Đang ngồi ngay chính
giữa, Đại công chúa tươi cười nói: “Dung nhi cũng không cần khiêm tốn.
Khách nhân đến đây đều mang theo lễ vật, không biết ngươi mang theo cái
gì?”
Tươi cười của Kha Dung giống như mặt trời, nói: “Công chúa
điện hạ, Dung Nhi đến có chút vội vàng nên không kịp chuẩn bị lễ vật.
Không biết có thể vì công chúa cùng chư vị tân khách hiến một khúc đàn?”
Đại công chúa gật gật đầu nói: “Thái Hậu từng nói qua với ta, tài đánh đàn
của Dung Nhi có thể làm cho trăm điểu cùng nhảy múa, bách thú cùng hợp
lại, hổ thỏ cũng có thể ở cùng nhau. Đáng tiếc ta vẫn chưa có cơ hội
được thưởng thức, hôm nay nhân dịp liền vì mọi người đánh một khúc đi!”
“Dạ!” Dung quận chúa khiêm tốn cúi đầu đáp.
Nhận lấy đàn tỳ bà nha hoàn mang lên, Kha Dung mỉm cười trong suốt, bàn tay
trắng nõn nâng lên, bắt đầu đánh đàn. Khúc nhạc quận chúa tấu lên chính
là khúc nhạc thanh bình đang lưu hành nhất, vì mọi người đã quen thuộc
nên càng có thể biểu hiện tài nghệ đánh đàn đã đạt tới trình độ thuần
thục hay chưa. Tiếng đàn của Kha Dung dào dạt lưu sướng, dẫn người hoà
vào thiên nhiên. Tiếng đàn như có như không, chỉ cảm thấy tâm hồn thanh
thản, không gian như thực lại như huyễn.
Kha Dung nhẹ nhàng hạ
ngón tay như ngọc lướt qua dây đàn, dừng một chút rồi nhẹ giọng hát:
Ngày con vu quy, phấn hoa điểm trang. Nghi thức thất gia. Phấn hoa điểm
trang, ngày con vu quy, chính thức về nhà chồng. Phấn hoa điểm trang,
ngày con vu quy, này diệp cầm cầm, bước vào nhà người.
Khúc nhạc thanh bình này xướng lên cùng câu thơ đào thiên thế nhưng lại rất hài hòa, đúng là không thể tưởng tượng được.
Âu Dương Noãn nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng đàn tỳ bà như suối nước thanh tuyền chảy qua vách đá, như toái vũ đánh chuối tây, như mặt
trời chiếu qua thần tuyết, như ánh trăng sáng phản chiếu giữa biển xanh, như tiếng ca vang lên giữa sa mạc, như gió lay động giữa rừng trúc. Quả nhiên là xuất thần nhập hóa.
Một khúc này làm Tiếu Nguyệt Minh
càng say mê, nói: “Thanh Bần, bây giờ ngươi còn nói được gì nữa không?
Trên đời này làm gì có vị tiểu thư nào có thể tấu lên được một khúc như
vậy? Ngươi nói xem, vị Âu Dương tiểu thư kia có thể không? Chịu thua đi! Ngươi không muốn thừa nhận thì Dung quận chúa cũng là đệ nhất mỹ nhân
cùng đệ nhất tài nữ kinh đô!”
Đôi mắt sáng trong suốt của Tiếu Thanh Bần lập tức nhìn thẳng vào Âu Dương Tước.
Tỷ tỷ đương nhiên có thể! Nếu là trước đây Âu Dương Tước nhất định sẽ nói
như vậy! Nhưng mà sau này Âu Dương Noãn vẫn luôn nhắc nhở hắn phải thận
trọng từng lời nói cử chỉ, hắn vẫn luôn nhớ kỹ. Cho nên bây giờ hắn chỉ
thản nhiên mỉm cười nói: “Tỷ tỷ ta tuy rằng am hiểu đàn cổ. Đáng tiếc
vẫn là không thể so sánh với Dung quận chúa!”
