp Đại Lịch rất rõ ràng, nếu bình dân dám vu hãm quan gia thì kéo đến nha môn chịu tám mươi đại bản cộng thêm bị đày ải, ngươi có biết không hả?” Âu Dương Tước cười lạnh nói.

Tiếu Sơn sửng sốt, hắn bất quá chỉ là tên lưu manh vô lại trong thành. Đêm hôm qua có người đưa tới một vật bảo hắn sáng mai cầm vật này đến cửa lớn Âu Dương gia gây chuyện, người đó trả cho hắn một thỏi vàng. Hắn vốn không dám làm nhưng người nọ chỉ nói hắn chỉ cần đến gây náo loạn, tuyệt đối sẽ không có việc gì, nói là sự tình có liên quan đến sự trong sạch của Đại tiểu thư nhà họ nên sẽ chỉ âm thầm giải quyết, ai ngờ họ lại muốn nháo đến quan phủ chứ?

Lúc này hắn nghe Âu Dương Tước nói chắc chắn thì không khỏi có chút sợ hãi, hối hận bản thân nhất thời nổi lòng tham mà nhận thỏi vàng kia. Nhưng nghĩ đến sau khi chuyện thành công người kia sẽ trả hắn thêm mười thỏi vàng hắn liền quyết tâm nói: “Ta có chứng cớ!” Nói xong hắn liền lấy từ trong lòng ra một cái đai lưng, run run đưa ra.

Âu Dương Tước một phen cướp lấy, vừa nhìn thì lập tức cười lạnh nói: “Ngươi đúng là đồ ngu xuẩn. Đai lưng này căn bản không phải của tỷ tỷ ta, ngươi cẩn thận mở to hai mắt mà nhìn đi!” Nói xong hắn liền không để ý đến đối phương, đem đai lưng đưa đến trước mặt Âu Dương Trì: “Phụ thân, người xem xem trên này còn thêu một đóa hoa lan làm dấu hiệu. Bên trái còn đề một chữ Lan, tỷ tỷ không có vật nào như vậy!”

Âu Dương Trì vừa nhìn liền thấy trên đai lưng phỉ thúy này quả thực có thêu một hoa lan tinh xảo. Bên trái cũng xác thực có một chữ Lan nho nhỏ. Hắn không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi nói: “Cái này là của ai?”

Trong lòng Âu Dương Tước nháy mắt trải qua vô số ý niệm trong đầu. Rốt cục hắn cũng hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Đêm qua là tiểu thư phủ Võ quốc công đã ngồi xe ngựa của chúng ta trở về, trên đường thì gặp phải kẻ xấu. Đai lưng này nói không chừng là bị rơi lúc đó!”

Âu Dương Trì bày ra bộ dáng ngoài ý muốn: “Nếu bị kẻ xấu đoạt đi rồi, làm sao lại rơi trong tay hắn?”

Âu Dương Tước cười lạnh nói: “Cái này chứng minh hắn cùng những kẻ đêm qua tập kích có liên quan. Bọn họ nhìn thấy huy hiệu hoa sen trên xe ngựa Âu Dương gia liền nghĩ rằng người ngồi bên trong là tỷ tỷ, tính muốn đến cửa nhà chúng ta điêu ngoa. Thật sự là bọn chúng đã tính nhầm rồi!”

Tiếu Sơn không nghĩ bên trong còn có chuyện như vậy, nhất thời sửng sốt. Sau đó hắn liền lấy lại phản ứng lớn tiếng nói: “Ta không biết những kẻ đó. Chính là….chính là đêm qua có người cho ta tiền bảo ta đến cửa quý phủ gây náo loạn một hồi. Ta cái gì cũng không biết a! Đừng đưa ta đến quan phủ! Cầu xin đại nhân tha mạng!”

Trong lòng Âu Dương Tước khẽ động, lập tức lạnh lùng nói: “Đưa ngươi đi gặp quan phủ vẫn là quá tiện nghi cho ngươi rồi! Oan có đầu nợ có chủ, nếu đai lưng này là của Trần Lan Hinh tiểu thư phủ Võ quốc công thì ngươi nên đến tìm bọn họ. Còn về phần tỷ tỷ ta, nếu ngươi dám nói một câu nữa….”

