Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 121: Chương 121: Gà Bay Trứng Vỡ, Bàn Tính Thất Bại (3)




Trần Lan Hinh lúc này mới gục xuống chân bà, nước mắt như mưa đem chuyện tối hôm qua nói lại một lần. Trần lão thái quân vừa nghe nhất thời giận dữ: “Đây là chuyện gì hả? Rõ như ban ngày cũng dám tập kích xe ngựa quý nhân. Còn có vương pháp hay không?”

Bà hạ thân mình vỗ nhẹ lưng cháu gái, liên tục trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ! Để ta nói với phụ thân ngươi, chúng ta nhất định phải điều tra rõ việc này. Lấy lại công đạo thay ngươi!”

Trần Lan Hinh vốn đêm qua đã qua bái kiến nhưng lúc ấy Trần lão thái quân đã nghỉ ngơi. Nàng ta gấp đến độ cả đêm không ngủ được. Vừa muốn lên tiếng lại nghe thấy bên ngoài có người xông vào, nhìn lại hóa ra là huynh trưởng Trần Cảnh Duệ. Hắn một thân hoa phục, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy. Đôi mắt như chim ưng toát ra ánh sáng, nhưng hắn vốn vẫn luôn trầm ổn lúc này trên mặt lại không dấu được vẻ lo lắng.

“Đang êm đẹp sao cả hai đứa đều lỗ mãng như vậy hả?” Trần lão thái quân nhíu mày nói.

“Tổ mẫu hỏi muội ấy đi!” Trần Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, đem đai lưng ném bên cạnh Trần Lan Hinh, “Lan Hinh, muội tự nhìn đi! Đây là cái gì hả?”

Trần Lan Hinh nhìn kỹ, sắc mặt nhất thời trắng như tờ giấy, hoảng sợ vạn phần. Qua lát sau, nàng ta mới run giọng nhìn Trần lão thái quân nói: “Lão thái quân, cầu người cứu cháu gái a!”

“Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?” Trần lão thái quân ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đai lưng phỉ thúy kia, tràn ngập hoài nghi.

Trần Cảnh Duệ lập tức nói: “Ngày hôm qua không phải là xảy ra nhiễu loạn sao? Muội muội có lẽ là bị kinh hách không lưu ý đánh rơi đai lưng, kết quả hôm nay có tên vô lại tên Tiếu Sơn ở cửa lớn nhà chúng ta ồn ào nói cùng muội muội có hôn ước. Còn cầm đai lưng này làm chứng cớ, nói muốn thú muội muội làm vợ!”

Trần lão thái quân cả kinh, không dám tin nói: “Thật sao? Lan Hinh, ngươi hồ đồ rồi sao? Vừa rồi sao lại không nhắc đến chuyện này?”

Trần Lan Hinh đầu đầy mồ hôi lạnh, sợ tới mức trợn mắt, lát sau nước mắt lại rơi xuống, cố gắng dịu dàng nói: “Là lỗi của cháu gái. Ngày hôm qua con cùng Âu Dương Noãn thay xe ngựa, kết quả lại gặp bọn kẻ cướp. Con nhất thời hoảng loạn không chú ý, bị người ta cướp lấy thắt lưng….Nên mới dẫn đến tai họa ngày hôm nay….Cầu tổ mẫu cứu cháu gái! Con không muốn từ nay về sau thanh danh lại bị hủy trong tay tên vô lại kia!”

Trần lão thái quân cùng Trần Cảnh Duệ nghe được thì hai mặt nhìn nhau, nhất thời kinh hãi không nói gì. Việc này phát sinh quá đột ngột, ngay cả bọn họ cũng như trên mây, không rõ đường đi.

Trần lão thái quân gắt gao nhíu chặt mày: “Người đang ở đâu?”

“Hắn ở cửa gây ồn ào làm mọi người để ý nên con đã sai người trói hắn lại. Hiện tại đã phái người đi bẩm báo phụ thân, còn không biết người sẽ xử trí hắn như thế nào?” Thần sắc Trần Cảnh Duệ thập phần ngưng trọng, có thể nói là rất phức tạp.

Trần Lan Hinh cả kinh, quay đầu nói: “Ca ca, tên vô lại kia cùng đám người hôm qua chính là một. Sao huynh có thể giữ lại mạng sống của hắn? Phải trực tiếp đánh chết chứ!”