Tiếu Thanh Bần quả
nhiên không dám nói gì nữa, chỉ sờ sờ mũi. Nhưng những lời này lại làm
Minh quận vương Tiếu Trong Hoa vẫn luôn một mực yên lặng ẩm trà đột
nhiên chú ý. Trong ấn tượng của hắn, tuổi nhỏ như Âu Dương Tước lại hiểu được thao quang mờ mịt đúng là hiếm gặp.
(Thao quang: Nhận ân huệ của người khác. Ta nghĩ ý của câu này chính là lời
khen thoáng qua, có lệ của người khác thì không nên quá coi trọng)
Âu Dương Tước đã thoái nhượng chưa chắc người khác đã muốn để bọn họ thoái nhượng. Đại công chúa nghe xong thì mỉm cười nói: “Đúng là thiên hạ khó tìm. Chính là ta có nghe nói Âu Dương tiểu thư cũng am hiểu cầm khúc.
Không biết có thể vì mọi người ở đây tấu một khúc hay không?”
Âu
Dương Noãn không nghĩ rằng mình sẽ bị kêu danh, tay nàng đang bị Lâm
Nguyên Tuyết nắm lấy lôi kéo. Trong nhất thời còn có chút ngạc nhiên,
Trầm thị vội vàng ôm lấy Lâm Nguyên Tuyết đưa cho nhũ mẫu rồi liếc mắt
với Âu Dương Noãn.
Âu Dương Noãn nhẹ nhàng vuốt vuốt nếp gấp trên váy, bình tĩnh đứng lên, bước lên phía trước, dần rút ngắn khoảng cách
với Dung quận chúa.
Mọi người vốn đang khe khẽ bàn luận đột nhiên im lặng, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn lên. Âu Dương Noãn
nãy giờ ngồi ở chỗ kia không có chú ý nhưng bây giờ đứng cùng Dung quận
chúa mới phát hiện hai người đều dung nhan như ngọc, làm tâm mỗi người
đều khẽ lộp bộp.
Dung quận chúa mắt ngọc mày ngài, quốc sắc thiên hương. Âu Dương Noãn tuổi còn rất nhỏ nhưng cũng đã trổ mã thanh tú
trang nhã, xinh đẹp động lòng người. Nàng mặc váy dài thiên bích trong
suốt, hai bên vạt áo thêu hoa hồng đối xứng, mỗi lần gió thổi qua dải
lụa thêu hoa hải đường thắt nơi eo nhỏ lại khẽ lay động trông rất đẹp
mắt.
Chư vị công tử bên này nhìn chậc chậc lấy làm hiếu kỳ, Tiếu
Thanh Bần nhíu mày nói: “Thế nào? Ta đã nói Âu Dương tiểu thư mà mỹ
nhân, các ngươi vậy mà còn không nhìn thấy!”
Gì mà nhìn không
thấy chứ? Đang ngồi đây không phải là người mù, chỉ là không có ai nói
ra như ngươi thôi! Tiếu Thanh Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn đệ đệ với
vẻ mặt bất đắc dĩ. Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hắn, ai không biết còn nghĩ Âu Dương Noãn là muội muội của hắn! Chỉ là Đại công chúa muốn Âu Dương
Noãn cũng ở trước mặt người khác thể hiện tài năng, không biết rốt cục
là có ý gì? Nếu như nói là muốn cân nhắc nàng thì không nên để nàng biểu diễn sau Dung quận chúa, vì như vậy chẳng khác nào muốn bêu xấu nàng.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Đại công chúa lại cũng không phải là chán ghét Âu
Dương Noãn. Chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Nhưng nếu vị Âu
Dương tiểu thư này đủ cơ trí, chắc chắn nên cự tuyệt…
Không riêng gì Tiếu Thanh Huyền, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy. Nhưng sự
lựa chọn của Âu Dương Noãn lại làm cho bọn họ phải kinh ngạc mười phần.
Âu Dương Noãn giương giọng nói: “Tiểu nữ tài nghệ còn kém cỏi. Nhưng nếu là mệnh của công chúa, thì ta không dám từ chối!”
