Tiếu Thiên Diệp từ một bàn khác bước đến, vừa cười vừa đưa ra một ly rượu.
Tửu lượng của Âu Dương Tước vốn không tốt, càng không nghĩ rằng đối
phương thế nhưng lại chủ động đưa rượu cho hắn. Nhưng sẽ không tốt nếu ở trước mặt mọi người mà từ chối nên Âu Dương Tước chỉ có thể miễn cưỡng
uống một ly, nói: “Thế tử, chuyện lúc trước là do ta nhất thời lỗ mãng.
Còn mong ngài bỏ qua cho!”
Tiếu Thiên Diệp vỗ tay cười nói: “Hảo! Đúng là không gặp ba ngày làm người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Âu Dương công tử quả nhiên thay đổi không ít!”
Âu Dương Tước cúi đầu, thầm nghĩ tỷ tỷ nói đúng. Vị Tần vương Thế tử này tính tình bạo
ngược, hỉ nộ vô thường, vừa rồi còn mang vẻ giận dữ, đảo mắt lại cười
nói thân thiện. Quả nhiên là không dễ nắm lấy, là người cần phải kính nhi viễn chi.
(Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng nhưng thực tế là không muốn tiếp cận, gần gũi với người đó)
Tiếu Thanh Bần bị kéo về ngồi bên kia cười nói: “Vị Âu Dương công tử này hình như trước đây chưa từng gặp qua nha!”
Âu Dương Tước vội cung kính trả lời: “Vâng! Đây là lần đầu tiên nhận được bái thiếp của công chúa!”
Hắn thẳng thắn như vậy, giống như là không có gì phải xấu hổ làm vài vị quý nhân vốn không để ý đến hắn cũng cùng nhau nhìn lại.
Bái thiếp của Đại công chúa đúng là thứ thiên kim khó cầu, Tiếu Thanh Bần
cười ha ha nói: “Ngươi nói chuyện quả nhiên thành thật như vậy!”
Âu Dương Noãn đã từng nhắc nhở Âu Dương Tước. Phàm là vấn đề không biết
hoặc vấn đề không nên trả lời thì chi bằng giả lơ hoặc ăn ngay nói thật. Dù sao người nơi này cũng đều là tinh nhân, không phải là kiểu người dễ đối phó. Nếu không thể làm người ta thích thì ít nhất cũng không bị
ghét.
Âu Dương Tước nghĩ đến tỷ tỷ bắt ép thức tỉnh thì trên mặt không khỏi có chút thẹn thùng.
Tiếu Thanh Bần lại hỏi: “Tỷ tỷ nhà ngươi trước kia cũng chưa từng thấy qua
a!” Hắn vừa dứt lời bỗng nhiên lại thấp giọng kêu thảm thiết: “Tiếu
Nguyệt Minh, ngươi kéo ta làm gì hả?”
Người bị kêu tên chính là
Vĩnh quận vương Tiếu Nguyệt Minh mặt như quan ngọc, mắt như lãng tinh.
Hắn cười nhẹ nói: “Âu Dương công tử, vị Duẫn quận vương nhà chúng ta vốn có tiếng là thích mỹ nhân. Ngươi trăm ngàn lần đừng tiết lộ chút thông
tin gì của Âu Dương tiểu thư cho hắn, nếu không bị hắn quấn lấy sẽ là
chuyện phiền toái đấy!”
“Ngươi dám bôi nhọ thanh danh của ta!”
Tiếu Thanh Bần nhếch mày, mắt trợn ngược lên, hướng Tiếu Nguyệt Minh
đánh tới. Tiếu Nguyệt Minh nhanh tay khoá trụ. Âu Dương Tước nhìn thấy
hai người bọn họ thân phận tôn quý nhưng cư nhiên cũng nghịch ngợm như
vậy thì không khỏi mỉm cười.
Tiếu Thanh Bần nhìn thấy Âu Dương
Tước cười thì liền buông Tiếu Nguyệt Minh ra, ngược lại cũng cười nói:
“Ta làm người lương thiện, trạch tâm nhân hậu, phong thái lại tốt. Âu
Dương công tử không cần khẩn trương, chỉ cần ngươi ở trước mặt tỷ tỷ nói tốt về ta một chút là được rồi!”
