Hơi thở phất qua tai Âu Dương Noãn, nàng nhìn thẳng mắt hắn. Đôi mắt hắn trong suốt, khồng hề có ý che dấu tâm tư.
Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn hắn, không nói được lời nào. Xoay người đi xuống núi.
Không gật đầu, cũng không lắc đầu chứng minh nàng đã có chút xao động. Khóe
miệng Tiếu Thiên Diệp gợi lên một nụ cười yếu ớt, bước nhanh theo nàng.
Chân núi Trữ quốc am có một hồ nước thông ra bên ngoài. Đi theo con sông này nhanh hơn so với đi bộ. Tiếu Thiên Diệp sớm đã an bài một chiếc thuyền, đang lẳng lặng đậu bên hồ. Thân thuyền có khắc văn vân cuốn, tinh xảo
vô cùng, hai bên buông rèm màu lam nhạt.
Đi vào khoang thuyền,
ghế cùng bàn trà đều dùng gỗ cây tử đàn quý hiếm. Mặt trên cẩm điếm bày
vô số trân châu bảo thạch, ngay cả ban ngày cũng phát sáng chói mắt.
Trên bàn trà để bình rượu mạ vàng. Trong khoang để hai ba bình hoa đào, hương khí thoang thoảng vướng vít quanh người.
Âu Dương Noãn thế nhưng lại không nhìn đến bài trí tao nhã mà phú quý bức
người này. Nàng hãy còn ngồi trên ghế, dựa vào cửa sổ, xuất thần nhìn
cảnh sắc bên ngoài hồ.
Từ trong thuyền nhìn ra, bao quanh hồ là rừng cây xanh um tươi tốt. Nước hồ trong suốt như tẩy, yên tĩnh lạ thường.
Nàng lẳng lặng ngồi đó, thần sắc bình thản nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ tịch mịch.
Tiếu Thiên Diệp bỗng nhiên có cảm giác không thể nào tới gần nàng, lại không biết loại cảm giác này từ đâu mà có?
Trên bàn vốn bày rất nhiều mứt hoa quả cùng điểm tâm, Âu Dương Noãn lại không thèm nhìn. Tiếu Thiên Diệp mỉm cười, nhẹ vỗ tay.
Sau rèm, lập tức có bốn nha đầu dung sắc xuất chúng nối đuôi nhau vào. Ba
người đi trước đều cầm hộp, còn nha đầu sau cùng lại cầm khay, bên trên
khay là hai cái chén bạc, thìa cùng đũa làm từ ngà voi, thập phần tinh
xảo.
Tiếu Thiên Diệp vẫy tay, một nha đầu tiến lên. Hắn tự mình
mở cái hộp thứ nhất ra rồi cười nói: “Đi lâu như vậy rồi, chắc nàng cũng đã đói bụng. Mau nếm thử xem!”
Khi lên núi dâng hương, nàng phải dậy từ giờ sửu, đến giờ dần thì xuất phát, giờ mẹo mới tới nơi nên căn
bản không có thời gian dùng bữa sáng, chỉ dùng một chút cháo loãng. Đi
lâu như vậy, nàng thực sự cũng hơi đói bụng.
Âu Dương Noãn quay
đầu nhìn Tiếu Thiên Diệp, hắn thoạt nhìn tính tình bất hảo, thực tế lại
là một nam nhân thận trọng tinh tế, rất khó khiến người ta chán ghét.
Tiếu Thiên Diệp mỉm cười nói: “Đây là thịt anh đào nổi danh nhất Tần vương phủ!”
Trong bát bạch ngọc, thịt anh đào được vo viên như mã não, đậu xanh biếc bài
trí xung quanh càng thêm tôn lên màu đỏ tươi của thịt. Tựa như một mâm
trái anh đào vừa mới hái khiến người ta thèm thuồng.
Âu Dương Noãn thử một miếng, liền gật đầu mỉm cười nói: “Tinh xảo như vậy, thật sự là phí không ít tâm tư!”
Tiếu Thiên Diệp gật gật đầu nói: “Làm món này cũng không có gì khác. Quan
trọng nhất là chuẩn bị trái đào tươi, cùng thịt quyện nhuyễn vào nhau.