Khi nói đến đây một đạo hàn quang chợt lóe, Tiếu Sơn vốn đang cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất vừa vặn ngẩng đầu liền nhìn thấy một con dao rơi xuống. Hắn lập tức chấn kinh, sợ tới mức hồn lìa khỏi xác thét lên, sờ trên đầu tất cả đều là máu, thì ra Âu Dương Tước đã cắt đứt tóc cùng da đầu tróc một mảng.

Âu Dương Trì ngày thường chưa từng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của con trai. Hắn không khỏi nhảy dựng lên, lát sau bình tĩnh lại mới nói: “Tước Nhi, việc này không thể lỗ mãng!”

Nếu như đem người mang đến phủ Võ quốc công không phải là cố ý không cho người ta mặt mũi hay sao? Không bằng cứ thả hắn đi, sau đó để hắn đến cửa Võ quốc công phủ gây ầm ĩ, cũng còn tốt hơn là việc này cùng bản thân hắn có quan hệ. Âu Dương Trì cáo già nghĩ, sau đó phất phất tay nói: “Quên đi, quên đi! Giết hắn chỉ làm bẩn tay. Tước Nhi, con sai người đưa hắn từ cửa sau đuổi đi, không được lặp lại chuyện này nữa!”

Âu Dương Tước vốn tưởng rằng Tiếu Sơn là Trương Văn Định thứ hai, không ngờ tên này hóa ra chỉ là một phế vật. Hắn cười lạnh nói: “Dạ! Phụ thân!”

Tiếu Sơn bị người trói lại rồi quăng ra cửa sau Âu Dương phủ. Âu Dương Tước đứng trên bậc thang nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như muốn tìm chủ nhân của đai lưng này, ngươi phải đi Võ quốc phủ. Nếu như để ta gặp lại ngươi một lần nữa, cẩn thận cái đầu của ngươi!” Khi hắn nói, trong ánh mắt mang theo mười phần ngoan ý. Tuy rằng mới chỉ là một đứa trẻ chưa lớn nhưng Tiếu Sơn lại biết hắn không hề nói đùa nên nhanh chóng chạy đi.

Tại một góc cách cửa sau không xa, một người vẫn bí mật đứng đó nãy giờ nhìn tên còn lại nói: “Phải làm sao bây giờ? Tên ngu xuẩn này đem chuyện của chủ tử đảo lộn hết rồi!”

Tên còn lại vội vàng nói: “Nếu đêm qua người của chúng ta không bị bắt hơn phân nửa thì chúng ta cũng không cần phải tìm một tên phế vật như vậy! Hiện tại làm sao ăn nói với chủ tử đây?”

“Đi về bẩm báo trước rồi nói sau!” Hai tên liếc nhìn nhau rồi vội vàng rời đi.

....

Võ quốc công phủ

Cửa vào thật sâu, bức tường màu trắng thanh chuyên, trong viện từng viên đá đều rất sạch sẽ. Cột trụ đen tuyền, bên ngoài lan can những đóa hoa nhiều màu sắc đang đua nhau nở rộ.

Trần Lan Hinh bước đi, bước chân lại có chút bối rối. Lúc bước vào phòng không cẩn thận thiếu chút nữa là ngã xuống. Mama nha hoàn trong phòng đều khiếp sợ nhìn vị tiểu thư con vợ cả đại phòng này, không rõ người vẫn luôn trầm ổn sao lại có thể mất bình tĩnh như vậy.

Trần lão thái quân đang dựa vào nệm tiền tài trên ghế thái sư, dưới chân gạch trong như gương in được cả bóng dáng người. Lúc này nhìn thấy Trần Lan Hinh thì không khỏi nhíu mày: “Hoảng cái gì?”

Trần Lan Hinh chưa kịp nói chuyện nước mắt trong suốt liền rơi xuống. Mày Trần lão thái quân lại càng nhíu chặt, nhìn xung quanh một vòng, mama nha hoàn liền hiểu ý lui ra ngoài, chỉ để lại Dương mama bên người Lão thái quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.