Tiếu Nguyệt Minh cố nén cười,
chính sắc nói: “Duẫn quận vương nói phải. Nhưng chỉ là mỗi lần nhìn thấy mỹ nhân hắn liền sẽ đem phong độ quân tử ném lên chín tầng mây, không
những vậy còn phát huy công phu quấn lấy hại mỹ nhân nhà người ta phải
chạy khắp nơi. Ngươi đã quên Dung quận chúa vừa thấy ngươi thì sắc mặt
liền đen sao? Ha ha!”
“Ha ha! Dung quận chúa là đại mỹ nhân, không sai! Nhưng là vẫn luôn cố làm ra vẻ, cổ nhân có câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Chung quy sẽ có một ngày xuất hiện nữ tử còn mỹ mạo đa tài hơn nàng ta, đến lúc đó danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh đô này còn giữ được hay
không?” Tiếu Thanh Bần mặt mày hớn hở nói.
(Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: bên ngoài bầu trời còn có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn)
Tiếu Nguyệt Minh cười lạnh nói: “Các tiểu thư kinh đô này, như Lan Hinh tiểu thư phủ Võ quốc công, Minh Hi tiểu thư phủ Nam An công chúa, Bích Dao
tiểu thư phủ Uy bắc hầu, tiểu thư phủ Thôi hàn lâm đều là những mỹ nhân
nổi danh. Ngươi hôm nay cũng đều nhìn thấy các nàng, ngươi thấy người
nào có thể so sánh với Dung quận chúa? Ở kinh đô này ngươi thử tìm một
người xuất sắc hơn nàng ta xem!” Điều hiển nhiên, Tiếu Nguyệt Minh đối
với Dung quận chúa một mực ủng hộ.
Tiếu Thanh Bần cười xuỳ một
tiếng nói: “Ngươi xem đi, kia không phải có một người sao?” Hắn chỉ vào
Âu Dương Noãn phía đối diện, nói: “Ta dám chắc, nàng nhất định không kém hơn so với Dung quận chúa!”
Tiếu Minh Nguyệt mở to hai mắt, thật cẩn thận nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn. Xác thực không thể tìm được điểm nào thua kém, nhất thời nghẹn lời, cuối cùng cũng cố nói: “Nàng sao?
Tuổi còn quá nhỏ!”
Tiếu Thanh Bần tỏ vẻ khinh thường, ngược lại
nhìn Âu Dương Tước nói: “Ta thấy tỷ tỷ của ngươi đúng là xuất sắc. Nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, ngươi hãy nói nàng cố gắng thật tốt, đời còn dài,
tương lai nhất định có thể vượt qua Kha Dung!”
Cô nương trưởng
thành nhà người ta cũng không phải đồ ăn, lại còn nói hảo hảo cố gắng,
đời còn dài cái gì đó…Vị hoàng tôn này đúng là không thể tưởng tượng
được. Âu Dương Tước biết tỷ tỷ xưa nay mỹ mạo xinh đẹp, ngẫu nhiên xuất
môn đều đã thu hút không ít dân chúng vây xem. Nhưng hắn không ý thức
được Âu Dương Noãn cũng khiến quyền quý kinh đô nghị luận nhiều như vậy. Nhưng hắn đột nhiên ý thức sâu sắc được, vị Duẫn quận vương này chỉ là
đang vui đùa, cũng không hề có ác ý, cho nên hắn chỉ mỉm cười nói: “Ý
tốt của quận vương, Âu Dương Tước nhất định sẽ chuyển đến tỷ tỷ!”
Tiếu Thanh Bần còn chưa nói, Tần vương Thế tử Tiếu Thiên Diệp đã cười lạnh
một tiếng: “Chỉ sợ Duẫn quận vương còn chưa được thưởng thức sự lợi hại
của vị Âu Dương tiểu thư này đâu! Nếu ngươi được chứng kiến một lần chắc chắn sẽ không nói như vậy nữa!”
Âu Dương Tước thản nhiên rũ mắt
xuống, cố ý không nghe thấy sự khiêu khích trong lời nói đó. Ngược lại
Tiếu Thanh Bần thản nhiên nói: “Sao vậy? Tần vương Thế tử đã từng lãnh
giáo qua rồi sao?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn một cái rồi mỉm cười nói: “So với người xa lạ chưa từng nói với nhau một câu như
ngươi thì cũng xem như là người quen!”