“Hồ đồ! Tên vô lại này cả ngày đi trên đường, ai cũng đều biết hắn. Nếu người trong phủ chúng ta vô duyên vô cớ đánh chết hắn, chỉ sợ lại gây chuyện thị phi. Mọi người chỉ biết Võ quốc công phủ chúng ta ỷ thế hiếp người, đến lúc đó một cô nương như muội biết giải thích cho rõ ràng như thế nào?”

“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta không có phòng bị, hắn đã nhân cơ hội ở cửa liều mạng ồn ào. Đã thế lại còn lớn tiếng kêu khuê danh Lan Hinh của muội muội, xung quanh rất nhiều người nghe thấy. Nếu bây giờ chúng ta đánh chết hắn, ngày mai việc này sẽ truyền khắp kinh đô. Đến lúc đó chúng ta có trăm cái miệng cũng không nói gì được!”

Trần Lan Hinh nháo ngôn khóc lớn, nói: “Đều tại bọn họ tưởng nhầm ta là Âu Dương tiểu thư kia!”

Trần lão thái quân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Nhìn đến mức Trần Lan Hinh không dám ngẩng đầu lên mới nói: “Ta hỏi ngươi, đang êm đẹp sao ngươi lại muốn cùng người ta đổi xe ngựa?”

Thần sắc Trần Lan Hinh kinh hoảng, thất thanh nói: “Tổ mẫu, điều này sao có thể trách ta. Ta cũng chỉ là muốn Vinh quận chúa cao hứng nên mới đưa nàng xe ngựa của ta. Sau lại sợ về muộn Tổ mẫu sẽ trách phạt nên mới mượn xe ngựa Âu Dương gia…”

Gân xanh trên trán Trần lão thái quân nổi lên, môi gắt gao mân thành một đường, quát: “Đúng là đồ ngu xuẩn! Chuyện này hết thảy là do ngươi tự chuốc lấy. Nếu không phải vì ngươi muốn lấy lòng Kha Dung thì đã không dẫn tới chuyện này rồi! Nhà chúng ta có thân phận gì, ngươi cần phải lấy lòng một quận chúa hay sao? Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, còn đâu bộ dáng thiên kim công hầu nữa hả?”

Trần Lan Hinh phủ phục trên mặt đất không dám tranh cãi, tạm thời phải nén giận.

Trần Cảnh Duệ nhìn muội muội, lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, việc đã đến nước này có trách cứ cũng chỉ vô dụng. Theo tôn nhi thấy trước hết là phải làm cho tên vô lại kia bình ổn không gây loạn nữa, sau đó phải nhanh chóng ngăn chặn tin đồn, bảo toàn danh dự nhà chúng ta!”

“Ngươi có biện pháp gì?” Trần lão thái quân nhìn Trần Cảnh Duệ, trầm giọng nói.

“Tên vô lại này chẳng qua là muốn lừa bịp kiếm chút tiền bạc. Chúng ta cho hắn một ít bạc, lại thưởng thêm cho hắn một nha đầu xinh đẹp chặn miệng hắn trước. Sau đó chúng ta phải nhanh chóng tìm người thích hợp đem muội muội gả đi. Qua một thời gian, sóng gió tự nhiên sẽ chìm xuống!”

“Ta không muốn! Tổ mẫu, con không muốn cứ như vậy tùy tiện gả cho người ta!” Trần Lan Hinh vừa nghe liền hoảng. Nếu bây giờ vội vàng tìm kiếm hôn nhân thì có cái gì tốt. Huống chi người chân chính trong lòng nàng ta nhớ thương chính là Minh quận vương. Nàng ta trăm phương nghìn kế muốn lấy lòng Dung quận chúa là vì muốn được tiếp cận gần Minh quận vương thêm một chút….Nhưng không ngờ lại lạc đến kết cục như vậy, lúc này liền bất chấp sợ hãi, lớn tiếng phản đối.

Trần Cảnh Duệ hét to một tiếng, trợn mắt nhìn Trần Lan Hinh: “Câm mồm!”

Trần Lan Hinh sợ tới mức mở to mắt không dám tin nhìn huynh trưởng vẫn luôn yêu thương che chở cho mình.

