Hắn ngồi đó, quay lưng lại với cửa, dương quang ngoài điện chiếu lên người hắn khiến nàng không nhìn rõ mặt.
Chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng lại đánh thẳng vào lòng Âu Dương Noãn,
khiến nàng hơi hơi chấn động: “Thế tử muốn ta làm gì? Chỉ cần không nguy hại đến Tước Nhi, không trở ngại đến Trấn quốc Hầu phủ thì ta đều có
thể đáp ứng!”
Tiếu Thiên Diệp mỉm cười, thản nhiên nói: “Âu Dương Noãn, nàng quá coi thường ta rồi. Nếu ta muốn xuống tay với Âu Dương
Tước hay Hầu phủ thì sẽ lợi dụng nàng sao? Hôm nay ta chẳng qua chỉ muốn nàng….đi theo ta đến một nơi!”
Tiếu Thiên Diệp tựa hồ như sớm có chuẩn bị, thậm chí đã chuẩn bị nam trang cho Âu Dương Noãn: “Yên tâm,
ta sẽ không bán nàng đâu! Mau thay đi!”
Nàng từng buộc hắn phẫn nữ trang, nay hắn lại bức nàng mặc nam trang. Ý tứ sâu xa trong đó, thật đúng là không thể nói rõ.
Nghe thấy Tiếu Thiên Diệp nói muốn một mình đi ra ngoài, Huyền Cảnh cùng bọn thị vệ phía sau đều cả kinh.
“Điện hạ…” Huyền Cảnh liền nói, “Ngài thân phận tôn quý, nếu có gì sơ suất, chúng thuộc hạ gánh không nổi!”
Tiếu Thiên Diệp cười nhẹ, đôi mắt hắc ám, dưới ánh mặt trời lại có tinh
lượng bức người: “Được rồi, được rồi! Tốt nhất là đứng cách xa ta một
chút, đừng để ta nhìn thấy các ngươi!”
Mọi người đều câm như hến, Huyền Cảnh lộ ra vẻ mặt khó xử.
Từ trong đại điện bước ra, Âu Dương Noãn đã thay nam trang. Ngay cả tóc cũng đều búi gọn, đội ngọc quan.
Tiếu Thiên Diệp thú vị nhìn nàng, nheo mắt lại tựa tiếu phi tiếu nói: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Hồng Ngọc cùng Xương Bồ sốt ruột nhìn Âu Dương Noãn, nàng hướng hai người
gật gật đầu, ý bảo không cần lo lắng. Sau đó nói với Tiếu Thiên Diệp:
“Thế tử, xin đừng thương tổn nha đầu của ta!”
Tiếu Thiên Diệp
mỉm cười nhìn nàng, ý cười sáng lạn, ấm như xuân phong: “Yên tâm đi. Lúc quay lại, đảm bảo các nàng sẽ không mất một sợi tóc nào!”
.....
Vốn tưởng rằng chỉ là đi lung tung một chút, lại không nghĩ rằng Tiếu Thiên Diệp lại lôi kéo Âu Dương Noãn đi vào một thiên điện rất nhỏ sâu trong
Trữ quốc am. Thiên điện này ngược lại không một bóng người dâng hương,
hết sức lạnh lẽo.
Khi Âu Dương Noãn đang sững sờ thì Tiếu Thiên Diệp đã lôi kéo nàng đến trước một bài vị.
Nàng vẫn đứng như cũ, thì hắn đã dâng hương, quỳ xuống, cầu khấn.
Hương khói bay lên như một đám sương, mơ hồ che đi mặt mũi hắn.
Âu Dương Noãn nhìn bài vị mạ vàng kia, đúng là cố Tần vương phi! Nàng đột
nhiên hiểu được mấy lời nói ý tứ kia của Tiếu Thiên Diệp.
Tiếu
Thiên Diệp quỳ gối trước bài vị của Tần vương phi, quay đầu nhìn thoáng
qua Âu Dương Noãn bên cạnh, hai tay tạo thành chữ thập rồi nói với bài
vị: “Mẫu thân, nữ tử này là người mà con muốn lấy làm Thế tử phi. Người
xem, có phải rất xinh đẹp hay không?”
Âu Dương Noãn im lặng không nói. Sau một lúc lâu mới khẽ giọng nói: “Thế tử, ở trước mặt cố Vương
phi, ngài không nên tùy tiện nói bừa!”
Tiếu Thiên Diệp lại làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Mẫu thân, con rất thích nàng!”
Ngừng một lát, lại giống như là vô tình cười nói: “Chẳng qua là nàng….dường như rất chán ghét con!”