Những lời này liền làm mọi người chú ý, Châu Ngọc hầu hạ bên cạnh Dung quận
chúa cũng liền nhìn qua. Vị Âu Dương tiểu thư này tự tin như thế nào mà
lại dám ứng hạ lời mời này. Quả nhiên là kẻ không biết sống chết.
Dung quận chúa nhìn Âu Dương Noãn, nụ cười trên mặt mang theo vẻ thiện ý.
Nàng ta liền nhanh chóng thối lui qua một bên ngồi xuống.
Đại công chúa sai người mang đến một tiêu vĩ cầm, Âu Dương Noãn nhẹ nhàng thử thử tiếng đàn, quả nhiên kim thanh ngọc chấn, không giống với thứ bình thường, là một cây đàn âm sắc rất tốt.
(Kim thanh ngọc phấn: Tiếng vàng reo, tiếng ngọc vang. Âm thanh được ví như những thứ quý giá)
“Khúc này đã sớm thất truyền, Âu Dương Noãn chỉ có thể theo sách cổ nhặt đoạn ngắn vụn vặt. Kính mong chư vị không chê cười!” Âu Dương Noãn khiêm tốn nói.
Tiếng nhạc vang lên, như tiếng gươm đao băng tuyết. Ngay
lúc này cả hoa viên gió ngừng thổi mây ngừng bay, nhân quỷ câu tịch. Chỉ có công xích nhảy múa trên mặt
đàn, tâm sự trượt trên đầu ngón tay, tình cảm chảy xuôi theo ngũ huyền,
thiên lại vang vọng trên không trung. Tiên nhạc bay lượn như nước chảy
mây trôi, tiếng đàn tranh tranh như tiếng thiết qua, kinh thiện động
địa, khiến quỷ thần, người nghe đều rung động.
(Công xích: tên gọi chung các âm trong nhạc cổ Trung Quốc. Thiên lại: Tiếng trời, âm thanh của tự nhiên)
Minh quận vương Tiếu Trọng Hoa vẫn luôn không chú ý đến náo nhiệt bên này
đột nhiên ngẩng đầu. Hắn nhìn Âu Dương Noãn ở trong sân. Loại bi thương, tâm sự trào dâng này thế nhưng lại xuất phát từ đôi tay của một cô
nương!
Tiếu Thiên Diệp cũng đang nhìn chằm chằm vào Âu Dương
Noãn, hắn cảm thấy thủ cầm khúc này khi thì như túy hậu cuồng ngâm, khi
thì như rượu tráng hùng tâm. Khai, thừa, chuyển, hợp bố cục chặt chẽ. Lại được diễn tấu sau khúc nhạc thanh bình ôn nhu tinh tế càng làm người ta chao đảo say mê, chỉ cảm thấy sôi sục chí khí,
chấn nhân tâm phách.
(Khai, thừa, chuyển, hợp: là bố cục của thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt)
Khúc đàn kết thúc, không gian lặng ngắt như tờ. Trong hoa viên, tiêm la bất động, trăm điểu ngừng hót.
Âu Dương Noãn chậm rãi đứng dậy, cúi đầu hành lễ. Mọi người ngơ ngẩn một lát rồi bỗng nhiên đồng loạt vỗ tay.
Đại công chúa nhìn Kha Dung, mỉm cười hỏi: “Dung nhi, cầm khúc của Âu Dương tiểu thư như thế nào?”
Đôi mắt đẹp của Kha Dung khẽ lưu chuyển, tựa hồ như muốn nhìn thật sâu Âu
Dương Noãn, sau đó mới cất giọng nói: “Âu Dương tiểu thư chỉ hạ lại có
thể sắc phong lôi như thế, thật sự là hiếm có. Ngày thường Dung nhi rất
ít khi bội phục người khác, hôm nay đúng là muốn cam bái hạ phong!”
