Trọng Sinh Cao Môn Đích Quý Nữ

Chương 141: Chương 141: Lễ Đầy Tháng Gặp Lại Cặn Bã Nam 2




Đúng lúc này, Lý di nương vén rèm từ bên trong đi ra, thấy Âu Dương Noãn thì lộ ra biểu tình kinh hỉ: “Đại tiểu thư!”

Âu Dương Noãn liền hỏi: “Tổ mẫu sao rồi? Có khỏe hơn không?”

Lý di nương nói: “Lão thái thái khó thở, Ngọc Mai đang hầu hạ bên cạnh. Ta đang muốn đến bẩm báo Lão gia!”

Âu Dương Noãn gật gật đầu nói: “Đừng nóng vội. Hôm nay khách quý nhiều, phụ thân đang ở tiền thính đãi khách. Trước hết để xem tình hình Lão thái thái rốt cuộc là như thế nào mới quyết định. Nếu không quấy nhiễu đến khách nhân bên ngoài cũng không phải điều tốt!”

Lý di nương nghe xong gật gật đầu nói: “Vẫn là Đại tiểu thư suy nghĩ chu đáo!”

Vào nội thất, Ngọc Mai đang ngồi bên giường Lão thái thái, thấy Âu Dương Noãn đến liền đứng dậy. Âu Dương Noãn bước lên, thấy Lý thị đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hô hấp có chút khó khăn dồn dập. Âu Dương Noãn vừa tới gần, Lý thị đã mở to mắt, nhìn thấy nàng thì gật gật đầu nói: “Noãn Nhi đến đây!”

Âu Dương Noãn không tự chủ được lo lắng: “Tổ mẫu không thoải mái sao?”

Thanh âm Lý thị mỏng manh: “Đầu ta rất đau, rất choáng váng!”

Âu Dương Noãn nhìn Vương đại phu: “Ngài xem, tổ mẫu làm sao vậy?”

Vương đại phu mặt lộ vẻ nghi ngờ nói: “Theo mạch tượng thấy được không có vấn đề gì lớn. Có lẽ do thời tiết chuyển ấm, Lão thái thái nhất thời không kịp thích ứng….” Ông lắc đầu. Người bên cạnh nghe xong thầm nghĩ rốt cuộc là bị gì mà ngay cả đại phu cũng không nhìn ra được?

Lý thị tựa hồ như không còn khí lực, ngồi cũng không ngồi dậy được, đành nhìn xung quanh khoát tay: “Các ngươi lui xuống trước đi. Ta có chuyện muốn nói với Đại tiểu thư!”

Lý di nương sửng sốt, không tự chủ được cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Ta cũng ở lại hầu hạ Lão thái thái!”

Lý thị nhìn Lý Nguyệt Nga nói: “Không sao! Nơi này có Noãn Nhi là được rồi!”

Ánh mắt Lý di nương chợt lóe rồi cùng mọi người lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lý thị cùng Âu Dương Noãn, còn có tâm phúc của bà là Trương mama.

Lý thị thở dài một hơi. Âu Dương Noãn liền nói: “Tổ mẫu thân thể vẫn luôn kiện khang, lúc này tự nhiên cũng không có trở ngại gì lớn….Chỉ cần người thoải mái, hảo hảo dưỡng bệnh!”

Lý thị nói: “Ta biết, đây không phải là chứng bệnh tầm thường! Ngày đó mạng Thiên sát Cô tinh lớn. Ta chỉ sợ sớm muộn cũng có ngày bị nó khắc chết. Ta chỉ hối hận, lúc trước khi động thủ không hoàn toàn hạ quyết tâm. Cứ nghĩ đứa nhỏ rồi cũng không an toàn sinh ra, lại không nghĩ rằng hôm nay Thiên sát Cô tinh vẫn là cắn nhà chúng ta không buông! Nếu như lúc trước trừ bỏ cả hai, cũng sẽ không có ngày hôm nay!”

Âu Dương Noãn cúi đầu, Lý thị thật sự hận Lâm thị như vậy sao? Lại có thể nói ra những lời này.

Lý thị thở dài, giãy dụa kéo lấy tay Âu Dương Noãn, ai oán: “Ta gả đến Âu Dương gia nhiều năm như vậy, vẫn luôn khổ công chống đỡ. Nếu là vì đứa nhỏ này mà Âu Dương gia có gì tổn thương….Ta thật sự thẹn với tổ phụ ngươi, thẹn với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia…” Nói xong liền ho khan. Âu Dương Noãn nhanh chóng vuốt vuốt ngực cho Lý thị.