Thêm chút nước rồi đun trên lửa nhỏ ước chừng bốn canh giờ thịt mới có
thể ngấm, mùi anh đào mới có thể tỏa ra!”
Anh đào là loại quả cực kỳ đắt, nhà bình thường căn bản không thường có. Cho dù là Âu Dương
phủ, bất quá cũng chỉ có thể nhấm nháp thưởng thức. Nhưng Tần vương phủ
lại dùng để chế biến thức ăn, xa xỉ như vậy thật khiến người ta ghen tị.
Âu Dương Noãn thấy Tiếu Thiên Diệp nói đến giống như chỉ là một món ăn
thông thường, hiển nhiên không đem hoa quả quý báu như vậy để trong lòng thì không khỏi khẽ mỉm cười lắc đầu.
Tiếu Thiên Diệp thấy thần sắc nàng cổ quái thì hỏi: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Noãn cười nói: “Không có gì. Chỉ là nhớ tới từng có một thi nhân
tiền triều dùng thơ để miêu tả anh đào. Hắn nói ‘Lục hành hành, mấy khỏa anh đào diệp để hồng’. Chỉ là thịt anh đào này, nên đổi lại mới hay!”
Tiếu Thiên Diệp mỉm cười nói: “Đúng vậy, theo ta thấy nên đổi thành ‘Lục
hành hành, mấy khỏa anh đào diệp thượng hồng’ thì thỏa đáng hơn!”
Hai người nhìn nhau cười, bên trong lời nói dường như có vài phần ăn ý.
Trong mắt Tiếu Thiên Diệp quang hoa lưu chuyển không chớp mắt nhìn Âu
Dương Noãn.
Nàng sửng sốt, lập tức hơi hơi ngó qua, giống như rất hứng thú, nhẹ giọng nói: “Trong cái hộp thứ hai là gì vậy?”
Tiếu Thiên Diệp nhìn Âu Dương Noãn, góc nhìn nghiêng của nàng rất đẹp. Ánh
sáng ngoài cửa sổ chiếu vào càng thêm phần thanh lệ, thanh âm của nàng
rất thấp lại uyển chuyển. Thanh động như nước mùa xuân, lúc này sóng
nước màu lam chiếu lên cẩm y của nàng càng thêm quyến rũ. Hắn hơi hơi
điều chỉnh hô hấp, cười nói: “Là canh tuyết nhĩ hạt sen!”
Lần
này, ngay cả Âu Dương Noãn cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Tuyết nhĩ
là một loại ngân nhĩ, nhưng mà đương thời nó có giá trị cực quý mà lại
rất hiếm có trên thị trường.
Muốn mua được tuyết nhĩ, ít nhất
phải mất hai trăm lượng bạc. Mà cho dù là người có tiền nguyện ý tiêu
tiền thì cũng chưa chắc tìm được thứ tốt nhất. Bởi vì tuyết nhĩ tốt nhất thường là cống phẩm đưa vào cung.
“Hạt sen này là từ Mân Châu
ngàn dặm xa xôi vận chuyển tới, rất khó có được. Cho nên phải dùng với
tuyết nhĩ mới xứng. Nàng mau nếm thử xem!”
Tiếu Thiên Diệp tự
tay đem thìa cho Âu Dương Noãn, nàng nhẹ nhàng uống một ngụm liền cảm
thấy mùi thơm ngát mũi, ẩn ẩn có mùi hoa lê thoang thoảng. Nàng hỏi:
“Trong canh này có nước hoa lê?”
“Đúng vậy, là nước hoa lê. Dùng để tăng thêm mấy phần tiên vị thôi!”
Tiếu Thiên Diệp lơ đễnh trả lời rồi tùy tay mở hộp thứ ba ra. Khói nóng liền bay ra, hương khí mát lạnh nhàn nhạt, hóa ra là cá chưng. Tiếu Thiên
Diệp múc một chén, ôn nhu nói: “Nàng nếm thử xem!”