“Tổ mẫu, không phải lần trước nhà Minh Châu Hạ không phải đến đề nghị kết thân sao? Lúc ấy tổ mẫu nói muội muội còn nhỏ không đáp ứng, bây giờ chính là thời điểm!” Trần Cảnh Duệ một hơi nói xong, quan sát vẻ mặt Trần lão thái quân rồi mới nói tiếp: “Tổ mẫu, việc này liên quan đến danh dự của nhà chúng ta, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!”

Đây chính là muốn hy sinh Trần Lan Hinh, Trần lão thái quân không đành lòng nhìn cháu gái mà mình luôn sủng ái. Vốn Trần Lan Hinh là tài nữ nổi danh khắp kinh đô này, bà còn tính sẽ gả cháu gái cho người thích hợp. Hạ gia mặc dù không kém nhưng của cải chung quy vẫn còn kém….Nhưng lời Trần Cảnh Duệ nói cũng không sai, việc này không thể giấu lâu được. Rất nhanh toàn kinh đô sẽ biết, trước khi mọi người nghị luận thì đem Trần Lan Hinh gả đi, như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết!

“Lan Hinh, ca ca cũng là muốn tốt cho ngươi thôi. Một khi để mọi người biết chuyện này, chuyện kết thân sẽ lại càng khó khăn!”

Trần Cảnh Duệ lạnh lùng nói: “Hay là muội muốn phải lấy cái chết ra chứng minh?”

Trần Lan Hinh sửng sốt, cảm thấy vị huynh trưởng vẫn luôn thương yêu muội muội này đột nhiên lập tức trở nên lãnh khốc vô cùng. Thanh danh nữ nhi trân quý cỡ nào, một khi bị hao tổn thì sẽ không thể gả ra ngoài nữa. Nhưng nàng vẫn còn trẻ, lại rất xinh đẹp, thanh xuân phơi phới, thật sự không muốn cứ thế chết đi. Nghĩ đến đây, nàng hận bản thân sao lại đi đoạt xe ngựa của người ta, cũng hận Âu Dương Noãn vô cớ làm mình bị liên lụy. Càng hận hơn là bọn người xấu xa kia.

Trần lão thái quân nhìn, trong lòng hạ quyết tâm đem nha đầu kia gả xa một chút. Đến lúc đó sẽ không còn ai biết chuyện nữa. Chỉ là trong lòng vẫn có chút luyến tiếc, nhưng không còn cách nào khác.

“Ca ca muốn ép muội chết sao?” Trần Lan Hinh nhìn sắc mặt Trần lão thái quân, thập phần sợ hãi, lại lớn tiếng khóc nói: “Chẳng lẽ bọn họ đều là kẻ ngốc, không biết dùng đầu óc suy nghĩ một chút sao? Tổ mẫu lúc trước đều cự tuyệt cửa hôn sự này, đột nhiên bây giờ lại đồng ý, bọn họ sẽ không nghi ngờ sao? Ngay cả khi muội có bình an gả qua đó, vạn nhất sau này bọn họ nghe được tin đồn gì, một mình muội ở bên đó kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay. Ca ca muốn ép chết muội sao? Huynh có còn muốn nhận người muội muội này nữa hay không?”

Trần Cảnh Duệ nhìn muội muội ruột của mình, trong ánh mắt chỉ có băng lãnh: “Cũng là do ngươi không có đầu óc, bị người ta tính kế lại còn đắc chí! Ngươi cứ yên tâm gả qua đó, có Võ quốc công phủ phía sau, ai cũng không dám bắt nạt ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn ở lại kinh đô làm gái lỡ thì, muốn liên lụy tổ mẫu lớn tuổi rồi còn phải chịu những lời nhạo báng của thiên hạ sao?”

Trần lão thái quân thở dài, phân phó Dương mama bên cạnh: “Ngươi đi mời Đại phu nhân đến đây, nói hôn sự với Hạ gia ta sẽ đáp ứng. Mau phái người qua Hạ gia thông báo để bọn họ nhanh chóng định ngày cưới!”

“Tổ mẫu! Con không muốn!” Trần Lan Hinh hét lên một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng. Vì kích động quá mức mà hôn mê bất tỉnh.

“Người đâu, mau dìu tiểu thư ra ngoài! Không có sự phân phó của ta không được để nó ra ngoài!” Trần Cảnh Duệ đen mặt, những lời này cứ thế vọt ra ngoài.