Lý thị nhìn Âu Dương Noãn, nói: “Buổi yến hôm nay, ta không thể tham gia. Ngươi cứ nói là ta không được khỏe!”

Lễ đầy tháng của tôn tử, tổ mẫu thế nhưng lại không tham gia, chuyện như vậy khắp kinh đô này cũng là mới thấy lần đầu. Lý thị đây chẳng phải là đang muốn chứng thực tin đồn Thiên sát cô tinh của Âu Dương Hạo sao? Muốn làm cho Lâm thị tức chết. Âu Dương Noãn nhìn Lý thị, trong lòng không khỏi vì tiểu đệ đệ này mà thở dài. Nàng vội nói: “Tổ mẫu, người không cần lo lắng, cứ an tâm dưỡng bệnh. Những chuyện khác cũng không cần nghĩ nhiều, lễ đầy tháng này cũng sẽ thuận lợi diễn ra!”

Lý thị gật gật đầu: “Noãn Nhi, ngươi hãy chú ý mẫu thân ngươi. Đừng để cho nó gây chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh Âu Dương gia!”

Một tháng qua, Lý thị đã rất nhiều lần nói muốn đưa Âu Dương Hạo vào chùa nhưng đều bị Lâm thị mượn lý do đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, thân mình lại hư nhược kiên quyết không chịu cho ai đụng vào hắn. Cứ như vậy Lão thái thái cùng Lâm thị hiềm khích ngày càng tăng, thù cũng kết càng ngày càng lớn…

…..

Nữ khách đều đã đến, các phu nhân trang phục đẹp đẽ ngồi quanh các bàn tròn nhỏ đang dùng trà nói chuyện phiếm. Các tiểu thư cũng đều tìm người quen thuộc cùng tán gẫu, không khí rất náo nhiệt.

Âu Dương Noãn mặc áo khoác sa mỏng màu trắng thêu hoa mai lục ngạc thanh nhã. Bên trong mặc thân đối nguyệt sắc, váy dài thêu phù dung tương thủy màu tím. Trên đầu vấn uy đọa kế, hoa tai châu Minh Nguyệt. Khi nàng mỉm cười như nắng, nhẹ nhàng mà khoan khoái. Bộ y phục này là Lý thị cố ý tìm tú nương nhất đẳng làm theo yêu cầu, rất tinh xảo tú lệ, đặc biệt là thêu hoa, còn có kiểu dáng màu sắc mới nhất, tốn không ít tâm tư.

Các tiểu thư nhìn đều thích, đều hỏi nàng y phục trên người là do tiệm nào, là do vị tú nương nào làm ra? Âu Dương Noãn mỉm cười từ tốn trả lời, nói chuyện.

Lâm Nguyên Nhu nhìn Âu Dương Khả buồn cười nói: “Vị đại tỷ này của muội cũng thật là người tốt duyên a!”

Âu Dương Khả nhìn đám người đang cùng trò chuyện với Âu Dương Noãn, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nói: “Bản lĩnh của nó cũng coi như lợi hại, ngay cả tổ mẫu cũng bị lừa gạt!”

Lâm Nguyên Nhu lắc đầu, thản nhiên nói: “Lại nói, yến hội ngắm hoa lần trước muội không đi, thật sự là có chút đáng tiếc. Tỷ tỷ ngươi thật sự là rất tỏa sáng a!”

Âu Dương Khả mặc váy ánh kim màu ngọc lưu ly, trên đầu đội kim một tử tương bảo san hô, thoạt nhìn chói lọi. Nghe xong những lời Lâm Nguyên Nhu nói, trong ánh mắt hiện lên sự ghen tị nhưng cũng rất nhanh liền che dấu đi. Nàng ta mỉm cười nói: “Cũng phải! Tổ mẫu cũng thường nhắc nhở ta phải học hỏi tỷ tỷ nhiều!”

Lâm Nguyên Nhu làm bộ nhịn cười nói: “Ta nói, muốn học phương pháp lấy lòng người khác như vậy người bình thường không phải muốn là học được đâu!”

Tô Vân Nương một bên nãy giờ nghe cuộc đối thoại của hai người, lúc này liền nhẹ giọng nói: “Đại tiểu thư cùng Dung quận chúa nay là song bích kinh đô, tự nhiên không phải người bình thường có thể so được!”