“Âu Dương tiểu thư chỉ là nữ nhân lại có thể tấu được cầm khúc phóng khoáng không kiềm chế được như vậy, đúng là làm người ta phải kính nể!” Tiếu
Thanh Bần không nhịn được thở dài. Hắn quay đầu hỏi Tiếu Nguyệt Minh:
“Ngươi đã chịu phục chưa?”
Tiếu Nguyệt Minh lúc này mới giật
mình, lạnh lùng nói: “Được rồi! Nàng ta cũng không phải là gì của ngươi. Nàng ta đáng giá để ngươi thượng bính hạ khiêu như vậy sao?”
“Hừ, ngươi chính là con vịt sắp chết rồi còn mạnh miệng kêu!” Tiếu Thanh Bần nhếch khóe môi, rót một ly rượu đưa đến trước mặt Tiếu Nguyệt Minh nói: “Ngươi đã chịu thua, tự phạt một ly đi!”
Chư vị vương tôn công
tử đều mỉm cười nhìn về phía bọn họ, Tiếu Nguyệt Minh cũng sảng khoái
giơ ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu
Dương Noãn, lạnh lùng cười. Dung quận chúa có tuyệt kỹ đàn tỳ bà, Âu
Dương Noãn hiểu được liền đi lối tắt, muốn nổi bật liền lựa chọn khúc
đàn như vậy. Nhưng nếu nàng chỉ là hạng nử tử bình thường thì Tiếu Thiên Diệp hắn chẳng phải thành kẻ ngốc rồi sao?
Không gian nhất thời
náo nhiệt, chỉ có mi mắt Minh quận vương khẽ buông xuống, nhìn rượu
trong chén bạch ngọc đang khẽ lưu chuyển. Sau đó hắn nâng lên uống một
hơi cạn sạch, cùng với rượu chảy xuống yết hầu là tiếng thở dài. Cầm
khúc hào hùng như vậy vì sao trong đó lại chứa đựng oán hận vô biên vô
hạn….Vị Âu Dương tiểu thư này thật khiến người khác thấy khó hiểu.
“Quận chúa khách khí rồi! Không phải cầm kỹ của Noãn nhi xuất chúng mà là thủ khúc này thập phần xuất sắc. Chỉ tiếc Noãn nhi chỉ biết một đoạn ngắn,
nếu có thể đàn được toàn bộ thành khúc mới là điều mà Noãn Nhi vẫn luôn
canh cánh trong lòng. Lâu nay nghe danh quận chúa am hiểu phổ nhạc,
không biết ngài có thể ra tay tương trợ?”
Dung quận chúa gật đầu
nói: “Thật là đáng tiếc. Để ta thử phổ lại ca khúc này một chút!” Nói
xong nàng ta chủ động bước đến bên cạnh Âu Dương Noãn, hai người nhìn
nhau cười. Đến khi ngồi trước đàn, thoáng có chút trầm ngâm, mười ngón
tay lướt qua cây đàn. Lát sau toàn bộ khúc cầm đã hoàn thành. Dung quận
chúa đem cầm khúc tấu lên, quả thực là bù đắp những đoạn thiếu sót của
Âu Dương Noãn. Hơn nữa phần tiếp theo rất xảo diệu, mọi người đều cảm
thán vị quận chúa tài hoa hơn người này.
Chỉ có Âu Dương Tước
nâng ly rượu che đi ý cười bên môi, tỷ tỷ hắn rõ ràng đã sớm phổ ra bản
đầy đủ của cầm khúc này. Nhưng lại cố ý đem cơ hội toả sáng như vậy cho
quận chúa, trên đời này ai lại có trí tuệ và khí phách được như vậy. Nếu hôm nay Âu Dương Noãn chỉ biểu hiện thường thường sẽ làm cho mọi người
nhạo báng. Nhưng nếu nàng quá lấn át Dung quận chúa sẽ lại dẫn tới hiềm
khích, đây là đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Chỉ có cách thể
hiện mỗi người một vẻ, ngang tài ngang sức mới có thể miễn cưỡng duy trì kết quả bất phân thắng bại. Cho nên Âu Dương Noãn liền lựa chọn khúc
nhạc hoàn toàn bất đồng với Dung quận chúa cả về giai điệu lẫn thủ pháp
thể hiện. Hơn nữa lại đem những lời tán đồng của mọi người nhường hết
cho quận chúa, như vậy vốn Dung quận chúa có khả năng sẽ sinh ra bất mãn cũng có thể bình ổn.