Tiếu Thanh Bần đen mặt,
đang chuẩn bị bùng nổ tức giận thì bị Tiếu Thanh Huyền kéo lại, hơi hơi
lắc đầu. Tươi cười của Tiếu Nguyệt Minh cũng nhạt dần, thoáng chốc không khí giữa bọn họ trở nên kỳ quái, đối chọi lẫn nhau.
Ngay lúc này, Âu Dương Tước liền nghe thấy vị Minh quận vương nãy giờ vẫn trầm mặc cúi
đầu uống trà nói: “Yến hội sắp bắt đầu, mọi người hãy yên lặng chút đi!”
Thanh âm thản nhiên nhưng lại mang theo một loại đáng sợ kỳ dị đánh thẳng vào lòng người. Không khí lập tức ngưng trệ, tất cả mọi người đều không tự
chủ mà ngậm miệng lại. Chỉ có Tiếu Thiên Diệp thanh âm vẫn như trước
nhưng lại mang theo sự lạnh lùng không hề dấu diếm: “Sao vậy? Minh quận
vương đây là không muốn mọi người nghị luận Dung quận chúa sao? Hay vẫn
là có hứng thú với Âu Dương tiểu thư?”
Tiếu Trọng Hoa thản nhiên nhìn Tiếu Thiên Diệp, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu là người ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi. Ngay cả Tiếu Thiên Diệp cũng bị khí thế bức người áp bách đến chấn động.
(Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Thật lâu sau cũng không nói gì.
Tiếu Thanh Bần một bên sờ sờ mũi, thấp giọng nói: “Vì sao ta cứ cảm thấy Trọng Hoa ca mấy năm gần đây lại càng đáng sợ hơn…!”
Nam nhân bên này nghị luận, nhóm nữ khách bên kia cũng tự nhiên đem ánh mắt hướng về bên này. Ánh mắt mọi người đều không ngoại lệ mà nhìn chăm chú vào Minh quận vương.
Hắn mặc y phục màu bạc, đường viền thêu màu xanh đen. Áo trong màu đỏ thẫm, ngọc bội bên hông khẽ đung đưa. Cổ áo
choàng thêu phượng tước cao quý, trâm cài bạch ngọc trên đầu như phát
sáng. Từ góc độ của Âu Dương Noãn, có thể nhìn thấy sườn mặt ánh tuấn
như một bức tranh tinh xảo, lông mi dài đậm xinh đẹp vốn không nên có ở
một nam tử như vậy. Môi mỏng hơi hơi nhếch lên, nhìn qua rất cao ngạo.
Đang ngồi phía bên kia có thể thấy đều là những nam tử tuấn tú phong lưu,
nhưng ngồi chung với Minh quận vương lại chỉ như làm nền. Thế gian này
thế nhưng lại có người tuấn mỹ như thế…
Âu Dương Noãn đương nhiên thấy không ít danh môn khuê tú đều mang vẻ mặt như người say rượu thì
không khỏi âm thầm lắc đầu. Trên đời này đáng sợ nhất chính là phấn hồng lâu khô. Nam nhân cũng như vậy, Tô Ngọc Lâu cũng là một nam tử tuấn mỹ
nhưng cũng lại lừa dối nàng nhiều năm. Vị Minh quận vương trước mặt này
vượt trội hơn rất nhiều so với Tô Ngọc Lâu cũng không biết đã làm tan
nát cõi lòng bao nhiêu nữ tử kinh đô.
Dù sao cũng chỉ tuấn mỹ hơn người một chút thôi, cũng không tính là gì lớn lao. Âu Dương Noãn cúi
đầu, khóe miệng khẽ cong lên, giống như trào phúng lại như thương xót.
Lâm Nguyên Tuyết trong lòng tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Âu Dương
Noãn, liền vươn bàn tay nhỏ bé ra vuốt ve gò má nàng. Âu Dương Noãn thấy vậy liền cười rộ lên làm Lâm Nguyên Tuyết tò mò mở to hai mắt nhìn chằm chằm.
Lúc này mọi người chợt nghe Đại công chúa cao giọng nói:
“Chỉ là uống rượu ngắm hoa thôi thì đúng là không thú vị. Ta đã hướng
Thái Hậu xin ân điển, vì mọi người mà mời đến một vị khách quý!” Nói tới đây, Đại công chúa không dấu vết nhìn Âu Dương Noãn một cái, tựa hồ như thập phần cao hứng. Âu Dương Noãn bị ánh mắt này gợi lên một cảm giác
không tốt.