Ánh mắt hắn
sáng trong suốt, mờ hồ mang theo ý tứ lấy lòng. Đại khái là Tần vương
Thế tử chưa bao giờ làm mấy chuyện như là lấy lòng người khác nên ngay
cả bản thân hắn cũng không chú ý giọng điệu của mình có bao nhiêu kỳ
quái.
Âu Dương Noãn không tự chủ được muốn thở dài, nhưng lại cảm thấy không ổn nên chỉ có thể gượng cười, nhận lấy chén nhỏ cúi đầu nhấm nháp.
Một lát sau, không khỏi mở to hai mắt. Âu Dương gia cũng
là phú quý, từ nhỏ đến lớn các loại cá quý hiếm nàng cũng từng ăn qua
không biết bao nhiêu lần.
Nhưng mà cá này nàng vừa thử một miếng chỉ cảm thấy tan ngay trong miệng, ngay cả xương cũng lưu hương. Con cá này thật sự là mỹ vị khó có được, đúng là nàng chưa bao giờ được thưởng thức qua.
“Đây là cá trân châu, sinh trưởng ở thương hà cách
kinh đô hai ngàn dặm. Thương hà là một nơi rất kỳ quái, nơi đó mưa quanh năm, nước sông lạnh lẽo thấu xương. Nhìn xa xa mặt hồ như đóng băng,
loại cá này chỉ sinh trưởng trong thương hà, dựa vào nước sông để sinh
tồn. Một khi rời khỏi nước thì liền chết, nếu dùng nước bình thường nấu
cá đã chết này thì mùi vị rất khó ăn. So với hương vị của cá bình thường còn kém xa!”
Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức có chút giật mình
nói: “Nếu rời nước lập tức liền chết thì làm sao từ nơi xa xôi như vậy
vận chuyển đến kinh đô?”
Tiếu Thiên Diệp cười nói: “Cái này cũng
không khó, chỉ cần khi vận chuyển chúng thì mang theo ít nước sông nơi
đó là được. Chỉ là nước chảy là lưu động, mới mẻ, một khi rời nguồn nước liền thành nước lặng. Cho nên cách vận chuyển nước cũng cần phải đổi
mới, có chút phiền toái thôi. Nếu nàng thích ăn, về sau ta sẽ thường
xuyên phái người đưa đến quý phủ!”
Trong lòng Âu Dương Noãn chấn
động, đột nhiên liên tưởng đến hành động kỳ lạ hôm nay của Tiếu Thiên
Diệp ẩn ẩn có một mục đích. Tựa hồ như muốn nói cho nàng biết, Thái
vương phủ quyền thế thật lớn, lại phú quý mà người bình thường khó mà
tưởng được….
Chỉ vừa suy nghĩ như vậy, sắc mặt Âu Dương Noãn liền đổi, thanh âm cũng có chút lạnh nhạt: “Thế tử không cần khách khí như
vậy! Âu Dương gia bất quá chỉ là quan lại bình thường, những thứ quý
trọng như vậy thật sự vô phúc hưởng thụ!”
Tiếu Thiên Diệp sửng
sốt, trong mắt xẹt qua tia bi thương. Nhưng hắn che dấu cực nhanh, cơ hồ chỉ vừa lóe lên liền khôi phục lại như cũ. Nếu là người khác nói với
hắn như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm tức giận.
Nhưng khi Âu Dương Noãn nói như vậy, hắn thế nhưng lại không hề tức giận. Chỉ là hai tròng mắt
chợt chuyển, khuôn mặt tuấn mỹ bỗng nhiên có ý cười: “Âu Dương Noãn,
nàng đây là đang sợ bị ta đả động, cho nên mới cố tình nói như vậy?”
Lần này đến lượt Âu Dương Noãn sửng sốt, khuôn mặt hiện lên vẻ kỳ dị. Vừa
như vui lại cũng không giống, vừa như giận nhưng cũng không phải, khiến
người khác đoán không ra trong lòng nàng đáng suy nghĩ cái gì.
Mắt Tiếu Thiên Diệp vừa chuyển, lập tức dùng giọng điệu ôn nhu dị thường:
“Ta cũng không có ý gì khác, nàng không cần nghĩ nhiều!”
Nói xong hắn đột nhiên cao giọng: “Người đâu!”