Đại công chúa mỉm cười, bà đã đem hết thảy thu vào mắt: “Nói như vậy, hai người không phải là ngang tài ngang sức sao?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Không, là Dung quận chúa giỏi hơn rất nhiều. Nếu
là Noãn Nhi thì đã không thể phổ ra toàn bộ cầm khúc như vậy!”
Dung quận chúa cũng lắc đầu nói: “Dung nhi không thể nào đánh được khúc Quảng Lăng tán này. Ta xin cam bái hạ phong!”
(Cam bái hạ phong: Cam tâm tình nguyện chịu thua)
Hai người kia nhường nhịn nhau, mọi người bất giác mỉm cười. Nhìn về hai
người càng cảm thấy dung mạo xinh đẹp, tư thái cao nhã. Một người như
mẫu đơn quốc sắc nở rộ, người thì như hoa sen mùa hè nở rộ trong hồ u
tĩnh.
“Ta trước đây từng cam đoan với Thái Hậu nhất định sẽ tìm
được một tài nữ có thể cùng sánh vai với Dung nhi. Hai người các ngươi
cứ nhún nhường nhau như vậy, làm sao có thể phân tài cao thấp? Cao thấp
chưa phân, cần gì phải biểu diễn. Nếu hai ngươi đối với nhạc khúc có
hứng thú như vậy, ta sẽ thiết kế một trò chơi. Nếu người nào thua sẽ
phải vì chư vị ngồi đây biểu diễn sở trường tuyệt kỹ của mình. Các ngươi nhị vị tuỳ ý đi!” Đại công chúa cố chấp nói.
Âu Dương Noãn cùng
Dung quận chúa nhìn nhau, đều thấy nụ cười khổ trên mặt đối phương.Vị
đại công chúa này nhất định phải ép hai người phân cao thấp mới cam tâm.
Đào cô cô đứng lên nói: “Trò chơi này có tên là nghe âm đoán nhạc khí. Sẽ
có nhạc công đứng sau bình phong tấu âm, hai vị tiểu thư này nghe âm
thanh ai nói nó được trình bày bởi loại nhạc cụ nào. Ai trả lời được
nhiều nhất thì người đó sẽ thắng!”
Đang ngồi tại đây đều là những người am hiểu nhạc luật, trong người ai cũng sôi sục. Khó có dịp được
nhìn thấy hai vị mỹ nhân tranh tài, nhất thời mọi người đều ào ào đồng
ý.
Đào cô cô nhẹ vỗ tay, quả nhiên liền có một tấm mành đỏ thẫm
được buông xuống. Đám người liền chậm rãi yên tĩnh lại, ai ai cũng ngưng thần lắng nghe.
Từ sau tấm mành liền truyền đến âm thanh thứ nhất. Lặng yên một lát, Dung quận chúa mỉm cười nói: “Đàn không hầu!”
Âm thanh thứ hai vang lên, Âu Dương Noãn cười nói: “Tiêu!”
Âm thanh thứ ba vang lên, Dung quận chúa nháy mắt đáp: “Đàn sắt!”
Âm thanh thứ tư lại vang lên, Âu Dương Noãn thoáng nhắm mắt rồi mở ra nói: “Độc huyền cầm!”
Âm thanh tứ năm vang lên, hai người cơ hồ như đồng thời nói ra chữ: “Trúc!”