Quả nhiên, lời vừa dứt liền nhìn thấy một tiểu mỹ nhân trong suốt từ trong vườn hoa bước ra. Mọi người nhìn thấy cô nương
trước mắt thì không khỏi sửng sốt, chỉ cảm thấy người trước mắt này tỏa
ra ánh sáng rực rỡ. Mày liễu mắt phượng, ngọc cơ tuyết phu, trâm cài
tinh xảo phát ra ánh sáng chói mắt. Khẽ cúi người về phía trước, giống
như tinh quang xuyên mây mù, áo ngắn bên ngoài màu xanh ngọc, vạt váy
dài thướt tha lướt qua những đóa hoa. Mái tóc mượt mà rũ xuống hai vai,
nhẹ nhàng lay động theo từng bước chân càng tôn thêm phong tư tiêu sái
xuất trần.
“Công chúa lại lấy ta ra giễu cợt rồi!” Mỹ nhân kia mỉm cười nói, thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng.
Lâm Nguyên Hinh ngẩn người, cũng đang đánh giá mỹ nhân kia một phen rồi lại quay đầu nhìn Âu Dương Noãn. Âm thầm suy nghĩ, Noãn Nhi nhìn đã thanh
lệ vô cùng nhưng so sáng với mỹ nhân này thì lại hơi trẻ con và thiếu
một chút phong tình.
“Nàng ta là tiểu thư nhà ai?” Bên cạnh một vị phu nhân sợ hãi than, “Đúng là quốc sắc thiên hương!”
“Nàng ta chính là Dung quận chúa!” Trầm thị cười nói
Lâm Nguyên Hinh kề gần tai Âu Dương Noãn nói nhỏ: “Nghe thấy Minh quận
vương hồi kinh, không nghĩ Dung quận chúa cũng nhanh như vậy liền tham
dự yến hội ngắm hoa. Quả nhiên lời đồn Thái Hậu muốn tứ hôn là thật
rồi!”
Mọi người nhất thời đều tiến lên bái kiến, Âu Dương Noãn
nhìn y phục cô nương trước mặt này thì trên mặt đột nhiên mỉm cười. Đại
công chúa muốn nàng cùng Dung quận chúa đứng chung một chỗ, quả nhiên
nói được làm được. Âu Dương Noãn nhìn Đại công chúa liền thấy đối phương cũng đang nhìn mình rất có thâm ý.
Âu Dương Noãn cúi đầu cùng
Lâm Nguyên Tuyết bắt tay chỉ ngoạn, nửa điểm cũng không có ý tứ muốn
cùng tiểu mỹ nhân này so sánh cái gì. Chợt nghe Lâm Nguyên Nhu bên cạnh
châm chọc nói: “Đừng nghĩ bản thân mỹ mạo, nhìn quận chúa xem, đó mới là diễm áp quần phương!”
Đúng là như thế, dùng bốn chữ này cho Dung quận chúa, tuyệt đối chính xác vô cùng. Chính là Âu Dương Noãn cũng
thập phần thanh lệ, mỗi người đều là hoa một phương.
Lâm Nguyên
Hinh bất mãn nhìn Lâm Nguyên Nhu, thản nhiên nói: “Dung quận chúa năm
nay đã mười sáu tuổi rồi. Noãn nhi của chúng ta còn chưa đến tuổi cập
kê. Qua một thời gian nữa, chỉ sợ còn vượt qua Dung quận chúa!”
Lâm Nguyên Nhu hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Mọi người vì vị mỹ nhân xuất hiện, kinh diễm quá mức. Ngay cả bên nam khách cũng nổi lên một trận xôn xao.
“Như thế nào? Bắt đầu hối hận vì lời nói lúc nãy rồi hả?” Tiếu Nguyệt Minh
nhìn thấy mỹ nhân trong lòng liền thập phần cao hứng nâng ly rượu bạch
ngọc, rót thêm rượu rồi cười nói.
“Cũng không thể nói như vậy!”
Tiếu Thanh Bần phản bác nói, “Dung quận chúa quả là diễm áp quần phương. Chỉ là nếu Âu Dương tiểu thư đứng cùng một chỗ với nàng thì điều này
cũng chưa chắc!”
Tiếu Nguyệt Minh chỉ cho rằng hắn đang liều chết chống đỡ nên cười lại càng thoải mái.