Lập tức liền có nha đầu bước nhanh tiến vào, cung kính chờ hắn phân phó. Tiếu Thiên Diệp chỉ vào tô cá nói: “Mang xuống đi!”
Nha đầu hiểu ý, bưng đi xuống.
Tiếu Thiên Diệp giơ ly rượu lên, rót một ly rồi thản nhiên nói: “Biết nàng
không tiện uống rượu, đây là hoa nhưỡng, uống vào sẽ không say!”
Âu Dương Noãn trầm mặc không nói, chỉ nhìn ánh sáng lưu động trong chén bạch ngọc kia, da đầu có chút run lên.
Sắc mặt Tiếu Thiên Diệp liền thay đổi, cười lạnh nói: “Nàng sợ ta động tay động chân gì sao?”
Hắn nói như vậy rồi nhanh chóng bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch. Sau đó thấp giọng nói: “Âu Dương Noãn, nàng cũng quá coi thường ta rồi.
Tiếu Thiên Diệp ta tuy rằng không nhiều thủ đoạn, nhưng cũng không dùng
thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
Lời này nghe vào trong tai, chạy nhanh vào trong ngực, dần dần biến thành dao nhỏ đâm vào tim nàng.
Âu Dương Noãn rốt cục cũng thở ra, nàng nâng mắt nhìn Tiếu Thiên Diệp, nhẹ giọng nói: “Thế tử hiểu lầm rồi. Ta không có ý như vậy!”
Tiếu
Thiên Diệp bỗng dưng nhích người lại gần, khoảng cách rất gần, hô hấp
của hắn thẳng tắp thổi vào cần cổ Âu Dương Noãn khiến nàng không khỏi
run rẩy.
“Nếu ta muốn nàng thì có thể cầu Bệ hạ tứ hôn, đến lúc
đó nàng dù có phản đối cũng không thể không theo. Nhưng ta lại không làm như vậy, nàng có biết vì sao không?”
Ba phần ý cười nhạt nhẽo
nổi lên, lời nói cực kỳ kiên định, “Ta muốn người, thì phải từ thân thể
cho tới trái tim đều thuộc về ta. Nếu chỉ chiếm được người, bất quá cũng chỉ là ham muốn thể xác, có gì đáng chứ?”
Hắn không ngại mà nói
thẳng như vậy lại khiến Âu Dương Noãn tỉnh táo lại. Nàng mỉm cười: “Tâm ý của Thế tử, Âu Dương Noãn đều hiểu được. Chỉ là ta không rõ, ta có chỗ
nào đáng giá để ngài phải lo lắng như vậy?”
Nét cười bên môi Tiếu Thiên Diệp dần thu lại, hắn nhìn nàng nói: “Nàng thật sự không biết?”
Âu Dương Noãn cũng không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhìn lại hắn.
Tiếu Thiên Diệp đột nhiên nở nụ cười, không thể tự mình. Nhưng lại không
nhịn được mà ho khan. Sau một lúc mới nói: “Đúng vậy, mỹ nhân trên đời
này không hiếm, chưa chắc không thể tìm được người tốt hơn nàng. Nhưng
vì sao ta vẫn chỉ nhìn trúng một mình nàng chứ?”
Đáp án này có đôi khi ngay cả chính hắn cũng đều cảm thấy mê hoặc.
Lúc này nha đầu đã mang hộp thức ăn quay lại. Tiếu Thiên Diệp như là hoàn
toàn quên lời vừa mới nói. Chỉ vào cái chén ngọc bích nhỏ nói: “Vừa
khéo. Vẫn là con cá kia, chẳng qua là bỏ hết xương cốt cùng vây vảy, nộn vào đậu hủ làm thành canh cá!”
Hắn nói đến là đơn giản, canh cá
cũng rất khó phanh chế đồ ăn. Phải bỏ hết toàn bộ xương cá, chỉ chừa lại thịt, sau đó nhồi vào đậu hũ tươi mới, lửa cùng gia vị đều rất quan
trọng.
Âu Dương Noãn cầm thìa thử một ngụm. Tiếu Thiên Diệp cười nói: “Có phải rất ngon hay không?”