Kế tiếp là sanh, sáo, bang cổ, hề cầm, tam huyền, nguyễn, nhị hồ…lần lượt
được tấu lên. Đại công chúa ngay cả tiếng tù và ngoài chiến trường cũng
đều lấy ra, thật sự là càng ngày càng khó, càng ngày càng kịch liệt. Mọi người tuy rằng đều am hiểu âm luật nhưng dần dần cũng trở nên mơ hồ,
căn bản đã không phân rõ rốt cuộc âm thanh này là do nhạc cụ nào tấu
lên.
(Các nàng muốn tìm hiểu các loại nhạc cụ trên thì lên google nha)
Đến âm thanh thứ hai mươi tám vang lên, yên tĩnh một lát, Âu Dương Noãn
cùng Dung quận chúa nhất thời đều không nói gì. Mọi người không hiểu sao đều có chút cảm giác khẩn trương, mọi người đều nhìn nhau rồi lại nhìn
hai người trên kia.
Chỉ có Âu Dương Tước là không hề khẩn trương, hắn bình tĩnh nhàn nhã. Tỷ tỷ nhất định là thắng rồi, tỷ tỷ đã từng
nghe qua trăm loại nhạc khí cũng có thể phân biệt được rõ ràng âm thanh
từ loại nhạc khí nào. Réo rắt êm tai…
“Bàn” Không gian yên tĩnh,
chỉ nghe thấy Dung quận chúa nhẹ nhàng nói ra một chữ này. Mọi người
nhất thời kích động đều đứng lên, quả nhiên Dung quận chúa vẫn cao hơn
một bậc.
Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Quận chúa tài cao khiến Noãn Nhi không thể không bội phục!”
Tươi cười của Dung quận chúa thập phần khiêm tốn, trong mắt như ẩn như hiện toát lên thần sắc như trút được gánh nặng. Nếu trong yến hội, trước mặt bao nhiêu người bại dưới tay một tiểu cô nương vô danh thì thanh danh
thiên hạ đệ nhất tài nữ của mình không phải liền thành trò cười sao?
Những khổ tâm trù tính bao nhiêu năm cũng sẽ bị huỷ hoại trong chốc
lát…Nhưng là, cô nương này thực sự không biết sao? Kha Dung cẩn thận
nhìn Âu Dương Noãn, chỉ thấy trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đó chỉ có
một mảnh trong suốt. Lúc này nàng ta mới yên lòng, nghĩ rằng có lẽ bản
thân ở trong cung nhiều năm quá mức dễ dàng ngờ vực người khác vô căn cứ nên liền lập tức thân thiết nắm lấy tay Âu Dương Noãn nói: “Không, là
do muội muội đã nhường ta thôi!”
Thấy người bên kia khiêm tốn lễ độ, Tiếu Thiên Diệp cười lạnh một tiếng: “Nha đầu Âu Dương Noãn kia đang giả bộ!”
Âu Dương Tước tai điếc mắt ngơ, lập tức dùng sức vỗ tay cho Dung quận
chúa. Hắn là người duy nhất ở đây biết được chân tướng nên càng cảm thấy tỷ tỷ mình đúng là không giống người thường. Hắn lại càng vỗ tay lợi
hại, đến mức chúng đều đỏ lên!
“Được rồi! Nếu Âu Dương tiểu thư
đã nhận thua thì nên vì mọi người mà tấu lại một khúc!” Tiếu Nguyệt Minh đứng lên, cất cao giọng nói. Nhất thời ánh mắt rất nhiều tiểu thư đều
chú ý đến hắn.
Âu Dương Noãn khẽ cười: “Tiểu nữ tuân mệnh!”
Nhưng đúng lúc này, Tiếu Thiên Diệp lại đứng lên, mỉm cười nói: “Âu Dương
tiểu thư, tài cầm kỹ của tiểu thư mọi người ở đây đã được lĩnh giáo qua
rồi. Không biết tiểu thư còn tài nghệ nào khác hay không? Đừng nói là
chỉ biết đánh đàn thôi a!”
Những lời này của hắn giống như đang
vui đùa nhưng khi Âu Dương Tước nghe vào lại thấy rất chói tai. Hắn cố
nén cơn giận nhìn Âu Dương Noãn…