Lời này tuy rằng là khen Âu Dương Noãn nhưng nghe ra lại rất chua tai. Lâm Nguyên Nhu cười lạnh, tuy rằng nàng ta cũng khó chịu Âu Dương Noãn nổi bật nhưng cũng khinh thường Tô Vân Nương là nữ nhi thương hộ. Nên lập tức đứng xa, không nghĩ muốn thân thiết với người trên người luôn có mùi vị đồng tiền. Từ khi Tô Vân Nương vào kinh tới nay, loại chuyện này cũng đã quá quen thuộc nhưng chính là trong lòng vẫn có chút ủy khuất, trên mặt vẫn phải giả bộ tươi cười.

Tam tiểu thư Sử gia vẫn luôn chú ý tới cuộc trò chuyện của nhóm người Âu Dương Khả, lúc này đột nhiên hỏi: “Khả Nhi, đệ đệ ngươi đâu? Sao còn chưa ôm ra, ta nghe nói từ khi sinh ra hắn đã mang bệnh, đây là sự thật sao?”

Âu Dương Khả sửng sốt, sắc mặt nhất thời liền không tốt. Chỉ là nàng ta cũng biết Sử tam tiểu thư là đích nữ Lại Bộ thượng thư Liêu Xa, là quan cấp trên của Âu Dương Trì, chính mình nói chuyện đương nhiên phải cẩn thận. Âu Dương Khả cười nói: “Bởi vì thân thể đệ đệ có chút yếu đuối nên mẫu thân rất ít để đệ ấy ra ngoài!” Trên thực tế là một lần cũng chưa từng, thậm chí nàng ta đi thăm Lâm thị cũng kiên quyết không cho gặp.

Sử tam tiểu thư cười nói: “Ta nghe người ta nói, Huệ An sư thái nói đệ đệ ngươi là sao chổi a! Các ngươi thật sự là to gan, cư nhiên còn dám giữ hắn lại trong nhà!”

Âu Dương Khả biến sắc: “Lời này của Sử tiểu thư là nghe ai nói?”

“Việc này còn cần nghe ai nói, mọi người đều biết!” Sử tam tiểu thư lại tiếp tục nói: “Ai nha, mệnh cách như vậy cũng là trăm năm khó gặp a! Khả Nhi ngươi cũng phải cẩn thận, trăm ngàn lần đừng để bị khắc!” Nói xong liền che lại khóe miệng đang nở nụ cười.

Âu Dương Khả nắm chặt quyền đứng lên, nha đầu Hạ Tuyết phía sau liền cả kinh, vội vàng nhẹ giọng nói: “Nhị tiểu thư, váy ngài nhàu rồi. Để nô tỳ giúp ngài vuốt phẳng!” Trên thực tế là ý bảo Âu Dương Khả không cần nói nữa, trăm ngàn lần không thể gây chuyện ở đây.

Âu Dương Khả cắn môi, đông cứng ngồi trở về, trên mặt gượng cười nói: “Bất quá là một ít người không hiểu chuyện nói huyên thuyên thôi. Sử tiểu thư sao có thể tin tưởng chứ?”

Chốc lát sau liền thấy Lâm thị từ bên ngoài bước vào. Tất cả mọi người đều mỉm cười đứng dậy chào hỏi. Không khí trong khoảng thời gian ngắn cũng nhiệt liệt hẳn lên. Âu Dương Noãn cũng hơi hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại lạnh như băng. Nàng thấp giọng nói với Lâm thị: “Mẫu thân, tổ mẫu thân mình không khỏe nên không đến tiếp khách cùng người được. Tổ mẫu nói nếu mẫu thân có việc gì thì có thể mời Lý di nương đến giúp một tay!”

Lâm thị nhìn Âu Dương Noãn, trên mặt lộ ra tươi cười có chút thâm ý nói: “Nếu Lão thái thái không thoải mái, ta cũng không miễn cưỡng lão nhân gia ngài. Còn về Lý di nương, bất quá chỉ là một tiểu thiếp khó trách không thỏa đáng. Vẫn là tự ta vất vả một chút a!” Nói xong liền nói với các vị phu nhân, tiểu thư: “Sân khấu, kịch đã chuẩn bị rồi. Mời mọi người di chuyển ra bên ngoài!”

Âu Dương Khả hằn học nhìn Âu Dương Noãn rồi kéo lấy tay Lâm thị dẫn đầu đi ra ngoài. Âu Dương Noãn lại mỉm cười, kính cẩn đi ở phía sau. Các vị phu nhân cùng tiểu thư nhìn nhau rồi đều cười nói cùng đi ra ngoài.

Lâm thị cười đoan trang ngồi xuống. Lần này Lão thái thái không đến, bà ta đương nhiên tham dự với thân phận nữ chủ nhân. Âu Dương Khả muốn ngồi bên Lâm thị nhưng bà ta lại nhíu mày nói: “Một chút cũng không biết lễ nhượng. Đại tỷ ngươi hôm nay vất vả, nhường lại vị trí này cho Noãn Nhi đi!”