Dứt lời liền khe khẽ thở dài, ánh mắt dừng trên mặt Âu Dương Noãn.
Nếu nói Tiếu Thiên Diệp và Âu Dương Noãn có điểm gì chung thì chính là cả
hai đều mất mẫu thân từ nhỏ, sống trong đàn sói, tình cảnh gian nan.
Hắn tính cách bạo ngược như vậy chẳng qua là vì từ nhỏ đã phải đấu đá tranh dành….
Nàng đối với hắn, hình như có chút quá mức lạnh lùng. Nghĩ vậy, trong đôi
mắt Âu Dương Noãn có chút lo lắng, rồi nàng đột nhiên bật cười. Mặt mày
sáng ngời như họa: “Đứng lên đi, không phải Thế tử nói muốn ra ngoài đi
dạo sao?”
Thanh âm của nàng, lộ ra một sự thoải mái mà chính nàng cũng không cảm nhận được.
Tiếu Thiên Diệp đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người, tựa hồ như đã đạt được
mục đích, hướng bài vị cười nói: “Mẫu thân, con đi trước, lần sau lại
đến thăm người!”
Ra khỏi Trữ quốc am, trên đường hai người xuống
núi có bày mấy cái sạp nhỏ bán hàng. Chủ hàng rao lên: “Hai vị thiếu
gia, qua đây mua bùa hộ mệnh đi! Bảo đảm gia đình bình an….”
Tiếu Thiên Diệp sửng sốt, khi xoay người nhìn Âu Dương Noãn thì hai mắt sáng lên: “Mua một cái đi!”
Trên quầy hàng nho nhỏ bày đủ loại bùa hộ mệnh. Có bùa viết gia đình bình
an, có cái viết vinh hoa phú quý, có cái viết đề tên bảng vàng, có cái
viết mừng đón quý tử….
Không có cái nào không phải mong ước tốt đẹp, khiến người ta nhìn liền cảm thấy tâm tình cũng vui vẻ theo.
Bán bùa hộ mệnh là một tiểu nữ hài, nhìn thấy Tiếu Thiên Diệp cùng Âu Dương Noãn thì tươi cười lại càng ngọt ngào sáng lạn: “Hai vị mua bùa hộ mệnh đi! Bùa đề tên bảng vàng này rất linh nghiệm, Trạng nguyên tiền nhiệm
cũng là mua bùa ở đây đó!”
Tiếu Thiên Diệp hứng trí hỏi: “Còn những cái gì nữa?”
Ánh mắt tiểu cô nương chuyển chuyển, nói: “Nếu không thì lấy cái cầu nhân duyên này đi! Cái này cũng rất linh!”
“Nhân duyên?” Tiếu Thiên Diệp nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, lộ ra tươi cười thâm ý.
Âu Dương Noãn nhìn tươi cười của hắn, trong lòng chấn động. Đại khái….trên đời này không có nữ tử nào có thể ngăn lại nụ cười của mỹ nam tử như
vậy.
Huống chi, khi hắn nói chuyện với nàng, đều luôn cẩn thận
như vậy, ôn nhu như vậy. Quả thực khiến nàng hoài nghi, Tiếu Thiên Diệp
này có phải là ma đầu giết người không chớp mắt trước kia hay không?
“Đề tên bảng vàng ta không cần. Ta muốn một cái đoàn tụ sum vầy!”
Tiểu cô nương gật đầu nói: “Hai đồng!”
Tiếu Thiên Diệp nhíu mày, trên người hắn chưa bao giờ mang túi tiền, càng đừng nói đến đồng tiền.
Hắn nhìn bùa hộ mệnh thấp kém trong tay, mỉm cười, đem khối ngọc bội xanh thẫm đặt vào tay tiểu cô nương: “Ta lấy cái này đổi!”
Tiểu cô nương hoảng sợ, ngay cả khi chưa từng được nhìn thấy ngọc nhưng cũng biết thứ này thập phần trân quý. Lúc ấy liền sợ tới mức rụt tay, liên
tục xua xua.
Âu Dương Noãn lắc đầu, cảm thấy Tiếu Thiên Diệp hành động như vậy rất giống trẻ con.
Nàng lấy từ trong lòng ra một hạt châu, nói với tiểu cô nương: “Cầm cái này đi!”
Tiểu cô nương vô cùng vui mừng, vừa muốn nhận lấy liền bị Tiếu Thiên Diệp
chen ngang: “Bảo ngươi cầm ngọc bội này thì cầm đi. Lát nữa tự nhiên sẽ
có người đến trả tiền cho ngươi. Không được cầm thứ gì của người này!”