Nhìn người được dìu ra ngoài, ánh mắt Trần lão thái quân có chút mệt mỏi: “Cảnh Duệ, cũng may con quyết đoán. Điểm này, phụ thân con không thể bằng con được!”

Ánh mắt Trần Cảnh Duệ ẩn ẩn có phong lôi sắc, lạnh lùng nói: “Tổ mẫu, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh. Những người hại muội muội, một người ta cũng sẽ không bỏ qua. Tổ mẫu cứ chờ mà xem!”

……

Hoàng hôn, Vương mama phái đi tìm hiểu tin tức vội vàng chạy vào Phúc Thụy viện, vừa vào cửa liền quỳ xuống nói: “Phu nhân, hỏng chuyện rồi!”

“Mau nói đi, là có chuyện gì?” Lâm thị lập tức thẳng người, lớn tiếng chất vấn, “Ca ca của ta không phải nói chuyện đã thành sao?”

Lê Hương sợ bà ta tức giận vội vàng vuốt vuốt lưng để nhuận khí. Lâm thị lại một phen gạt tay đối phương, nghiêm khắc quát lớn: “Cút ra ngoài!”

Lê Hương cố nhịn xuống ủy khuất, cúi đầu đi ra ngoài.

Âu Dương Khả lại như phải bỏng, nhảy dựng lên nắm lấy cánh tay Vương mama, liên thanh nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi mau nói đi!”

Vương mama lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, bộ dáng kinh hồn chưa ổn nói: “Ngoài viện canh phòng gắt gao, nô tỳ căn bản không hỏi được điều gì. Nên chỉ đành hỏi thăm người gác cổng, nhưng cũng chỉ biết được là….” Bà ta gian nan nuốt nước bọt, liếm liếm môi sau đó mới nói: “Vốn là có người đến gây chuyện nhưng chưa tới nửa nén hương đã bị Đại thiếu gia bắt đến gặp Lão gia. Nô tỳ lại tìm mọi biện pháp hỏi thăm, ai ngờ lại hỏi ra được vật kia căn bản không phải của Đại tiểu thư. Nói là….nói là đã tìm sai người rồi!”

Âu Dương Khả chấn động, Vương mama lau lau mồ hôi lạnh tiếp tục nói: “Nô tỳ vụng trộm đợi một hồi lâu, tìm rất nhiều người hỏi nên mới biết được tối hôm đó người Võ quốc công phủ mượn xe ngựa của phủ chúng ta….Bọn họ….bọn họ đã bị nhầm lẫn rồi thưa phu nhân!”

Lâm thị đứng mạnh lên, sắc mặt trắng xanh, máu vọt tới đỉnh đầu, cả người chấn động một chút rồi ngã xuống.Vương mama kinh hô một tiếng rồi chạy lại, cẩn thận dìu bà ta đi tới bên ghế, dựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi. Nhưng nhìn sắc mặt của Lâm thị nhất thời liền hoảng, sắc mặt bà ta xanh mét, hơi thở dồn dập, ngực cũng phập phồng kịch liệt. Tựa hồ như hoàn toàn mất đi trấn tĩnh của trước đây.

Âu Dương Khả cũng không khá hơn Lâm thị bao nhiêu. Nghe xong toàn bộ quá trình cơ hồ như tức giận thở không được, khó khăn lắm mới phun được một câu: “….Âu Dương Noãn….thật sự là quá giảo hoạt!”

Vương mama sâu kín thở dài, không nói gì. Bà ta thực sự tán thành lời nói của Nhị tiểu thư. Loại chuyện này muốn làm thì thành công cũng là không có gì khó nhưng nhầm người sao? Vận khí cũng quá tốt rồi!

“Bây giờ…phải làm sao?”Qua nửa ngày Âu Dương Khả mới vô lực hỏi.

Lâm thị tựa hồ ngạnh một chút, vừa muốn giãy dụa ngồi dậy thân mình liền run rẩy một cái. Tròng mắt lập tức trắng dã, trước mắt nhất thời tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Lê Hương bên ngoài nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kinh hô của Vương mama, tiếng quát tháo của Nhị tiểu thư. Nàng ta chỉ thản nhiên nghe, sắc mặt thập phần hờ hững…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.