Âu Dương Khả vừa muốn nói chuyện, Lâm thị lại liếc mắt. Vương mama liền cười đi lên bên Âu Dương Khả, nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay nàng ta. Âu Dương Khả hơi hơi sửng sốt, Lâm thị liền cười nói: “Noãn Nhi, đến đây ngồi bên cạnh ta!” Nói xong chỉ cái ghế trống bên cạnh.

“Nhìn kìa, mẫu thân người ta thật thương nữ nhi!”

“Đúng vậy, Âu Dương phu nhân thật sự là phu nhân tâm địa tốt. Không phải nữ nhi thân sinh cũng trân trọng như vậy!”

“Cái này cũng khó nói. Các ngươi không biết là….”

Trên mặt các phu nhân tiểu thư đều lộ ra tươi cười, liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt ý vị sâu xa, lại khe khẽ nói nhỏ không ngừng.

Âu Dương Noãn cười đến thực ôn nhu, từ trước nay vẫn thế, mỗi lần Lâm thị mở miệng người ngoài liền cảm thấy bà ta đối với nàng rất tốt, là người hiền lành rộng lượng. Lúc trước không phải đến nàng còn bị diễn xuất của bà ta mê hoặc hay sao? Nếu không phải trùng sinh lại một đời, nàng thật sự còn không biết Lâm thị bày ra bộ dạng tươi cười này là vì sao mà làm được? Rõ ràng là vì cừu hận nàng…

Bởi vì qua mấy tháng nữa Lâm Nguyên Hinh sẽ xuất giá nên không tiện tham gia những trường hợp như vậy. Cũng vì vậy mà Trấn quốc phu nhân Trầm thị cũng không tới, chỉ phái người mang lễ vật qua. Tương thị lại bởi vì quan hệ với Lâm thị mà cố ý mang theo nữ nhi cùng đến chúc mừng. Lúc này nhìn tình hình, tươi cười trên mặt càng thêm thân thiết: “Muội muội, muội cùng Noãn Nhi thực sự là mẫu tử tình thâm. Làm người ta hâm mộ a!”

“Cũng là do ta nuôi Noãn Nhi từ nhỏ, nên mới thương nàng như vậy!” Lâm thị cười vỗ vỗ tay Âu Dương Noãn, vẻ mặt đều là từ ái. Nói xong còn cẩn thận giúp Âu Dương Noãn sửa sang lại vạt áo, biểu tình thực ôn nhu. Tuy nhiên sự ôn nhu này đúng là làm lòng người run sợ.

Hồng Ngọc cùng Lê Hương đều đứng hầu hạ phía sau. Hồng Ngọc nhìn Lâm thị đối tốt với Âu Dương Noãn như vậy, nghĩ đến hai người có đủ loại ân oán, càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi.

Phu nhân nhìn thì có vẻ thật lòng, giống như thật tâm yêu thương Đại tiểu thư, nhất cử nhất động đều thể hiện vẻ từ ái. Nếu không có những chuyện trước đây, Hồng Ngọc thật sự còn nghĩ phu nhân đây là đang thật lòng muốn cùng Đại tiểu thư hòa thuận sống chung.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tính cách Lâm thị có thù tất báo như vậy, có khả năng đó sao? Hồng Ngọc liếc mắt nhìn Vương mama đứng sau Lâm thị, thấy bà ta mỉm cười, trong ánh mắt lúc nào cũng chớp động tia sáng làm người ta kinh hãi. Hồng Ngọc không tự chủ được quay sang nhìn Lê Hương, nhưng nàng ta lại như vẫn không yên lòng, cúi đầu không nhìn cũng không nói gì.

Hồng Ngọc đẩy nàng ta một cái: “Hôm nay khách nhiều, ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao?” Nếu không phải bệnh cũ Phương mama lại tái phát, Xương Bồ cùng Văn Tú ở lại chăm sóc thì cũng sẽ không đến phiên Lê Hương đi theo. Tuy rằng Lê Hương từ khi đến Noãn Các tới nay cũng chưa có hành động gì nhưng trong lòng Hồng Ngọc vẫn không khỏi lo lắng.

Lê Hương như cũ vẫn không dám ngẩng đầu lên. Bởi vì mỗi lần ngẩng đầu đều thấy ánh mắt lạnh băng của Vương mama đang nhìn mình.

“Sao con lại mang theo nha đầu kia?” Lâm thị đột nhiên chỉ vào Lê Hương hỏi, tựa hồ như vừa phát hiện ra nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.