Tiểu cô nương sửng sốt, ủy ủy khuất khuất cầm ngọc bội. Dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Tiếu Thiên Diệp, nghĩ rằng công tử này bộ dạng tuấn lãng sao có
thể hung hăng như vậy?
Âu Dương Noãn bật cười: “Vì sao của ta lại không được?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn mắt nàng, nghiêm túc nói: “Nhũ mẫu ta từng nói, nếu không phải tự tay mình mua thì sẽ không linh!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, ngạc nhiên nhìn hắn gắt gao nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay.
Tiếu Thiên Diệp cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của nàng, thanh âm nhẹ
nhàng, nghe không ra cảm xúc gì: “Âu Dương Noãn, chuyện nàng chán ghét
ta có thể thay nàng làm. Người nàng hận ta có thể thay nàng giết. Nàng
muốn che chở Âu Dương Tước ta liền sẽ bảo vệ hắn cả đời bình an. Nàng
muốn vinh hoa phú quý ta sẽ thay nàng đi tranh. Cho dù có là vị trí
Hoàng hậu, ở trong mắt ta cũng không xa, cũng không thể không thành. Gả
cho ta, có gì là không tốt chứ?”
Ngữ khí hắn cực kỳ bình thường nhưng trong ánh mắt lại có lưu luyến vô tận, gần như chỉ dành cho một mình Âu Dương Noãn.
Ánh mắt như vậy, lời hứa như vậy, cho dù nàng tâm như thiết thạch thì cũng không cầm lòng được mà khẽ rung động.
Gả cho Tiếu Thiên Diệp thì có gì không tốt?
Nàng cự tuyệt hắn là vì Trấn quốc Hầu phủ, vì Lão thái quân, vì Hinh biểu
tỷ. Đối với bản thân nàng mà nói, Thái tử hay Tần vương, ai làm hoàng đế thì có quan hệ gì với nàng? Thiên hạ thương sinh, lê dân xã tắc, quốc
thái dân an thì có quan hệ gì với nàng?
Nói cho cùng, thứ nàng
quan tâm cũng chỉ có ít ỏi mấy người mà thôi. Nàng chỉ nghĩ như vậy,
không tự chủ được mà kinh ngạc nhẹ giọng nói: “Đáng tiếc chúng ta lại
đứng ở hai đầu khác biệt……”
“Chỉ cần nàng có thể bước tới!” Tiếu Thiên Diệp cắt ngang lời nàng, ánh mắt sáng giống như ánh mặt trời chói mắt.
Mặc kệ tâm tư hắn quỷ dị khó lường như thế nào, hành vi tàn nhẫn bạo ngược
ra sao. Ít nhất thời khắc này, Âu Dương Noãn biết hắn đang thật lòng.
Cho dù là nữ nhân nào, nghe được những lời như vậy cùng đều sẽ động tâm. Cho dù là Âu Dương Noãn, cũng như thế.
“Ta có thể sao?” Lời của nàng chỉ nói một nửa liền tự giác bản thân lỡ lời. Nàng liền gắt gao cắn chặt môi, sắc môi hồng nhuận phút chốc cũng đỏ
lên.
”Vì sao không thể? Nàng là vì sống cho người khác sao?” Thanh âm Tiếu Thiên Diệp hơi hơi rung động, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
“Âu Dương gia nàng cũng không hề đứng hẳn về bên nào. Phụ thân nàng còn
liên tiếp ngầm hướng phụ thân ta giao hảo. Nếu như ta muốn lấy nàng làm
chính phi, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt. Hoàng tổ phụ cùng phụ vương, ta nhất định có thể giải quyết được. Những chuyện đó, nàng không cần lo lắng!”
Hắn nói như vậy lại khiến Âu Dương Noãn nở nụ cười: “Thế tử nắm chắc như vậy, ta nhất định phải đáp ứng sao?”
Tiếu Thiên Diệp nhướng mày lên, trong đôi mắt hiện lên tia lệ khí: “Không
đáp ứng cũng phải đáp ứng! Các hoàng tử hoàng tôn trong kinh đô này đại
đa số đều đã lập chính phi còn nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm làm tiểu
thiếp. Chưa lập chính phi, bất quá cũng chỉ còn mấy người mà thôi. Nếu
nàng không đồng ý, những người khác nàng cũng đừng mong gả. Nàng không
lấy chồng, ta không lập phi, chúng ta cứ chậm rãi chờ, chờ đến khi nàng
đáp ứng mới thôi!”
Trên đời này chắc chắn không có ai bá đạo hơn
Tiếu Thiên Diệp. Nhưng không biết vì sao, nghe thấy những lời như vậy Âu Dương Noãn lại không thể phản bác được câu nào….